“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 355: Chương 355

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh đương nhiên sẽ không để người đàn ông kia lấy lòng.Người đàn ông kia thấy cô không nhúc nhích, lập tức nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải loại thiếu gia thích chơi bời lêu lỏng, chỉ là muốn làm quen với cô mà thôi.”Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi.”Vẻ mặt của người đàn ông này lập tức cứng lại, *****ên là kinh ngạc, sau đó là vô cùng thất vọng.Nhưng cho dù là thế thì anh ta vẫn duy trì phong độ lịch thiệp nói: “Làm phiền rồi. Nhưng mà vẫn xin cô hãy nhận lấy.”Anh ta vừa nói vừa nhét túi vào trong tay Diệp Ninh, không đợi Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng rời đi.Diệp Ninh dở khóc dở cười, muốn đuổi theo nhưng mà người đàn ông kia đã nhanh chóng rời xa cô.Cô không ngờ tự nhiên mình lại nhận được một món quà đắt đỏ như thế.Ngay lúc cô định thu hồi tầm mắt thì lại nhìn thấy đằng xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.TBCGần như chỉ trong nháy mắt đó, hai mắt của cô kịch liệt co rút lại, đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.Cố Phong?!!Diệp Ninh giật mình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.Cho dù hiện tại đối phương đang mặc quần áo bình thường, cho dù cô thậm chí còn không nhìn thấy được góc nghiêng của gương mặt anh, nhưng mà cô vẫn cứ cảm thấy bóng dáng kia chính là Cố Phong.Nhưng mà bóng dáng kia cũng không phải đi một mình, còn có một người phụ nữ quyến rũ đi ở bên cạnh anh.Người phụ nữ kia ôm lấy cánh tay anh, hai người trông có vẻ rất thân mật khắng khít.Diệp Ninh mất hai ba giây mới hoàn hồn, nhanh chóng bước nhanh về phía của hai người kia.Mới đi được một nửa đã bị một tốp người cản đường đi của cô, chờ đến khi cô vượt qua tốp người kia thì bóng dáng đó cũng đã biến mất tiêu rồi.Diệp Ninh nhíu chặt mày lại.Không lẽ cô đã nhìn lầm rồi sao?Sao Cố Phong lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn đi chung với một người phụ nữ nữa.Có người giống người, huống chi đó chỉ là một bóng dáng.“Diệp Ninh, sao cô đứng ngẩn ngơ ở đây thế?”Giọng nói vui sướng của Trịnh Thư Vân đột nhiên từ bên trái cô vang lên, suy nghĩ của cô cũng bị đánh gãy. Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều xách theo không ít túi, mặt mày sáng láng đi đến trước mặt Diệp Ninh.“Lúc nãy khi các cô đến đây, có nhìn thấy...” Tên của Cố Phong đã đến bên miệng, nhưng lại bị Diệp Ninh nuốt ngược vào trong.Nếu Trịnh Thư Vân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết.Còn Lý Mạn Mạn, có lẽ cô ấy cũng không biết Cố Phong trông như thế nào.“Nhìn thấy cái gì?” Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi lại.Diệp Ninh lắc đầu: “Không có gì.”Chắc là cô nhìn lầm rồi.Tầm mắt của Trịnh Thư Vân nhanh chóng bị cái túi trong tay Diệp Ninh hấp dẫn.“Diệp Ninh, cô mua khăn lụa chỗ này hả? Lúc nãy chúng tôi cũng có đi xem, đắt muốn chết!”Diệp Ninh miễn cưỡng thu hồi cảm xúc nói: “Nếu cô thích thì tôi tặng cho cô nè.”Đây cũng coi như cô mượn hoa hiến phật.Nếu Trịnh Thư Vân không biết giá cả của cái khăn lụa này thì có lẽ sẽ nhận lấy, nhưng hiện tại cô ấy lại kiên quyết từ chối.“Đắt lắm, tôi không nhận được.”Diệp Ninh chỉ cười cười, cũng không kiên trì nữa.“Các cô mua sắm xong hết chưa? Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đến chỗ hẹn chờ mọi người đi.”Lúc đi ra ngoài các đội trưởng đã dặn dò mấy trăm lần, bảo bọn họ nhất định không được về trễ.Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đồng loạt gật đầu, nơi này quá rộng lớn, muốn dạo xong trong một lần là không được, chờ buổi biểu diễn liên hợp kết thúc rồi, bọn họ có thể đến đây nữa.Chờ tất cả mọi người đến đông đủ, quay về nhà nghỉ thì cũng đã hơn bốn giờ chiều.Diệp Ninh quay về phòng, *****ên là tắm nước ấm, sau đó ngồi lên giường đọc sách nghỉ ngơi.“Diệp Ninh, cô thật sự không đi ăn cơm chiều hả? Có cần tôi mang cái gì về cho cô không?”Đã đến giờ cơm chiều, Trịnh Thư Vân chủ động hỏi thăm Diệp Ninh.Cô ấy cảm thấy dựa theo trạng thái hiện tại của Diệp Ninh, đã hoàn toàn không cần thiết tiếp tục khống chế việc ăn uống để giảm béo nữa.“Không cần, cô đi ăn đi.”Diệp Ninh thật sự không hề cảm thấy đói chút nào, cô càng muốn ngủ một giấc ngon lành hơn. 

