“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 373: Chương 373

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Buổi biểu diễn liên hợp lần này kết thúc viên mãn với màn đại hợp xướng của đoàn văn công Tây Nam.Người xem rời đi, mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ mới dần dần thả lỏng lại.Tuy rằng ngày mai còn có một buổi biểu diễn, nhưng mà sẽ nhẹ nhàng hơn ngày hôm nay rất nhiều.La Nghị đến chào hỏi với Hà Khôn xong, dẫn theo người của đoàn văn công Tây Nam rời khỏi khu vực biểu diễn.Lúc này Hà Khôn mới có tinh thần nhìn về phía Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh, hai người bọn họ đều vô cùng chật vật và tràn ngập tức giận.“Hai người các cô đi theo tôi, những người khác quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi.”Cổ họng của Tôn Manh Manh và vết thương trên mặt Vương Hinh Tuyết cũng nên xử lý.Mặt Vương Hinh Tuyết đã ngừng đổ máu, nhưng mà miệng vết thương vẫn rất đáng sợ.Cô ta cầu cứu nhìn Lý Kiến Hoa.Cô ta đương nhiên biết chuyện này vừa điều tra là rõ ràng ngay, nhất là thứ trong gói thuốc kia.Nếu là trước đây, Lý Kiến Hoa chắc chắn sẽ hiểu được ánh mắt của cô ta, giúp đỡ cô ta một chút, nhưng mà lần này Lý Kiến Hoa lại giống như không hề nhìn thấy, quay đầu sắp xếp cho người đội ca hát rời đi.Vương Hinh Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, đành phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.Diệp Ninh bị mọi người vây quanh, xung quanh là vô số các câu hỏi của mọi người.Chẳng hạn như cô hát hay như thế, vì sao không đến đội ca hát mà đi đội nhạc khí?Lại chẳng hạn như ngoại trừ ca hát ra, cô còn có kỹ năng gì khác hay không?Diệp Ninh nửa thật nửa giả nói, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.TBCChờ đến khi đi vào phòng của nhà nghỉ rồi, cuối cùng lỗ tai của cô cũng được giải phóng.Cô vừa mới ngồi xuống ghế sofa là lập tức đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trịnh Thư Vân. Trịnh Thư Vân cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn xuyên qua người cô.Diệp Ninh lập tức hỏi: “Sao thế?”Sắc mặt Trịnh Thư Vân vô cùng nghiêm túc: “Có phải cô còn có bí mật gì giấu tôi không?”Diệp Ninh hơi ngừng thở, suy nghĩ *****ên chính là có phải Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô là Diệp Tử rồi không?Dù sao thì Trịnh Thư Vân đến Hồng Hải cổ vũ rất nhiều lần, cũng khá hiểu biết về giọng hát của Diệp Tử, nếu cô ấy hơi cẩn thận để ý một chút, muốn liên tưởng đến việc này cũng không khó.“Không có.” Mặt ngoài Diệp Ninh có vẻ vô cùng bình tĩnh.“Nhưng vì sao tôi cứ có cảm giác tiếng hát của cô rất quen thuộc chứ?” Giọng điệu của Trịnh Thư Vân không quá xác định, cô ấy đang cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô ấy đã nghe được âm thanh tương tự ở chỗ nào.Diệp Ninh lập tức dời lực chú ý của cô ấy đi: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hát trong đoàn văn công, nhưng mà giọng nói của tôi luôn như thế, nói không chừng là giống với giọng của ai khác.”Cô nói thế cũng không tính là nói dối, đúng là cô chưa bao giờ hát ở đoàn văn công.Trịnh Thư Vân thấy cô nói một cách khẳng định như thế, bắt đầu tự nghi ngờ chính mình.“Là thế à?”Diệp Ninh gật đầu nói: “Còn có người giống người chứ nói chi chỉ là giọng hát.”Vẻ nghi ngờ trong mắt Trịnh Thư Vân dần dần biến mất, hiển nhiên cũng tin tưởng cách giải thích này của cô.Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chuyển sang đề tài khác: “Chuyện của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh chắc là sẽ có kết luận trong ngày hôm nay, chắc buổi biểu diễn ngày mai bọn họ cũng không thể lên sân khấu được.”“Không cần chủ nhiệm đi điều tra làm gì, rõ ràng là Vương Hinh Tuyết làm. Nếu cổ họng của Tôn Manh Manh có thể khôi phục thì còn đỡ, nếu thật sự không thể khôi phục, Vương Hinh Tuyết cũng đừng mơ có thể ở lại trong đoàn văn công.”Trịnh Thư Vân nói xong lời cuối cùng đã lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường Vương Hinh Tuyết, vì muốn trở thành người hát chính mà đi bỏ thuốc đầu độc người ta, cũng chỉ có loại người như Vương Hinh Tuyết mới có thể nghĩ ra loại chiêu trò bẩn thỉu này.Nhưng mà cuối cùng thì Vương Hinh Tuyết vẫn là một người không xài được, đã được đến cơ hội hát đơn ca, vậy mà lại tự làm mình mất mặt trên sân khấu.Hiện tại lại còn bị Tôn Manh Manh bắt được điểm yếu, đoàn văn công có thể giữa cô ta ở lại cũng coi như là may mắn lớn nhất của cô ta rồi. 

