“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 346: Chương 346
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tôn Lam Phong đã không biết tung tích, cô ta biết rõ hơn ai hết Mục Văn Hạo đã làm cái gì.Không còn Tôn Lam Phong bảo vệ, cô ta thậm chí còn không có tư cách để cò kè mặc cả ở trước mặt Mục Văn Hạo.Nhưng mà cô ta biết con người Mục Văn Hạo vẫn rất nhớ tình cũ, chỉ cần cô ta chủ động xuống nước, anh ta sẽ không làm gì cô ta.Đối mặt với người đẹp khóc như mưa, gương mặt lạnh nhạt độc ác của Mục Văn Hạo lại không có bất cứ cảm xúc gì.Đường Uyển Như thử bò đến bên chân anh ta, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ***** ống quần của anh ta.“Văn Hạo, làm em quay về bên cạnh anh đi, được không? Em bảo đảm sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm người phụ nữ của anh, anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó.”Cô ta còn có giá trị lợi dụng, chính là tạo ra ích lợi cho anh ta.Nhìn thấy Mục Văn Hạo cũng không có mâu thuẫn gì, càng tiến thêm một bước gối gương mặt lên đùi anh ta, giống như một bé mèo con ngoan ngoãn.Cô ta đã phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này. Hoặc là cô ta cũng có thể rời đi nơi này, nhưng mà lại thật sự không cam lòng, cho nên quyết định tốt nhất chính là làm cho tất cả mọi chuyện đều quay về điểm xuất phát.Hơn nữa cô ta có thể khẳng định trong lòng Mục Văn Hạo vẫn còn có cô ta, nếu không thì cũng sẽ không giữ lại căn hộ mà anh ta thuê cho cô ta.Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng có phản ứng, anh ta nắm cằm Đường Uyển Như, nâng gương mặt cô ta lên.Đường Uyển Như biết rất rõ người đàn ông này thích vẻ mặt gì của cô ta, lập tức bày ra cảm xúc mà cô ta tự cho là hoàn mỹ nhất.Ánh mắt Mục Văn Hạo rất trầm, trầm đến mức làm người ta hoảng loạn.Ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ lấy gương mặt trắng nõn của cô ta, giống như đang muốn xác định gì đó.Trong ánh mắt Đường Uyển Như chứa đầy tình yêu và t.ì.n.h d.ụ.c với anh ta, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, sốt ruột chờ đợi nụ hôn của anh ta rơi xuống.TBCNhưng mà sự thân thiết trong chờ mong cũng không xảy ra, ngược lại trên mặt đột nhiên ập đến cơn đau đớn.“A!!” Đường Uyển Như hét thảm, ôm mặt, kinh ngạc mở to mắt.Máu tươi theo khe hở ngón tay của cô ta chảy ra, bởi vì quá đau đớn, toàn thân của cô ta đều run rẩy.Không biết từ bao giờ trong tay Mục Văn Hạo đã có thêm một con d.a.o găm, mũi đao tí tách m.á.u của Đường Uyển Như.“Mặt, mặt của em!!”Đường Uyển Như ý thức được gì đó gào rống, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ lệ khí trong mắt Mục Văn Hạo.Anh ta phá hủy gương mặt của cô ta!“Vì sao? Vì sao chứ!!!”Cô ta tê tâm liệt phế gầm rú, chất vấn.Mục Văn Hạo nhìn gương mặt vặn vẹo của Đường Uyển Như, khóe miệng lại cong lên lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.“Chắc cô cũng biết rõ người phản bội tôi sẽ có hậu quả như thế nào.”Đường Uyển Như muốn nghẹt thở, từ trước đến nay cô ta đều biết người đàn ông này rất tàn nhẫn độc ác, nhưng cô ta lại luôn cho rằng cô ta sẽ là ngoại lệ duy nhất, cho nên mới không chút kiêng dè trước mặt anh ta.Nhưng mà cô ta lại quên mất, bản chất của người đàn ông này chính là một ác ma!“Không, em không tin anh sẽ tuyệt tình như thế...”Cô ta rơi nước mắt như mưa, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.Trước kia anh ta sẽ không bao giờ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô ta như thế, nhưng mà hiện tại giống như đều đã thay đổi.“Là Diệp Ninh! Là bởi vì Diệp Ninh đúng không? Trả lời em, có phải là vì Diệp Ninh không?!”Đường Uyển Như điên cuồng túm chặt lấy ống quần Mục Văn Hạo, rống giận hết lần này đến lần khác.
