“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 357: Chương 357
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tôn Manh Manh xuất hiện vấn đề ngay thời điểm này, người được lợi nhiều nhất đương nhiên là Vương Hinh Tuyết rồi.Không chỉ một mình Diệp Ninh có suy nghĩ như thế.Nhưng mà lại không có bằng chứng, cho dù mấy người Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa có nghi ngờ thì cũng không thể tùy tiện nói ra được.Hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là buổi biểu diễn tiếp theo.Lý Kiến Hoa thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Tôn Manh Manh.“Lát nữa tôi sẽ tìm người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, buổi biểu diễn ngày hôm nay, cô không cần lên sân khấu.”TBCTôn Manh Manh đột nhiên run lên, tuy rằng không cam lòng, nhưng cô ấy cũng biết dựa vào trạng thái hiện tại của mình thì chắc chắn là không thể hát chính được.Giờ phút này ngoài trừ bật khóc để phát tiết cơn ấm ức trong lòng ra, cô ấy không thể làm gì khác nữa.“Các cô cũng đừng đứng đây nhìn nữa, mau đi về chuẩn bị, ăn sáng xong lập tức xuất phát đến hội trường biểu diễn.Hà Khôn nghiêm giọng ra lệnh, hiện tại tuyệt đối không thể lại xuất hiện thêm bất cứ tình huống xấu gì nữa.Tiếng nghị luận thì thầm vang lên, mọi người cũng dần dần tản ra.Lúc Diệp Ninh đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Vương Hinh Tuyết đứng ở góc ngoài cùng hành lang.Khóe miệng Vương Hinh Tuyết cong lên, nụ cười hả hê cười trên nổi đau của người khác còn chưa kịp thu hồi lại.Lúc này Lý Kiến Hoa cũng từ bên trong đi ra, lập tức đi đến trước mặt cô ta, vẻ mặt của cô ta mới hơi bình thường lại.“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi chuẩn bị đi, hợp xướng ngày hôm nay do cô hát chính.”Vương Hinh Tuyết đã sớm đoán trước sẽ là như thế, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Xin đội trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy ra trạng thái tốt nhất!”Ánh mắt Lý Kiến Hoa khi nhìn về phía cô ta có hơi d.a.o động một chút, nở một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc. Quay về phòng, Trịnh Thư Vân nhịn không được nỉ non: “Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Vương Hinh Tuyết, lần này cô ta chắc chắn lại phải trở nên nổi bật nữa rồi.”Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến.“Diệp Ninh, cô không cảm thấy chuyện của Tôn Manh Manh lạ lắm sao? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị khan tiếng chứ?” Lúc Trịnh Thư Vân nói ra những lời này, cô ấy còn cố ý hạ giọng, rõ ràng muốn ám chỉ gì đó.Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Chúng ta có cùng suy nghĩ đó.”Trịnh Thư Vân lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận nói: “Quả nhiên là thế mà! Vương Hinh Tuyết thật sự quá đê tiên vô sỉ, vì muốn hát chính mà lại dùng ra thủ đoạn đê tiện như thế!”Diệp Ninh không nhanh không chậm rót cho cô ấy một ly nước nói: “Đừng có giận. Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, không có chứng cứ thì Vương Hinh Tuyết sẽ không thừa nhận, không đáng để mình nổi giận như thế.”Trịnh Thư Vân đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà cô ấy không chịu nổi cái dáng vẻ tiểu nhân đắc thế của Vương Hinh Tuyết.“Lần này Tôn Manh Manh chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên thôi.”Ánh mắt Diệp Ninh trở nên thâm sâu hơn, cô lựa chọn im lặng, Tôn Manh Manh không hề ngây thơ như những gì cô ấy biểu hiện ra ngoài.Vậy mà cô ấy lại bị trúng chiêu của Vương Hinh Tuyết, đây cũng là chuyện khiến cô bất ngờ.Nhưng mà rốt cuộc thì Tôn Manh Manh có thật sự nuốt trôi cục tức này hay không thì còn khó nói lắm.Bảy giờ bốn mươi, người của đoàn văn công Đông Bắc đến hậu trường của hội trường biểu diễn trước.Không gian trong hậu trường rộng hơn trong đoàn văn công gấp mấy lần, có thể làm cho hơn trăm người cùng nhau trang điểm nghỉ ngơi cùng một lúc.Bởi vì Tôn Manh Manh đã xảy ra chuyện nên mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ lại càng cẩn thận hơn.Sau tám giờ, các thành viên đoàn văn công Tây Nam mới “chậm rãi đến muộn”.Hậu trường được chia thành hai khu vực, người của hai đoàn văn công đều không đụng chạm đến nhau.Bên phía đoàn văn công Tây Nam có năm sáu nhân viên trang điểm, cẩn thận lần lượt trang điểm cho mỗi một đội viên.Đoàn văn công Đông Bắc lại chỉ có hai nhân viên trang điểm đi theo, có vẻ rất bận rộn.