Buổi biểu diễn liên hợp lần này kết thúc viên mãn với màn đại hợp xướng của đoàn văn công Tây Nam.

Người xem rời đi, mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ mới dần dần thả lỏng lại.

Tuy rằng ngày mai còn có một buổi biểu diễn, nhưng mà sẽ nhẹ nhàng hơn ngày hôm nay rất nhiều.

La Nghị đến chào hỏi với Hà Khôn xong, dẫn theo người của đoàn văn công Tây Nam rời khỏi khu vực biểu diễn.

Lúc này Hà Khôn mới có tinh thần nhìn về phía Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh, hai người bọn họ đều vô cùng chật vật và tràn ngập tức giận.

“Hai người các cô đi theo tôi, những người khác quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi.”

Cổ họng của Tôn Manh Manh và vết thương trên mặt Vương Hinh Tuyết cũng nên xử lý.

Mặt Vương Hinh Tuyết đã ngừng đổ máu, nhưng mà miệng vết thương vẫn rất đáng sợ.

Cô ta cầu cứu nhìn Lý Kiến Hoa.

Cô ta đương nhiên biết chuyện này vừa điều tra là rõ ràng ngay, nhất là thứ trong gói thuốc kia.

Nếu là trước đây, Lý Kiến Hoa chắc chắn sẽ hiểu được ánh mắt của cô ta, giúp đỡ cô ta một chút, nhưng mà lần này Lý Kiến Hoa lại giống như không hề nhìn thấy, quay đầu sắp xếp cho người đội ca hát rời đi.

Vương Hinh Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, đành phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.

Diệp Ninh bị mọi người vây quanh, xung quanh là vô số các câu hỏi của mọi người.

Chẳng hạn như cô hát hay như thế, vì sao không đến đội ca hát mà đi đội nhạc khí?

Lại chẳng hạn như ngoại trừ ca hát ra, cô còn có kỹ năng gì khác hay không?

Diệp Ninh nửa thật nửa giả nói, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.

TBC

Chờ đến khi đi vào phòng của nhà nghỉ rồi, cuối cùng lỗ tai của cô cũng được giải phóng.

Cô vừa mới ngồi xuống ghế sofa là lập tức đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trịnh Thư Vân.

 

Trịnh Thư Vân cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn xuyên qua người cô.

Diệp Ninh lập tức hỏi: “Sao thế?”

Sắc mặt Trịnh Thư Vân vô cùng nghiêm túc: “Có phải cô còn có bí mật gì giấu tôi không?”

Diệp Ninh hơi ngừng thở, suy nghĩ *****ên chính là có phải Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô là Diệp Tử rồi không?

