“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 336: Chương 336

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Chị Dung nắm chặt lấy cánh tay Diệp Ninh, không cho cô có thời gian do dự, vừa lôi vừa kéo dẫn cô đi về phía nhà của Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, vẻ bình thản trên mặt đã bị vẻ độc ác thay thế.Anh ta lại đi đến trước mặt hai chiếc xe, lấy ra bật lửa trực tiếp đốt cháy chiếc xe kia...Trong lòng Diệp Ninh rất bất an, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã đứng trước cửa nhà Mục Văn Hạo rồi.Nơi này cách nơi bọn họ xảy ra chuyện hai con phố, mà lúc này cô nhìn thấy chỗ kia đã bắt đầu có ánh lửa.“Anh ta làm cái gì đó?!”Ánh lửa này rõ ràng là...“Diệp Ninh, nếu ông chủ đã nói cứ giao cho anh ta xử lý, vậy chúng ta không cần phải lo lắng gì hết. Mau đi vào đi.” Chị Dung cũng hoảng sợ hết hồn, nhưng mà so với Diệp Ninh thì chị ta đã sớm quen với thủ đoạn m.á.u me của Mục Văn Hạo từ lâu rồi.Ánh mắt Diệp Ninh đảo tới đảo lui, tất cả những chuyện diễn ra ngày hôm nay và cảnh Mục Văn Hạo bị ám sát lần trước làm cô thật sự cảm nhận được trong cái vòng này nguy hiểm và tàn khốc đến cỡ nào!Mục Văn Hạo về còn sớm hơn trong dự kiến của Diệp Ninh rất nhiều.Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ mỏi mệt, vừa về đến nhà lập tức ra lệnh cho chị Dung đóng kỹ cửa lại.“Ông chủ, uống trà đi.”Chị Dung rót cho Mục Văn Hạo một ly trà nóng, cẩn thận đưa qua.Bởi vì đây là lần *****ên chị ta đến nơi này, phải hỏi Diệp Ninh xong mới biết bình trà, tách trà và lá trà để ở nơi nào.Diệp Ninh cũng không trực tiếp hỏi, mà cho Mục Văn Hạo đủ thời gian nghỉ ngơi.Mục Văn Hạo uống trà xong, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Diệp Ninh.Mà chị Dung thì đã nhìn thấy toàn bộ hành động củ anh ta.TBCTrong lòng chị Dung, Mục Văn Hạo và Diệp Ninh vốn đã có mối quan hệ không thể nói rõ từ lâu, biết chị ta ở lại nơi này cũng chỉ thành dư thừa, cho nên vội vàng đứng lên nói: “Ông chủ, tôi đến phòng bếp làm chút thức ăn cho hai người nha?” Chị ta tìm đại một cái cớ rồi rời đi.Mục Văn Hạo vẫy tay, cho phép chị ta đi.Trong nháy mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại anh ta và Diệp Ninh.“Sao cô lại thành ra thế này?”Câu *****ên khi Mục Văn Hạo mở miệng nói chuyện lại làm Diệp Ninh không hiểu gì hết.“Anh có ý gì hả?”Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào cô: “Gầy đi nhiều quá.”“...”Cơ bắp trên mặt Diệp Ninh liên tục run rẩy, hiện tại là lúc nói đến chuyện này sao?Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như giọng điệu của anh ta còn mang theo một chút ghét bỏ nữa?“Sau này đừng giảm cân nữa.” Mục Văn Hạo ra lệnh, trong giọng nói trầm thấp rõ ràng đang cố đè nén cảm xúc gì đó.Diệp Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng trước đây anh ta luôn là người thúc giục cô nhanh chóng giảm cân, bây giờ lại là cọng dây thần kinh nào bị chập mạch sao?“Ông chủ Mục, anh đừng cố chuyển sang đề tài khác, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào? Người đàn ông kia là ai?”Cô không muốn bàn đến vấn đề béo hay gầy, cơ thể là của cô, không có ai có quyền nhúng tay vào.Mục Văn Hạo im lặng vài giây, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Ninh, anh ta mở miệng nói: “Là Đường Uyển Như làm.”Diệp Ninh không hề kinh ngạc chút nào, chỉ có nhân viên nội bộ trong phòng ca múa mới biết đến chuyện có người ở cửa sau phòng ca múa đưa đón cô về, mà người muốn xử lý cô thì cũng chỉ có Đường Uyển Như.Người phụ nữ kia im lặng một tháng, cuối cùng vẫn là muốn ra tay với cô!Mục Văn Hạo nhìn sắc mặt âm u thay đổi liên tục của cô, biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.“Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức, đã gọi điện thoại đến phòng ca múa nhưng vẫn chậm một bước. Nhưng mà cũng may mà tôi tìm được cô... các cô kịp lúc.” 