Diệp Ninh đương nhiên sẽ không để người đàn ông kia lấy lòng.

Người đàn ông kia thấy cô không nhúc nhích, lập tức nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải loại thiếu gia thích chơi bời lêu lỏng, chỉ là muốn làm quen với cô mà thôi.”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi.”

Vẻ mặt của người đàn ông này lập tức cứng lại, *****ên là kinh ngạc, sau đó là vô cùng thất vọng.

Nhưng cho dù là thế thì anh ta vẫn duy trì phong độ lịch thiệp nói: “Làm phiền rồi. Nhưng mà vẫn xin cô hãy nhận lấy.”

Anh ta vừa nói vừa nhét túi vào trong tay Diệp Ninh, không đợi Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng rời đi.

Diệp Ninh dở khóc dở cười, muốn đuổi theo nhưng mà người đàn ông kia đã nhanh chóng rời xa cô.

Cô không ngờ tự nhiên mình lại nhận được một món quà đắt đỏ như thế.

Ngay lúc cô định thu hồi tầm mắt thì lại nhìn thấy đằng xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

TBC

Gần như chỉ trong nháy mắt đó, hai mắt của cô kịch liệt co rút lại, đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Cố Phong?!!

Diệp Ninh giật mình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.

Cho dù hiện tại đối phương đang mặc quần áo bình thường, cho dù cô thậm chí còn không nhìn thấy được góc nghiêng của gương mặt anh, nhưng mà cô vẫn cứ cảm thấy bóng dáng kia chính là Cố Phong.

Nhưng mà bóng dáng kia cũng không phải đi một mình, còn có một người phụ nữ quyến rũ đi ở bên cạnh anh.

Người phụ nữ kia ôm lấy cánh tay anh, hai người trông có vẻ rất thân mật khắng khít.

Diệp Ninh mất hai ba giây mới hoàn hồn, nhanh chóng bước nhanh về phía của hai người kia.

Mới đi được một nửa đã bị một tốp người cản đường đi của cô, chờ đến khi cô vượt qua tốp người kia thì bóng dáng đó cũng đã biến mất tiêu rồi.

Diệp Ninh nhíu chặt mày lại.

Không lẽ cô đã nhìn lầm rồi sao?

Sao Cố Phong lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn đi chung với một người phụ nữ nữa.

Có người giống người, huống chi đó chỉ là một bóng dáng.

“Diệp Ninh, sao cô đứng ngẩn ngơ ở đây thế?”

Giọng nói vui sướng của Trịnh Thư Vân đột nhiên từ bên trái cô vang lên, suy nghĩ của cô cũng bị đánh gãy.

 

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều xách theo không ít túi, mặt mày sáng láng đi đến trước mặt Diệp Ninh.

