“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 325: Chương 325
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh lấy ra cái quần mà cô mặc lúc trước, vòng eo có thể chứa được hai cô của hiện tại, trông có vẻ rất khoa trương.Số quần áo này đương nhiên là không mặc vừa nữa rồi.Ngoại trừ việc cân nặng sụt giảm gầy đi ra, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cô cũng đã dài đến bả vai.Trước kia cô cắt tóc đi để bán kiếm tiền, hiện tại cũng coi như là chậm rãi dưỡng dài lại.Nhìn gương mặt rõ ràng trong gương, cuối cùng cô cũng không còn mấy tầng nọng, chỉ có chính Diệp Ninh biết trong sáu bảy tháng qua cô rốt cuộc đã phải trải qua những khó khăn vất vả gì.TBCMục tiêu của cô là tiếp tục giảm thêm mười cân nữa, khống chế cân nặng ở khoảng một trăm đến một trăm mười cân.Dựa theo tốc độ hiện tại mà nói, nhiều nhất cũng chỉ cần một hai tháng nữa.Còn bảy ngày nữa là đến hội diễn liên hợp, hiện tại nếu cô bước lên sân khấu, chắc chắn sẽ không còn có ai dùng vẻ bề ngoài của cô để kiếm chuyện nữa.Sau khi gầy đi cảm giác thật sự rất tốt, đến cả việc hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Cô ăn mặc ngay ngắn rồi, canh đúng thời gian đi ra ngoài.Lúc xuống lầu thì gặp được Lý Kim Phượng đang dọn dẹp nhà bếp.Lý Kim Phượng nghe được có người từ trên lầu đi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua.Nhưng mà cô ta liếc nhìn một cái, suýt chút nữa đã nhận không ra Diệp Ninh.Lúc này Diệp Ninh đang mặc một chiếc áo gió lông rất dày, áo khoác may rất vừa người, chiều dài vừa lúc đến cảnh chân. Bên hông còn có một cái đai lưng cột thành nơ con bướm, được đai lưng phụ trợ, vòng eo của Diệp Ninh được phác họa ra một cách hoàn mỹ.Cổ áo khoác cũng không phải cổ áo bình thường, mà là loại cổ áo lông xù trông cực kỳ xa xỉ lại quý giá.Lông áo màu xám đậm làm nổi bật gương mặt trắng nõn sáng sủa của Diệp Ninh. Trên đầu cô còn đội một cái nón len cùng màu, vừa giữa ấm lại có tác dụng trang điểm thêm cho gương mặt.Cách ăn mặc này Diệp Ninh trông vừa phóng khoáng lại tự tin, hoàn toàn thể hiện ra khí chất của cô.“Diệp, Diệp Ninh?”Lý Kim Phượng nhìn mà trợn tròn mắt, giờ phút này trong lòng cô ta vô cùng khiếp sợ.Gần như ngày nào cô ta cũng có thể gặp được Diệp Ninh, nhưng mà cũng vì mỗi ngày đều gặp cho nên cô ta chưa bao giờ cảm thấy Diệp Ninh thay đổi quá nhiều.Cô ta và mấy người trong viện gia thuộc đương nhiên biết Diệp Ninh đã giảm cân, hơn nữa còn dần gầy đi trước mặt tất cả mọi người.Bình thường cách ăn mặc của Diệp Ninh đều thiên về đơn giản, hiện tại vừa lúc lại là mùa đông, vì muốn giữ ấm cho nên có thể mặc bao nhiêu quần áo thì mặc bấy nhiều, Diệp Ninh thường xuyên dùng quần áo quấn mình thành cái bánh chưng, cho nên đối với việc Diệp Ninh gầy đi, bọn họ ngoại trừ nhìn thấy mặt của cô ra thì không còn khái niệm gì khác.Nhưng mà hôm nay Diệp Ninh mặc áo khoác vừa người, kích thích thị giác một cách bất ngờ như thế, làm Lý Kim Phượng lập tức nhận thấy rõ sự thay đổi của cô, thậm chí còn có chút kinh ngạc.Rõ ràng là người mà cô ta nhìn thấy mỗi ngày, nhưng giống như cô đột nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp vậy.