Dù sao thì Trịnh Thư Vân đến Hồng Hải cổ vũ rất nhiều lần, cũng khá hiểu biết về giọng hát của Diệp Tử, nếu cô ấy hơi cẩn thận để ý một chút, muốn liên tưởng đến việc này cũng không khó.

“Không có.” Mặt ngoài Diệp Ninh có vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Nhưng vì sao tôi cứ có cảm giác tiếng hát của cô rất quen thuộc chứ?” Giọng điệu của Trịnh Thư Vân không quá xác định, cô ấy đang cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô ấy đã nghe được âm thanh tương tự ở chỗ nào.

Diệp Ninh lập tức dời lực chú ý của cô ấy đi: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hát trong đoàn văn công, nhưng mà giọng nói của tôi luôn như thế, nói không chừng là giống với giọng của ai khác.”

Cô nói thế cũng không tính là nói dối, đúng là cô chưa bao giờ hát ở đoàn văn công.

Trịnh Thư Vân thấy cô nói một cách khẳng định như thế, bắt đầu tự nghi ngờ chính mình.

“Là thế à?”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Còn có người giống người chứ nói chi chỉ là giọng hát.”

Vẻ nghi ngờ trong mắt Trịnh Thư Vân dần dần biến mất, hiển nhiên cũng tin tưởng cách giải thích này của cô.

Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chuyển sang đề tài khác: “Chuyện của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh chắc là sẽ có kết luận trong ngày hôm nay, chắc buổi biểu diễn ngày mai bọn họ cũng không thể lên sân khấu được.”

“Không cần chủ nhiệm đi điều tra làm gì, rõ ràng là Vương Hinh Tuyết làm. Nếu cổ họng của Tôn Manh Manh có thể khôi phục thì còn đỡ, nếu thật sự không thể khôi phục, Vương Hinh Tuyết cũng đừng mơ có thể ở lại trong đoàn văn công.”

Trịnh Thư Vân nói xong lời cuối cùng đã lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường Vương Hinh Tuyết, vì muốn trở thành người hát chính mà đi bỏ thuốc đầu độc người ta, cũng chỉ có loại người như Vương Hinh Tuyết mới có thể nghĩ ra loại chiêu trò bẩn thỉu này.

Nhưng mà cuối cùng thì Vương Hinh Tuyết vẫn là một người không xài được, đã được đến cơ hội hát đơn ca, vậy mà lại tự làm mình mất mặt trên sân khấu.