Chị Dung nắm chặt lấy cánh tay Diệp Ninh, không cho cô có thời gian do dự, vừa lôi vừa kéo dẫn cô đi về phía nhà của Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, vẻ bình thản trên mặt đã bị vẻ độc ác thay thế.

Anh ta lại đi đến trước mặt hai chiếc xe, lấy ra bật lửa trực tiếp đốt cháy chiếc xe kia...

Trong lòng Diệp Ninh rất bất an, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã đứng trước cửa nhà Mục Văn Hạo rồi.

Nơi này cách nơi bọn họ xảy ra chuyện hai con phố, mà lúc này cô nhìn thấy chỗ kia đã bắt đầu có ánh lửa.

“Anh ta làm cái gì đó?!”

Ánh lửa này rõ ràng là...

“Diệp Ninh, nếu ông chủ đã nói cứ giao cho anh ta xử lý, vậy chúng ta không cần phải lo lắng gì hết. Mau đi vào đi.” Chị Dung cũng hoảng sợ hết hồn, nhưng mà so với Diệp Ninh thì chị ta đã sớm quen với thủ đoạn m.á.u me của Mục Văn Hạo từ lâu rồi.

Ánh mắt Diệp Ninh đảo tới đảo lui, tất cả những chuyện diễn ra ngày hôm nay và cảnh Mục Văn Hạo bị ám sát lần trước làm cô thật sự cảm nhận được trong cái vòng này nguy hiểm và tàn khốc đến cỡ nào!

Mục Văn Hạo về còn sớm hơn trong dự kiến của Diệp Ninh rất nhiều.

Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ mỏi mệt, vừa về đến nhà lập tức ra lệnh cho chị Dung đóng kỹ cửa lại.

“Ông chủ, uống trà đi.”

Chị Dung rót cho Mục Văn Hạo một ly trà nóng, cẩn thận đưa qua.

Bởi vì đây là lần *****ên chị ta đến nơi này, phải hỏi Diệp Ninh xong mới biết bình trà, tách trà và lá trà để ở nơi nào.

Diệp Ninh cũng không trực tiếp hỏi, mà cho Mục Văn Hạo đủ thời gian nghỉ ngơi.

Mục Văn Hạo uống trà xong, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Diệp Ninh.

Mà chị Dung thì đã nhìn thấy toàn bộ hành động củ anh ta.

TBC

Trong lòng chị Dung, Mục Văn Hạo và Diệp Ninh vốn đã có mối quan hệ không thể nói rõ từ lâu, biết chị ta ở lại nơi này cũng chỉ thành dư thừa, cho nên vội vàng đứng lên nói: “Ông chủ, tôi đến phòng bếp làm chút thức ăn cho hai người nha?”

 

Chị ta tìm đại một cái cớ rồi rời đi.

Mục Văn Hạo vẫy tay, cho phép chị ta đi.

Trong nháy mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại anh ta và Diệp Ninh.

“Sao cô lại thành ra thế này?”

Câu *****ên khi Mục Văn Hạo mở miệng nói chuyện lại làm Diệp Ninh không hiểu gì hết.

“Anh có ý gì hả?”

Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào cô: “Gầy đi nhiều quá.”

“...”

Cơ bắp trên mặt Diệp Ninh liên tục run rẩy, hiện tại là lúc nói đến chuyện này sao?

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như giọng điệu của anh ta còn mang theo một chút ghét bỏ nữa?

“Sau này đừng giảm cân nữa.” Mục Văn Hạo ra lệnh, trong giọng nói trầm thấp rõ ràng đang cố đè nén cảm xúc gì đó.

Diệp Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng trước đây anh ta luôn là người thúc giục cô nhanh chóng giảm cân, bây giờ lại là cọng dây thần kinh nào bị chập mạch sao?

“Ông chủ Mục, anh đừng cố chuyển sang đề tài khác, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào? Người đàn ông kia là ai?”

Cô không muốn bàn đến vấn đề béo hay gầy, cơ thể là của cô, không có ai có quyền nhúng tay vào.

Mục Văn Hạo im lặng vài giây, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Ninh, anh ta mở miệng nói: “Là Đường Uyển Như làm.”

Diệp Ninh không hề kinh ngạc chút nào, chỉ có nhân viên nội bộ trong phòng ca múa mới biết đến chuyện có người ở cửa sau phòng ca múa đưa đón cô về, mà người muốn xử lý cô thì cũng chỉ có Đường Uyển Như.

Người phụ nữ kia im lặng một tháng, cuối cùng vẫn là muốn ra tay với cô!