“Chị dâu, cô làm sao thế?” Diệp Ninh nhìn ánh mắt đăm đăm của Lý Kim Phượng, còn tưởng là cô có vấn đề ở chỗ nào.Cúi đầu nhìn thoáng qua.Cái áo khoác này là do cô mới đặt làm hồi mấy ngày trước, còn khá vừa người.Lý Kim Phượng miễn cưỡng hoàn hồn, giật nhẹ khóe miệng: “Cô, cô, cái áo này của cô đẹp quá, mua chỗ nào thế?”Cô ta vốn dĩ muốn hỏi: “Sao cô lại tự nhiên trở nên đẹp như thế”, nhưng mà sau khi gặp được Diệp Ninh thô tục mặt dày, ngu như heo thì thật sự rất khó có thể dùng hai chữ xinh đẹp để miêu tả cô nữa.“Đặt ở trong tiệm may đó.” Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều.“Thì ra là tự đặt may riêng à, chẳng trách vừa người như thế, chắc cũng không rẻ đâu đúng không?” Lý Kim Phượng hỏi thăm, hai mắt lại vẫn cứ không rời khỏi mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh lấy ra cái quần mà cô mặc lúc trước, vòng eo có thể chứa được hai cô của hiện tại, trông có vẻ rất khoa trương.
Số quần áo này đương nhiên là không mặc vừa nữa rồi.
Ngoại trừ việc cân nặng sụt giảm gầy đi ra, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cô cũng đã dài đến bả vai.
Trước kia cô cắt tóc đi để bán kiếm tiền, hiện tại cũng coi như là chậm rãi dưỡng dài lại.
Nhìn gương mặt rõ ràng trong gương, cuối cùng cô cũng không còn mấy tầng nọng, chỉ có chính Diệp Ninh biết trong sáu bảy tháng qua cô rốt cuộc đã phải trải qua những khó khăn vất vả gì.
TBC
Mục tiêu của cô là tiếp tục giảm thêm mười cân nữa, khống chế cân nặng ở khoảng một trăm đến một trăm mười cân.
Dựa theo tốc độ hiện tại mà nói, nhiều nhất cũng chỉ cần một hai tháng nữa.
Còn bảy ngày nữa là đến hội diễn liên hợp, hiện tại nếu cô bước lên sân khấu, chắc chắn sẽ không còn có ai dùng vẻ bề ngoài của cô để kiếm chuyện nữa.
Sau khi gầy đi cảm giác thật sự rất tốt, đến cả việc hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ăn mặc ngay ngắn rồi, canh đúng thời gian đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu thì gặp được Lý Kim Phượng đang dọn dẹp nhà bếp.
Lý Kim Phượng nghe được có người từ trên lầu đi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua.
Nhưng mà cô ta liếc nhìn một cái, suýt chút nữa đã nhận không ra Diệp Ninh.
Lúc này Diệp Ninh đang mặc một chiếc áo gió lông rất dày, áo khoác may rất vừa người, chiều dài vừa lúc đến cảnh chân. Bên hông còn có một cái đai lưng cột thành nơ con bướm, được đai lưng phụ trợ, vòng eo của Diệp Ninh được phác họa ra một cách hoàn mỹ.
Cổ áo khoác cũng không phải cổ áo bình thường, mà là loại cổ áo lông xù trông cực kỳ xa xỉ lại quý giá.
Lông áo màu xám đậm làm nổi bật gương mặt trắng nõn sáng sủa của Diệp Ninh.
Trên đầu cô còn đội một cái nón len cùng màu, vừa giữa ấm lại có tác dụng trang điểm thêm cho gương mặt.
Cách ăn mặc này Diệp Ninh trông vừa phóng khoáng lại tự tin, hoàn toàn thể hiện ra khí chất của cô.