Tôn Manh Manh xuất hiện vấn đề ngay thời điểm này, người được lợi nhiều nhất đương nhiên là Vương Hinh Tuyết rồi.
Không chỉ một mình Diệp Ninh có suy nghĩ như thế.
Nhưng mà lại không có bằng chứng, cho dù mấy người Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa có nghi ngờ thì cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là buổi biểu diễn tiếp theo.
Lý Kiến Hoa thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Tôn Manh Manh.
“Lát nữa tôi sẽ tìm người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, buổi biểu diễn ngày hôm nay, cô không cần lên sân khấu.”
TBC
Tôn Manh Manh đột nhiên run lên, tuy rằng không cam lòng, nhưng cô ấy cũng biết dựa vào trạng thái hiện tại của mình thì chắc chắn là không thể hát chính được.
Giờ phút này ngoài trừ bật khóc để phát tiết cơn ấm ức trong lòng ra, cô ấy không thể làm gì khác nữa.
“Các cô cũng đừng đứng đây nhìn nữa, mau đi về chuẩn bị, ăn sáng xong lập tức xuất phát đến hội trường biểu diễn.
Hà Khôn nghiêm giọng ra lệnh, hiện tại tuyệt đối không thể lại xuất hiện thêm bất cứ tình huống xấu gì nữa.
Tiếng nghị luận thì thầm vang lên, mọi người cũng dần dần tản ra.
Lúc Diệp Ninh đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Vương Hinh Tuyết đứng ở góc ngoài cùng hành lang.
Khóe miệng Vương Hinh Tuyết cong lên, nụ cười hả hê cười trên nổi đau của người khác còn chưa kịp thu hồi lại.
Lúc này Lý Kiến Hoa cũng từ bên trong đi ra, lập tức đi đến trước mặt cô ta, vẻ mặt của cô ta mới hơi bình thường lại.
“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi chuẩn bị đi, hợp xướng ngày hôm nay do cô hát chính.”
Vương Hinh Tuyết đã sớm đoán trước sẽ là như thế, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Xin đội trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy ra trạng thái tốt nhất!”
Ánh mắt Lý Kiến Hoa khi nhìn về phía cô ta có hơi d.a.o động một chút, nở một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc.
Quay về phòng, Trịnh Thư Vân nhịn không được nỉ non: “Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Vương Hinh Tuyết, lần này cô ta chắc chắn lại phải trở nên nổi bật nữa rồi.”
Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến.
“Diệp Ninh, cô không cảm thấy chuyện của Tôn Manh Manh lạ lắm sao? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị khan tiếng chứ?” Lúc Trịnh Thư Vân nói ra những lời này, cô ấy còn cố ý hạ giọng, rõ ràng muốn ám chỉ gì đó.
Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Chúng ta có cùng suy nghĩ đó.”
Trịnh Thư Vân lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận nói: “Quả nhiên là thế mà! Vương Hinh Tuyết thật sự quá đê tiên vô sỉ, vì muốn hát chính mà lại dùng ra thủ đoạn đê tiện như thế!”
Diệp Ninh không nhanh không chậm rót cho cô ấy một ly nước nói: “Đừng có giận. Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, không có chứng cứ thì Vương Hinh Tuyết sẽ không thừa nhận, không đáng để mình nổi giận như thế.”
Trịnh Thư Vân đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà cô ấy không chịu nổi cái dáng vẻ tiểu nhân đắc thế của Vương Hinh Tuyết.
“Lần này Tôn Manh Manh chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên thôi.”
Ánh mắt Diệp Ninh trở nên thâm sâu hơn, cô lựa chọn im lặng, Tôn Manh Manh không hề ngây thơ như những gì cô ấy biểu hiện ra ngoài.
Vậy mà cô ấy lại bị trúng chiêu của Vương Hinh Tuyết, đây cũng là chuyện khiến cô bất ngờ.
Nhưng mà rốt cuộc thì Tôn Manh Manh có thật sự nuốt trôi cục tức này hay không thì còn khó nói lắm.
Bảy giờ bốn mươi, người của đoàn văn công Đông Bắc đến hậu trường của hội trường biểu diễn trước.
Không gian trong hậu trường rộng hơn trong đoàn văn công gấp mấy lần, có thể làm cho hơn trăm người cùng nhau trang điểm nghỉ ngơi cùng một lúc.
Bởi vì Tôn Manh Manh đã xảy ra chuyện nên mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ lại càng cẩn thận hơn.
Sau tám giờ, các thành viên đoàn văn công Tây Nam mới “chậm rãi đến muộn”.
Hậu trường được chia thành hai khu vực, người của hai đoàn văn công đều không đụng chạm đến nhau.
Bên phía đoàn văn công Tây Nam có năm sáu nhân viên trang điểm, cẩn thận lần lượt trang điểm cho mỗi một đội viên.