Mục Văn Hạo nhìn sắc mặt âm u thay đổi liên tục của cô, biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

“Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức, đã gọi điện thoại đến phòng ca múa nhưng vẫn chậm một bước. Nhưng mà cũng may mà tôi tìm được cô... các cô kịp lúc.”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Chị Dung nắm chặt lấy cánh tay Diệp Ninh, không cho cô có thời gian do dự, vừa lôi vừa kéo dẫn cô đi về phía nhà của Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, vẻ bình thản trên mặt đã bị vẻ độc ác thay thế.Anh ta lại đi đến trước mặt hai chiếc xe, lấy ra bật lửa trực tiếp đốt cháy chiếc xe kia...Trong lòng Diệp Ninh rất bất an, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã đứng trước cửa nhà Mục Văn Hạo rồi.Nơi này cách nơi bọn họ xảy ra chuyện hai con phố, mà lúc này cô nhìn thấy chỗ kia đã bắt đầu có ánh lửa.“Anh ta làm cái gì đó?!”Ánh lửa này rõ ràng là...“Diệp Ninh, nếu ông chủ đã nói cứ giao cho anh ta xử lý, vậy chúng ta không cần phải lo lắng gì hết. Mau đi vào đi.” Chị Dung cũng hoảng sợ hết hồn, nhưng mà so với Diệp Ninh thì chị ta đã sớm quen với thủ đoạn m.á.u me của Mục Văn Hạo từ lâu rồi.Ánh mắt Diệp Ninh đảo tới đảo lui, tất cả những chuyện diễn ra ngày hôm nay và cảnh Mục Văn Hạo bị ám sát lần trước làm cô thật sự cảm nhận được trong cái vòng này nguy hiểm và tàn khốc đến cỡ nào!Mục Văn Hạo về còn sớm hơn trong dự kiến của Diệp Ninh rất nhiều.Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ mỏi mệt, vừa về đến nhà lập tức ra lệnh cho chị Dung đóng kỹ cửa lại.“Ông chủ, uống trà đi.”Chị Dung rót cho Mục Văn Hạo một ly trà nóng, cẩn thận đưa qua.Bởi vì đây là lần *****ên chị ta đến nơi này, phải hỏi Diệp Ninh xong mới biết bình trà, tách trà và lá trà để ở nơi nào.Diệp Ninh cũng không trực tiếp hỏi, mà cho Mục Văn Hạo đủ thời gian nghỉ ngơi.Mục Văn Hạo uống trà xong, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Diệp Ninh.Mà chị Dung thì đã nhìn thấy toàn bộ hành động củ anh ta.TBCTrong lòng chị Dung, Mục Văn Hạo và Diệp Ninh vốn đã có mối quan hệ không thể nói rõ từ lâu, biết chị ta ở lại nơi này cũng chỉ thành dư thừa, cho nên vội vàng đứng lên nói: “Ông chủ, tôi đến phòng bếp làm chút thức ăn cho hai người nha?” Chị ta tìm đại một cái cớ rồi rời đi.Mục Văn Hạo vẫy tay, cho phép chị ta đi.Trong nháy mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại anh ta và Diệp Ninh.“Sao cô lại thành ra thế này?”Câu *****ên khi Mục Văn Hạo mở miệng nói chuyện lại làm Diệp Ninh không hiểu gì hết.“Anh có ý gì hả?”Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào cô: “Gầy đi nhiều quá.”“...”Cơ bắp trên mặt Diệp Ninh liên tục run rẩy, hiện tại là lúc nói đến chuyện này sao?Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như giọng điệu của anh ta còn mang theo một chút ghét bỏ nữa?“Sau này đừng giảm cân nữa.” Mục Văn Hạo ra lệnh, trong giọng nói trầm thấp rõ ràng đang cố đè nén cảm xúc gì đó.Diệp Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng trước đây anh ta luôn là người thúc giục cô nhanh chóng giảm cân, bây giờ lại là cọng dây thần kinh nào bị chập mạch sao?“Ông chủ Mục, anh đừng cố chuyển sang đề tài khác, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào? Người đàn ông kia là ai?”Cô không muốn bàn đến vấn đề béo hay gầy, cơ thể là của cô, không có ai có quyền nhúng tay vào.Mục Văn Hạo im lặng vài giây, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Ninh, anh ta mở miệng nói: “Là Đường Uyển Như làm.”Diệp Ninh không hề kinh ngạc chút nào, chỉ có nhân viên nội bộ trong phòng ca múa mới biết đến chuyện có người ở cửa sau phòng ca múa đưa đón cô về, mà người muốn xử lý cô thì cũng chỉ có Đường Uyển Như.Người phụ nữ kia im lặng một tháng, cuối cùng vẫn là muốn ra tay với cô!Mục Văn Hạo nhìn sắc mặt âm u thay đổi liên tục của cô, biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.“Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức, đã gọi điện thoại đến phòng ca múa nhưng vẫn chậm một bước. Nhưng mà cũng may mà tôi tìm được cô... các cô kịp lúc.” 

Chương 336: Chương 336