Tôn Lam Phong đã không biết tung tích, cô ta biết rõ hơn ai hết Mục Văn Hạo đã làm cái gì.
Không còn Tôn Lam Phong bảo vệ, cô ta thậm chí còn không có tư cách để cò kè mặc cả ở trước mặt Mục Văn Hạo.
Nhưng mà cô ta biết con người Mục Văn Hạo vẫn rất nhớ tình cũ, chỉ cần cô ta chủ động xuống nước, anh ta sẽ không làm gì cô ta.
Đối mặt với người đẹp khóc như mưa, gương mặt lạnh nhạt độc ác của Mục Văn Hạo lại không có bất cứ cảm xúc gì.
Đường Uyển Như thử bò đến bên chân anh ta, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ***** ống quần của anh ta.
“Văn Hạo, làm em quay về bên cạnh anh đi, được không? Em bảo đảm sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm người phụ nữ của anh, anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó.”
Cô ta còn có giá trị lợi dụng, chính là tạo ra ích lợi cho anh ta.
Nhìn thấy Mục Văn Hạo cũng không có mâu thuẫn gì, càng tiến thêm một bước gối gương mặt lên đùi anh ta, giống như một bé mèo con ngoan ngoãn.
Cô ta đã phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này. Hoặc là cô ta cũng có thể rời đi nơi này, nhưng mà lại thật sự không cam lòng, cho nên quyết định tốt nhất chính là làm cho tất cả mọi chuyện đều quay về điểm xuất phát.
Hơn nữa cô ta có thể khẳng định trong lòng Mục Văn Hạo vẫn còn có cô ta, nếu không thì cũng sẽ không giữ lại căn hộ mà anh ta thuê cho cô ta.
Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng có phản ứng, anh ta nắm cằm Đường Uyển Như, nâng gương mặt cô ta lên.
Đường Uyển Như biết rất rõ người đàn ông này thích vẻ mặt gì của cô ta, lập tức bày ra cảm xúc mà cô ta tự cho là hoàn mỹ nhất.
Ánh mắt Mục Văn Hạo rất trầm, trầm đến mức làm người ta hoảng loạn.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ lấy gương mặt trắng nõn của cô ta, giống như đang muốn xác định gì đó.
Trong ánh mắt Đường Uyển Như chứa đầy tình yêu và t.ì.n.h d.ụ.c với anh ta, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, sốt ruột chờ đợi nụ hôn của anh ta rơi xuống.
TBC
Nhưng mà sự thân thiết trong chờ mong cũng không xảy ra, ngược lại trên mặt đột nhiên ập đến cơn đau đớn.
“A!!”
Đường Uyển Như hét thảm, ôm mặt, kinh ngạc mở to mắt.
Máu tươi theo khe hở ngón tay của cô ta chảy ra, bởi vì quá đau đớn, toàn thân của cô ta đều run rẩy.
Không biết từ bao giờ trong tay Mục Văn Hạo đã có thêm một con d.a.o găm, mũi đao tí tách m.á.u của Đường Uyển Như.
“Mặt, mặt của em!!”
Đường Uyển Như ý thức được gì đó gào rống, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ lệ khí trong mắt Mục Văn Hạo.
Anh ta phá hủy gương mặt của cô ta!
“Vì sao? Vì sao chứ!!!”
Cô ta tê tâm liệt phế gầm rú, chất vấn.
Mục Văn Hạo nhìn gương mặt vặn vẹo của Đường Uyển Như, khóe miệng lại cong lên lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
“Chắc cô cũng biết rõ người phản bội tôi sẽ có hậu quả như thế nào.”
Đường Uyển Như muốn nghẹt thở, từ trước đến nay cô ta đều biết người đàn ông này rất tàn nhẫn độc ác, nhưng cô ta lại luôn cho rằng cô ta sẽ là ngoại lệ duy nhất, cho nên mới không chút kiêng dè trước mặt anh ta.
Nhưng mà cô ta lại quên mất, bản chất của người đàn ông này chính là một ác ma!
“Không, em không tin anh sẽ tuyệt tình như thế...”
Cô ta rơi nước mắt như mưa, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Trước kia anh ta sẽ không bao giờ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô ta như thế, nhưng mà hiện tại giống như đều đã thay đổi.
“Là Diệp Ninh! Là bởi vì Diệp Ninh đúng không? Trả lời em, có phải là vì Diệp Ninh không?!”