Đoàn văn công Đông Bắc lại chỉ có hai nhân viên trang điểm đi theo, có vẻ rất bận rộn.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tôn Manh Manh xuất hiện vấn đề ngay thời điểm này, người được lợi nhiều nhất đương nhiên là Vương Hinh Tuyết rồi.Không chỉ một mình Diệp Ninh có suy nghĩ như thế.Nhưng mà lại không có bằng chứng, cho dù mấy người Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa có nghi ngờ thì cũng không thể tùy tiện nói ra được.Hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là buổi biểu diễn tiếp theo.Lý Kiến Hoa thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Tôn Manh Manh.“Lát nữa tôi sẽ tìm người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, buổi biểu diễn ngày hôm nay, cô không cần lên sân khấu.”TBCTôn Manh Manh đột nhiên run lên, tuy rằng không cam lòng, nhưng cô ấy cũng biết dựa vào trạng thái hiện tại của mình thì chắc chắn là không thể hát chính được.Giờ phút này ngoài trừ bật khóc để phát tiết cơn ấm ức trong lòng ra, cô ấy không thể làm gì khác nữa.“Các cô cũng đừng đứng đây nhìn nữa, mau đi về chuẩn bị, ăn sáng xong lập tức xuất phát đến hội trường biểu diễn.Hà Khôn nghiêm giọng ra lệnh, hiện tại tuyệt đối không thể lại xuất hiện thêm bất cứ tình huống xấu gì nữa.Tiếng nghị luận thì thầm vang lên, mọi người cũng dần dần tản ra.Lúc Diệp Ninh đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Vương Hinh Tuyết đứng ở góc ngoài cùng hành lang.Khóe miệng Vương Hinh Tuyết cong lên, nụ cười hả hê cười trên nổi đau của người khác còn chưa kịp thu hồi lại.Lúc này Lý Kiến Hoa cũng từ bên trong đi ra, lập tức đi đến trước mặt cô ta, vẻ mặt của cô ta mới hơi bình thường lại.“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi chuẩn bị đi, hợp xướng ngày hôm nay do cô hát chính.”Vương Hinh Tuyết đã sớm đoán trước sẽ là như thế, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Xin đội trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy ra trạng thái tốt nhất!”Ánh mắt Lý Kiến Hoa khi nhìn về phía cô ta có hơi d.a.o động một chút, nở một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc. Quay về phòng, Trịnh Thư Vân nhịn không được nỉ non: “Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Vương Hinh Tuyết, lần này cô ta chắc chắn lại phải trở nên nổi bật nữa rồi.”Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến.“Diệp Ninh, cô không cảm thấy chuyện của Tôn Manh Manh lạ lắm sao? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị khan tiếng chứ?” Lúc Trịnh Thư Vân nói ra những lời này, cô ấy còn cố ý hạ giọng, rõ ràng muốn ám chỉ gì đó.Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Chúng ta có cùng suy nghĩ đó.”Trịnh Thư Vân lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận nói: “Quả nhiên là thế mà! Vương Hinh Tuyết thật sự quá đê tiên vô sỉ, vì muốn hát chính mà lại dùng ra thủ đoạn đê tiện như thế!”Diệp Ninh không nhanh không chậm rót cho cô ấy một ly nước nói: “Đừng có giận. Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, không có chứng cứ thì Vương Hinh Tuyết sẽ không thừa nhận, không đáng để mình nổi giận như thế.”Trịnh Thư Vân đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà cô ấy không chịu nổi cái dáng vẻ tiểu nhân đắc thế của Vương Hinh Tuyết.“Lần này Tôn Manh Manh chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên thôi.”Ánh mắt Diệp Ninh trở nên thâm sâu hơn, cô lựa chọn im lặng, Tôn Manh Manh không hề ngây thơ như những gì cô ấy biểu hiện ra ngoài.Vậy mà cô ấy lại bị trúng chiêu của Vương Hinh Tuyết, đây cũng là chuyện khiến cô bất ngờ.Nhưng mà rốt cuộc thì Tôn Manh Manh có thật sự nuốt trôi cục tức này hay không thì còn khó nói lắm.Bảy giờ bốn mươi, người của đoàn văn công Đông Bắc đến hậu trường của hội trường biểu diễn trước.Không gian trong hậu trường rộng hơn trong đoàn văn công gấp mấy lần, có thể làm cho hơn trăm người cùng nhau trang điểm nghỉ ngơi cùng một lúc.Bởi vì Tôn Manh Manh đã xảy ra chuyện nên mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ lại càng cẩn thận hơn.Sau tám giờ, các thành viên đoàn văn công Tây Nam mới “chậm rãi đến muộn”.Hậu trường được chia thành hai khu vực, người của hai đoàn văn công đều không đụng chạm đến nhau.Bên phía đoàn văn công Tây Nam có năm sáu nhân viên trang điểm, cẩn thận lần lượt trang điểm cho mỗi một đội viên.Đoàn văn công Đông Bắc lại chỉ có hai nhân viên trang điểm đi theo, có vẻ rất bận rộn.