“Lúc nãy khi các cô đến đây, có nhìn thấy...” Tên của Cố Phong đã đến bên miệng, nhưng lại bị Diệp Ninh nuốt ngược vào trong.

Nếu Trịnh Thư Vân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết.

Còn Lý Mạn Mạn, có lẽ cô ấy cũng không biết Cố Phong trông như thế nào.

“Nhìn thấy cái gì?” Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi lại.

Diệp Ninh lắc đầu: “Không có gì.”

Chắc là cô nhìn lầm rồi.

Tầm mắt của Trịnh Thư Vân nhanh chóng bị cái túi trong tay Diệp Ninh hấp dẫn.

“Diệp Ninh, cô mua khăn lụa chỗ này hả? Lúc nãy chúng tôi cũng có đi xem, đắt muốn chết!”

Diệp Ninh miễn cưỡng thu hồi cảm xúc nói: “Nếu cô thích thì tôi tặng cho cô nè.”

Đây cũng coi như cô mượn hoa hiến phật.

Nếu Trịnh Thư Vân không biết giá cả của cái khăn lụa này thì có lẽ sẽ nhận lấy, nhưng hiện tại cô ấy lại kiên quyết từ chối.

“Đắt lắm, tôi không nhận được.”

Diệp Ninh chỉ cười cười, cũng không kiên trì nữa.

“Các cô mua sắm xong hết chưa? Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đến chỗ hẹn chờ mọi người đi.”

Lúc đi ra ngoài các đội trưởng đã dặn dò mấy trăm lần, bảo bọn họ nhất định không được về trễ.

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đồng loạt gật đầu, nơi này quá rộng lớn, muốn dạo xong trong một lần là không được, chờ buổi biểu diễn liên hợp kết thúc rồi, bọn họ có thể đến đây nữa.

Chờ tất cả mọi người đến đông đủ, quay về nhà nghỉ thì cũng đã hơn bốn giờ chiều.

Diệp Ninh quay về phòng, *****ên là tắm nước ấm, sau đó ngồi lên giường đọc sách nghỉ ngơi.

“Diệp Ninh, cô thật sự không đi ăn cơm chiều hả? Có cần tôi mang cái gì về cho cô không?”

Đã đến giờ cơm chiều, Trịnh Thư Vân chủ động hỏi thăm Diệp Ninh.

Cô ấy cảm thấy dựa theo trạng thái hiện tại của Diệp Ninh, đã hoàn toàn không cần thiết tiếp tục khống chế việc ăn uống để giảm béo nữa.

“Không cần, cô đi ăn đi.”

