“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 390: Chương 390

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường cong môi mỉm cười: “Cậu cứ đánh đánh g.i.ế.c giết quen rồi, khó khăn lắm mới yên ổn được vài ngày mà cậu còn không quen, vậy là không được rồi.”Sở Mục không nói gì, vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn.Nhưng anh cũng không hỏi tiếp, chỉ tiếp tục uống rượu cùng với Trịnh Toàn Cường.Khoảng bốn năm phút sau, Trịnh Toàn Cường mới nói: “Dạo gần đây kiểm tra quá gắt, còn phải chờ tiếp.”Sở Mục rũ mắt, giấu đi cảm xúc vừa mới lóe lên.“Tôi nhớ rõ cậu nói cậu là trẻ mồ côi, sống ở trong trại trẻ mồ côi, năm nay ăn tết cậu có cần gọi điện thoại về cho trại trẻ mồ côi không?” Trịnh Toàn Cường vẫn cứ cười nói.“Chắc trong trại trẻ mồ côi có điện thoại mà đúng không? Hay là cậu quên mất số điện thoại rồi?”Sở Mục còn chưa trả lời thì Trịnh Toàn Cường lại bổ sung thêm.Bầu không khí trở nên căng thẳng.Dưới ánh nhìn chằm chú của Trịnh Toàn Cường, Sở Mục bình tĩnh đứng lên, đi về phía phòng sách, bởi vì chỉ có trong phòng sách mới có điện thoại bà.Trịnh Toàn Cường lập tức nháy mắt với Lưu Hạt Tử, Lưu Hạt Tử lập tức đi theo Sở Mục vào phòng sách.Khác với không gian ầm ĩ ở bên ngoài, trong phòng sách yên lặng hơn rất nhiều.Sở Mục đương nhiên biết Lưu Hạt Tử đi vào đây làm gì, vô cùng bình tĩnh gọi đến một dãy số.Điện thoại cũng nhanh chóng được kết nối.Lưu Hạt Tử dán vào bên còn lại của ống nghe, nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra.“Trại trưởng Lưu, con là Sở Mục, bà còn nhớ con không?”“Sở Mục? Con là bé Sở Mục đó hả? Bà đương nhiên là còn nhớ con rồi, hiện tại con có khỏe không? Không ngờ con đã rời khỏi trại trẻ mồ côi lâu thế rồi mà còn gọi điện thoại về cho bà nữa.” Trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ già nua, bà ấy đã nhớ ra Sở Mục, vô cùng kích động.Lúc này Lưu Hạt Tử mới rời xa ống nghe, ngồi xuống trên bàn sách.Sở Mục nói chuyện phiếm với đối phương vài câu, chủ yếu là chúc đối phương năm mới vui vẻ, sau đó lập tức cúp máy.TBC“Bây giờ anh hài lòng chưa?”Anh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Hạt Tử.Lưu Hạt Tử cười hắc hắc, lộ ra miệng đầy răng vàng khè.“Đại ca chỉ là muốn quan tâm anh thôi mà.”Sở Mục cũng không vạch trần mục đích thật sự của việc Trịnh Toàn Cường bảo anh đi gọi điện thoại.Con người Trịnh Toàn Cường trời sinh tính tình đa nghi, tuy rằng anh đã cứu mạng của anh ta, nhưng anh ta cũng chưa tin tưởng anh hoàn toàn.“Tôi biết anh muốn làm đại ca nhanh chóng tin tưởng mình, nhưng mà lai lịch của anh thật sự rất khả nghi. Nếu như anh thật sự sốt ruột thì tôi có thể bày cho anh một cách. Chỉ cần anh có thể làm được, tôi bảo đảm cho dù là đại ca hay là mấy người còn lại, tất cả đều sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, xem anh như anh em chân chính.”Lưu Hạt Tử vừa nói vừa đặt tay lên vai Sở Mục, liên tục lấy lòng.Lần này Sở Mục lại không từ chối, mà thuận thế hỏi: “Cách gì?”Lưu Hạt Tử hiếm khi thấy anh chịu phối hợp mình như thế, vội vàng nói: “Chính là cô gái mà chúng ta gặp được ngày hôm trước đó, chỉ cần anh bắt cô ta về đây cho tôi, vậy đại ca chắc chắn sẽ không nghi ngờ anh nữa.”Dù sao thì nếu Sở Mục thật sự là cớm, vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm hại gái nhà lành, hơn nữa cô gái kia còn rất có khả năng là người mà anh quen biết.“Anh tìm được cô gái kia rồi?” Đáy mắt Sở Mục chợt lóe lên chút nguy hiểm.Lưu Hạt Tử lại cười đến thâm trầm: “Chỉ là là cô gái mà tôi đã nhắm đến thì không có ai có thể chạy thoát được.Tuy rằng gã không nói hiện tại Diệp Ninh đang ở nơi này, nhưng cũng đã trả lời câu hỏi của Sở Mục, sau đó lại tiếp tục khoe khoang.“Thật ra cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể xử lý được. Hiện tại chỉ là cho anh một cơ hội mà thôi. Sao nào, anh có làm hay không?” 