Hiện tại lại còn bị Tôn Manh Manh bắt được điểm yếu, đoàn văn công có thể giữa cô ta ở lại cũng coi như là may mắn lớn nhất của cô ta rồi.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Buổi biểu diễn liên hợp lần này kết thúc viên mãn với màn đại hợp xướng của đoàn văn công Tây Nam.Người xem rời đi, mấy người Hà Khôn, Từ Minh Vũ mới dần dần thả lỏng lại.Tuy rằng ngày mai còn có một buổi biểu diễn, nhưng mà sẽ nhẹ nhàng hơn ngày hôm nay rất nhiều.La Nghị đến chào hỏi với Hà Khôn xong, dẫn theo người của đoàn văn công Tây Nam rời khỏi khu vực biểu diễn.Lúc này Hà Khôn mới có tinh thần nhìn về phía Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh, hai người bọn họ đều vô cùng chật vật và tràn ngập tức giận.“Hai người các cô đi theo tôi, những người khác quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi.”Cổ họng của Tôn Manh Manh và vết thương trên mặt Vương Hinh Tuyết cũng nên xử lý.Mặt Vương Hinh Tuyết đã ngừng đổ máu, nhưng mà miệng vết thương vẫn rất đáng sợ.Cô ta cầu cứu nhìn Lý Kiến Hoa.Cô ta đương nhiên biết chuyện này vừa điều tra là rõ ràng ngay, nhất là thứ trong gói thuốc kia.Nếu là trước đây, Lý Kiến Hoa chắc chắn sẽ hiểu được ánh mắt của cô ta, giúp đỡ cô ta một chút, nhưng mà lần này Lý Kiến Hoa lại giống như không hề nhìn thấy, quay đầu sắp xếp cho người đội ca hát rời đi.Vương Hinh Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, đành phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.Diệp Ninh bị mọi người vây quanh, xung quanh là vô số các câu hỏi của mọi người.Chẳng hạn như cô hát hay như thế, vì sao không đến đội ca hát mà đi đội nhạc khí?Lại chẳng hạn như ngoại trừ ca hát ra, cô còn có kỹ năng gì khác hay không?Diệp Ninh nửa thật nửa giả nói, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.TBCChờ đến khi đi vào phòng của nhà nghỉ rồi, cuối cùng lỗ tai của cô cũng được giải phóng.Cô vừa mới ngồi xuống ghế sofa là lập tức đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trịnh Thư Vân. Trịnh Thư Vân cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn xuyên qua người cô.Diệp Ninh lập tức hỏi: “Sao thế?”Sắc mặt Trịnh Thư Vân vô cùng nghiêm túc: “Có phải cô còn có bí mật gì giấu tôi không?”Diệp Ninh hơi ngừng thở, suy nghĩ *****ên chính là có phải Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô là Diệp Tử rồi không?Dù sao thì Trịnh Thư Vân đến Hồng Hải cổ vũ rất nhiều lần, cũng khá hiểu biết về giọng hát của Diệp Tử, nếu cô ấy hơi cẩn thận để ý một chút, muốn liên tưởng đến việc này cũng không khó.“Không có.” Mặt ngoài Diệp Ninh có vẻ vô cùng bình tĩnh.“Nhưng vì sao tôi cứ có cảm giác tiếng hát của cô rất quen thuộc chứ?” Giọng điệu của Trịnh Thư Vân không quá xác định, cô ấy đang cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô ấy đã nghe được âm thanh tương tự ở chỗ nào.Diệp Ninh lập tức dời lực chú ý của cô ấy đi: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hát trong đoàn văn công, nhưng mà giọng nói của tôi luôn như thế, nói không chừng là giống với giọng của ai khác.”Cô nói thế cũng không tính là nói dối, đúng là cô chưa bao giờ hát ở đoàn văn công.Trịnh Thư Vân thấy cô nói một cách khẳng định như thế, bắt đầu tự nghi ngờ chính mình.“Là thế à?”Diệp Ninh gật đầu nói: “Còn có người giống người chứ nói chi chỉ là giọng hát.”Vẻ nghi ngờ trong mắt Trịnh Thư Vân dần dần biến mất, hiển nhiên cũng tin tưởng cách giải thích này của cô.Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chuyển sang đề tài khác: “Chuyện của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh chắc là sẽ có kết luận trong ngày hôm nay, chắc buổi biểu diễn ngày mai bọn họ cũng không thể lên sân khấu được.”“Không cần chủ nhiệm đi điều tra làm gì, rõ ràng là Vương Hinh Tuyết làm. Nếu cổ họng của Tôn Manh Manh có thể khôi phục thì còn đỡ, nếu thật sự không thể khôi phục, Vương Hinh Tuyết cũng đừng mơ có thể ở lại trong đoàn văn công.”Trịnh Thư Vân nói xong lời cuối cùng đã lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường Vương Hinh Tuyết, vì muốn trở thành người hát chính mà đi bỏ thuốc đầu độc người ta, cũng chỉ có loại người như Vương Hinh Tuyết mới có thể nghĩ ra loại chiêu trò bẩn thỉu này.Nhưng mà cuối cùng thì Vương Hinh Tuyết vẫn là một người không xài được, đã được đến cơ hội hát đơn ca, vậy mà lại tự làm mình mất mặt trên sân khấu.Hiện tại lại còn bị Tôn Manh Manh bắt được điểm yếu, đoàn văn công có thể giữa cô ta ở lại cũng coi như là may mắn lớn nhất của cô ta rồi. 

Chương 373: Chương 373