Đường Uyển Như điên cuồng túm chặt lấy ống quần Mục Văn Hạo, rống giận hết lần này đến lần khác.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tôn Lam Phong đã không biết tung tích, cô ta biết rõ hơn ai hết Mục Văn Hạo đã làm cái gì.Không còn Tôn Lam Phong bảo vệ, cô ta thậm chí còn không có tư cách để cò kè mặc cả ở trước mặt Mục Văn Hạo.Nhưng mà cô ta biết con người Mục Văn Hạo vẫn rất nhớ tình cũ, chỉ cần cô ta chủ động xuống nước, anh ta sẽ không làm gì cô ta.Đối mặt với người đẹp khóc như mưa, gương mặt lạnh nhạt độc ác của Mục Văn Hạo lại không có bất cứ cảm xúc gì.Đường Uyển Như thử bò đến bên chân anh ta, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ***** ống quần của anh ta.“Văn Hạo, làm em quay về bên cạnh anh đi, được không? Em bảo đảm sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm người phụ nữ của anh, anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó.”Cô ta còn có giá trị lợi dụng, chính là tạo ra ích lợi cho anh ta.Nhìn thấy Mục Văn Hạo cũng không có mâu thuẫn gì, càng tiến thêm một bước gối gương mặt lên đùi anh ta, giống như một bé mèo con ngoan ngoãn.Cô ta đã phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này. Hoặc là cô ta cũng có thể rời đi nơi này, nhưng mà lại thật sự không cam lòng, cho nên quyết định tốt nhất chính là làm cho tất cả mọi chuyện đều quay về điểm xuất phát.Hơn nữa cô ta có thể khẳng định trong lòng Mục Văn Hạo vẫn còn có cô ta, nếu không thì cũng sẽ không giữ lại căn hộ mà anh ta thuê cho cô ta.Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng có phản ứng, anh ta nắm cằm Đường Uyển Như, nâng gương mặt cô ta lên.Đường Uyển Như biết rất rõ người đàn ông này thích vẻ mặt gì của cô ta, lập tức bày ra cảm xúc mà cô ta tự cho là hoàn mỹ nhất.Ánh mắt Mục Văn Hạo rất trầm, trầm đến mức làm người ta hoảng loạn.Ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ lấy gương mặt trắng nõn của cô ta, giống như đang muốn xác định gì đó.Trong ánh mắt Đường Uyển Như chứa đầy tình yêu và t.ì.n.h d.ụ.c với anh ta, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, sốt ruột chờ đợi nụ hôn của anh ta rơi xuống.TBCNhưng mà sự thân thiết trong chờ mong cũng không xảy ra, ngược lại trên mặt đột nhiên ập đến cơn đau đớn.“A!!” Đường Uyển Như hét thảm, ôm mặt, kinh ngạc mở to mắt.Máu tươi theo khe hở ngón tay của cô ta chảy ra, bởi vì quá đau đớn, toàn thân của cô ta đều run rẩy.Không biết từ bao giờ trong tay Mục Văn Hạo đã có thêm một con d.a.o găm, mũi đao tí tách m.á.u của Đường Uyển Như.“Mặt, mặt của em!!”Đường Uyển Như ý thức được gì đó gào rống, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ lệ khí trong mắt Mục Văn Hạo.Anh ta phá hủy gương mặt của cô ta!“Vì sao? Vì sao chứ!!!”Cô ta tê tâm liệt phế gầm rú, chất vấn.Mục Văn Hạo nhìn gương mặt vặn vẹo của Đường Uyển Như, khóe miệng lại cong lên lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.“Chắc cô cũng biết rõ người phản bội tôi sẽ có hậu quả như thế nào.”Đường Uyển Như muốn nghẹt thở, từ trước đến nay cô ta đều biết người đàn ông này rất tàn nhẫn độc ác, nhưng cô ta lại luôn cho rằng cô ta sẽ là ngoại lệ duy nhất, cho nên mới không chút kiêng dè trước mặt anh ta.Nhưng mà cô ta lại quên mất, bản chất của người đàn ông này chính là một ác ma!“Không, em không tin anh sẽ tuyệt tình như thế...”Cô ta rơi nước mắt như mưa, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.Trước kia anh ta sẽ không bao giờ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô ta như thế, nhưng mà hiện tại giống như đều đã thay đổi.“Là Diệp Ninh! Là bởi vì Diệp Ninh đúng không? Trả lời em, có phải là vì Diệp Ninh không?!”Đường Uyển Như điên cuồng túm chặt lấy ống quần Mục Văn Hạo, rống giận hết lần này đến lần khác.