“Diệp, Diệp Ninh?”
Lý Kim Phượng nhìn mà trợn tròn mắt, giờ phút này trong lòng cô ta vô cùng khiếp sợ.
Gần như ngày nào cô ta cũng có thể gặp được Diệp Ninh, nhưng mà cũng vì mỗi ngày đều gặp cho nên cô ta chưa bao giờ cảm thấy Diệp Ninh thay đổi quá nhiều.
Cô ta và mấy người trong viện gia thuộc đương nhiên biết Diệp Ninh đã giảm cân, hơn nữa còn dần gầy đi trước mặt tất cả mọi người.
Bình thường cách ăn mặc của Diệp Ninh đều thiên về đơn giản, hiện tại vừa lúc lại là mùa đông, vì muốn giữ ấm cho nên có thể mặc bao nhiêu quần áo thì mặc bấy nhiều, Diệp Ninh thường xuyên dùng quần áo quấn mình thành cái bánh chưng, cho nên đối với việc Diệp Ninh gầy đi, bọn họ ngoại trừ nhìn thấy mặt của cô ra thì không còn khái niệm gì khác.
Nhưng mà hôm nay Diệp Ninh mặc áo khoác vừa người, kích thích thị giác một cách bất ngờ như thế, làm Lý Kim Phượng lập tức nhận thấy rõ sự thay đổi của cô, thậm chí còn có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là người mà cô ta nhìn thấy mỗi ngày, nhưng giống như cô đột nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp vậy.
“Chị dâu, cô làm sao thế?” Diệp Ninh nhìn ánh mắt đăm đăm của Lý Kim Phượng, còn tưởng là cô có vấn đề ở chỗ nào.
Cúi đầu nhìn thoáng qua.
Cái áo khoác này là do cô mới đặt làm hồi mấy ngày trước, còn khá vừa người.
Lý Kim Phượng miễn cưỡng hoàn hồn, giật nhẹ khóe miệng: “Cô, cô, cái áo này của cô đẹp quá, mua chỗ nào thế?”
Cô ta vốn dĩ muốn hỏi: “Sao cô lại tự nhiên trở nên đẹp như thế”, nhưng mà sau khi gặp được Diệp Ninh thô tục mặt dày, ngu như heo thì thật sự rất khó có thể dùng hai chữ xinh đẹp để miêu tả cô nữa.
“Đặt ở trong tiệm may đó.” Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều.
“Thì ra là tự đặt may riêng à, chẳng trách vừa người như thế, chắc cũng không rẻ đâu đúng không?” Lý Kim Phượng hỏi thăm, hai mắt lại vẫn cứ không rời khỏi mặt Diệp Ninh.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh lấy ra cái quần mà cô mặc lúc trước, vòng eo có thể chứa được hai cô của hiện tại, trông có vẻ rất khoa trương.Số quần áo này đương nhiên là không mặc vừa nữa rồi.Ngoại trừ việc cân nặng sụt giảm gầy đi ra, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cô cũng đã dài đến bả vai.Trước kia cô cắt tóc đi để bán kiếm tiền, hiện tại cũng coi như là chậm rãi dưỡng dài lại.Nhìn gương mặt rõ ràng trong gương, cuối cùng cô cũng không còn mấy tầng nọng, chỉ có chính Diệp Ninh biết trong sáu bảy tháng qua cô rốt cuộc đã phải trải qua những khó khăn vất vả gì.TBCMục tiêu của cô là tiếp tục giảm thêm mười cân nữa, khống chế cân nặng ở khoảng một trăm đến một trăm mười cân.Dựa theo tốc độ hiện tại mà nói, nhiều nhất cũng chỉ cần một hai tháng nữa.Còn bảy ngày nữa là đến hội diễn liên hợp, hiện tại nếu cô bước lên sân khấu, chắc chắn sẽ không còn có ai dùng vẻ bề ngoài của cô để kiếm chuyện nữa.Sau khi gầy đi cảm giác