Diệp Ninh thật sự không hề cảm thấy đói chút nào, cô càng muốn ngủ một giấc ngon lành hơn.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh đương nhiên sẽ không để người đàn ông kia lấy lòng.Người đàn ông kia thấy cô không nhúc nhích, lập tức nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải loại thiếu gia thích chơi bời lêu lỏng, chỉ là muốn làm quen với cô mà thôi.”Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi.”Vẻ mặt của người đàn ông này lập tức cứng lại, *****ên là kinh ngạc, sau đó là vô cùng thất vọng.Nhưng cho dù là thế thì anh ta vẫn duy trì phong độ lịch thiệp nói: “Làm phiền rồi. Nhưng mà vẫn xin cô hãy nhận lấy.”Anh ta vừa nói vừa nhét túi vào trong tay Diệp Ninh, không đợi Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng rời đi.Diệp Ninh dở khóc dở cười, muốn đuổi theo nhưng mà người đàn ông kia đã nhanh chóng rời xa cô.Cô không ngờ tự nhiên mình lại nhận được một món quà đắt đỏ như thế.Ngay lúc cô định thu hồi tầm mắt thì lại nhìn thấy đằng xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.TBCGần như chỉ trong nháy mắt đó, hai mắt của cô kịch liệt co rút lại, đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.Cố Phong?!!Diệp Ninh giật mình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.Cho dù hiện tại đối phương đang mặc quần áo bình thường, cho dù cô thậm chí còn không nhìn thấy được góc nghiêng của gương mặt anh, nhưng mà cô vẫn cứ cảm thấy bóng dáng kia chính là Cố Phong.Nhưng mà bóng dáng kia cũng không phải đi một mình, còn có một người phụ nữ quyến rũ đi ở bên cạnh anh.Người phụ nữ kia ôm lấy cánh tay anh, hai người trông có vẻ rất thân mật khắng khít.Diệp Ninh mất hai ba giây mới hoàn hồn, nhanh chóng bước nhanh về phía của hai người kia.Mới đi được một nửa đã bị một tốp người cản đường đi của cô, chờ đến khi cô vượt qua tốp người kia thì bóng dáng đó cũng đã biến mất tiêu rồi.Diệp Ninh nhíu chặt mày lại.Không lẽ cô đã nhìn lầm rồi sao?Sao Cố Phong lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn đi chung với một người phụ nữ nữa.Có người giống người, huống chi đó chỉ là một bóng dáng.“Diệp Ninh, sao cô đứng ngẩn ngơ ở đây thế?”Giọng nói vui sướng của Trịnh Thư Vân đột nhiên từ bên trái cô vang lên, suy nghĩ của cô cũng bị đánh gãy. Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều xách theo không ít túi, mặt mày sáng láng đi đến trước mặt Diệp Ninh.“Lúc nãy khi các cô đến đây, có nhìn thấy...” Tên của Cố Phong đã đến bên miệng, nhưng lại bị Diệp Ninh nuốt ngược vào trong.Nếu Trịnh Thư Vân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết.Còn Lý Mạn Mạn, có lẽ cô ấy cũng không biết Cố Phong trông như thế nào.“Nhìn thấy cái gì?” Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi lại.Diệp Ninh lắc đầu: “Không có gì.”Chắc là cô nhìn lầm rồi.Tầm mắt của Trịnh Thư Vân nhanh chóng bị cái túi trong tay Diệp Ninh hấp dẫn.“Diệp Ninh, cô mua khăn lụa chỗ này hả? Lúc nãy chúng tôi cũng có đi xem, đắt muốn chết!”Diệp Ninh miễn cưỡng thu hồi cảm xúc nói: “Nếu cô thích thì tôi tặng cho cô nè.”Đây cũng coi như cô mượn hoa hiến phật.Nếu Trịnh Thư Vân không biết giá cả của cái khăn lụa này thì có lẽ sẽ nhận lấy, nhưng hiện tại cô ấy lại kiên quyết từ chối.“Đắt lắm, tôi không nhận được.”Diệp Ninh chỉ cười cười, cũng không kiên trì nữa.“Các cô mua sắm xong hết chưa? Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đến chỗ hẹn chờ mọi người đi.”Lúc đi ra ngoài các đội trưởng đã dặn dò mấy trăm lần, bảo bọn họ nhất định không được về trễ.Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đồng loạt gật đầu, nơi này quá rộng lớn, muốn dạo xong trong một lần là không được, chờ buổi biểu diễn liên hợp kết thúc rồi, bọn họ có thể đến đây nữa.Chờ tất cả mọi người đến đông đủ, quay về nhà nghỉ thì cũng đã hơn bốn giờ chiều.Diệp Ninh quay về phòng, *****ên là tắm nước ấm, sau đó ngồi lên giường đọc sách nghỉ ngơi.“Diệp Ninh, cô thật sự không đi ăn cơm chiều hả? Có cần tôi mang cái gì về cho cô không?”Đã đến giờ cơm chiều, Trịnh Thư Vân chủ động hỏi thăm Diệp Ninh.Cô ấy cảm thấy dựa theo trạng thái hiện tại của Diệp Ninh, đã hoàn toàn không cần thiết tiếp tục khống chế việc ăn uống để giảm béo nữa.“Không cần, cô đi ăn đi.”Diệp Ninh thật sự không hề cảm thấy đói chút nào, cô càng muốn ngủ một giấc ngon lành hơn. 

Chương 355: Chương 355