thật sự rất tốt, đến cả việc hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Cô ăn mặc ngay ngắn rồi, canh đúng thời gian đi ra ngoài.Lúc xuống lầu thì gặp được Lý Kim Phượng đang dọn dẹp nhà bếp.Lý Kim Phượng nghe được có người từ trên lầu đi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua.Nhưng mà cô ta liếc nhìn một cái, suýt chút nữa đã nhận không ra Diệp Ninh.Lúc này Diệp Ninh đang mặc một chiếc áo gió lông rất dày, áo khoác may rất vừa người, chiều dài vừa lúc đến cảnh chân. Bên hông còn có một cái đai lưng cột thành nơ con bướm, được đai lưng phụ trợ, vòng eo của Diệp Ninh được phác họa ra một cách hoàn mỹ.Cổ áo khoác cũng không phải cổ áo bình thường, mà là loại cổ áo lông xù trông cực kỳ xa xỉ lại quý giá.Lông áo màu xám đậm làm nổi bật gương mặt trắng nõn sáng sủa của Diệp Ninh. Trên đầu cô còn đội một cái nón len cùng màu, vừa giữa ấm lại có tác dụng trang điểm thêm cho gương mặt.Cách ăn mặc này Diệp Ninh trông vừa phóng khoáng lại tự tin, hoàn toàn thể hiện ra khí chất của cô.“Diệp, Diệp Ninh?”Lý Kim Phượng nhìn mà trợn tròn mắt, giờ phút này trong lòng cô ta vô cùng khiếp sợ.Gần như ngày nào cô ta cũng có thể gặp được Diệp Ninh, nhưng mà cũng vì mỗi ngày đều gặp cho nên cô ta chưa bao giờ cảm thấy Diệp Ninh thay đổi quá nhiều.Cô ta và mấy người trong viện gia thuộc đương nhiên biết Diệp Ninh đã giảm cân, hơn nữa còn dần gầy đi trước mặt tất cả mọi người.Bình thường cách ăn mặc của Diệp Ninh đều thiên về đơn giản, hiện tại vừa lúc lại là mùa đông, vì muốn giữ ấm cho nên có thể mặc bao nhiêu quần áo thì mặc bấy nhiều, Diệp Ninh thường xuyên dùng quần áo quấn mình thành cái bánh chưng, cho nên đối với việc Diệp Ninh gầy đi, bọn họ ngoại trừ nhìn thấy mặt của cô ra thì không còn khái niệm gì khác.Nhưng mà hôm nay Diệp Ninh mặc áo khoác vừa người, kích thích thị giác một cách bất ngờ như thế, làm Lý Kim Phượng lập tức nhận thấy rõ sự thay đổi của cô, thậm chí còn có chút kinh ngạc.Rõ ràng là người mà cô ta nhìn thấy mỗi ngày, nhưng giống như cô đột nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp vậy.“Chị dâu, cô làm sao thế?” Diệp Ninh nhìn ánh mắt đăm đăm của Lý Kim Phượng, còn tưởng là cô có vấn đề ở chỗ nào.Cúi đầu nhìn thoáng qua.Cái áo khoác này là do cô mới đặt làm hồi mấy ngày trước, còn khá vừa người.Lý Kim Phượng miễn cưỡng hoàn hồn, giật nhẹ khóe miệng: “Cô, cô, cái áo này của cô đẹp quá, mua chỗ nào thế?”Cô ta vốn dĩ muốn hỏi: “Sao cô lại tự nhiên trở nên đẹp như thế”, nhưng mà sau khi gặp được Diệp Ninh thô tục mặt dày, ngu như heo thì thật sự rất khó có thể dùng hai chữ xinh đẹp để miêu tả cô nữa.“Đặt ở trong tiệm may đó.” Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều.“Thì ra là tự đặt may riêng à, chẳng trách vừa người như thế, chắc cũng không rẻ đâu đúng không?” Lý Kim Phượng hỏi thăm, hai mắt lại vẫn cứ không rời khỏi mặt Diệp Ninh.