Trịnh Toàn Cường cong môi mỉm cười: “Cậu cứ đánh đánh g.i.ế.c giết quen rồi, khó khăn lắm mới yên ổn được vài ngày mà cậu còn không quen, vậy là không được rồi.”

Sở Mục không nói gì, vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Nhưng anh cũng không hỏi tiếp, chỉ tiếp tục uống rượu cùng với Trịnh Toàn Cường.

Khoảng bốn năm phút sau, Trịnh Toàn Cường mới nói: “Dạo gần đây kiểm tra quá gắt, còn phải chờ tiếp.”

Sở Mục rũ mắt, giấu đi cảm xúc vừa mới lóe lên.

“Tôi nhớ rõ cậu nói cậu là trẻ mồ côi, sống ở trong trại trẻ mồ côi, năm nay ăn tết cậu có cần gọi điện thoại về cho trại trẻ mồ côi không?” Trịnh Toàn Cường vẫn cứ cười nói.

“Chắc trong trại trẻ mồ côi có điện thoại mà đúng không? Hay là cậu quên mất số điện thoại rồi?”

Sở Mục còn chưa trả lời thì Trịnh Toàn Cường lại bổ sung thêm.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Dưới ánh nhìn chằm chú của Trịnh Toàn Cường, Sở Mục bình tĩnh đứng lên, đi về phía phòng sách, bởi vì chỉ có trong phòng sách mới có điện thoại bà.

Trịnh Toàn Cường lập tức nháy mắt với Lưu Hạt Tử, Lưu Hạt Tử lập tức đi theo Sở Mục vào phòng sách.

Khác với không gian ầm ĩ ở bên ngoài, trong phòng sách yên lặng hơn rất nhiều.

Sở Mục đương nhiên biết Lưu Hạt Tử đi vào đây làm gì, vô cùng bình tĩnh gọi đến một dãy số.

Điện thoại cũng nhanh chóng được kết nối.

Lưu Hạt Tử dán vào bên còn lại của ống nghe, nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra.

“Trại trưởng Lưu, con là Sở Mục, bà còn nhớ con không?”

“Sở Mục? Con là bé Sở Mục đó hả? Bà đương nhiên là còn nhớ con rồi, hiện tại con có khỏe không? Không ngờ con đã rời khỏi trại trẻ mồ côi lâu thế rồi mà còn gọi điện thoại về cho bà nữa.”

 

Trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ già nua, bà ấy đã nhớ ra Sở Mục, vô cùng kích động.

Lúc này Lưu Hạt Tử mới rời xa ống nghe, ngồi xuống trên bàn sách.

Sở Mục nói chuyện phiếm với đối phương vài câu, chủ yếu là chúc đối phương năm mới vui vẻ, sau đó lập tức cúp máy.

TBC

“Bây giờ anh hài lòng chưa?”

Anh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Hạt Tử.

Lưu Hạt Tử cười hắc hắc, lộ ra miệng đầy răng vàng khè.

“Đại ca chỉ là muốn quan tâm anh thôi mà.”

Sở Mục cũng không vạch trần mục đích thật sự của việc Trịnh Toàn Cường bảo anh đi gọi điện thoại.

Con người Trịnh Toàn Cường trời sinh tính tình đa nghi, tuy rằng anh đã cứu mạng của anh ta, nhưng anh ta cũng chưa tin tưởng anh hoàn toàn.

“Tôi biết anh muốn làm đại ca nhanh chóng tin tưởng mình, nhưng mà lai lịch của anh thật sự rất khả nghi. Nếu như anh thật sự sốt ruột thì tôi có thể bày cho anh một cách. Chỉ cần anh có thể làm được, tôi bảo đảm cho dù là đại ca hay là mấy người còn lại, tất cả đều sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, xem anh như anh em chân chính.”

Lưu Hạt Tử vừa nói vừa đặt tay lên vai Sở Mục, liên tục lấy lòng.

Lần này Sở Mục lại không từ chối, mà thuận thế hỏi: “Cách gì?”

Lưu Hạt Tử hiếm khi thấy anh chịu phối hợp mình như thế, vội vàng nói: “Chính là cô gái mà chúng ta gặp được ngày hôm trước đó, chỉ cần anh bắt cô ta về đây cho tôi, vậy đại ca chắc chắn sẽ không nghi ngờ anh nữa.”

Dù sao thì nếu Sở Mục thật sự là cớm, vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm hại gái nhà lành, hơn nữa cô gái kia còn rất có khả năng là người mà anh quen biết.

“Anh tìm được cô gái kia rồi?” Đáy mắt Sở Mục chợt lóe lên chút nguy hiểm.

Lưu Hạt Tử lại cười đến thâm trầm: “Chỉ là là cô gái mà tôi đã nhắm đến thì không có ai có thể chạy thoát được.

Tuy rằng gã không nói hiện tại Diệp Ninh đang ở nơi này, nhưng cũng đã trả lời câu hỏi của Sở Mục, sau đó lại tiếp tục khoe khoang.

“Thật ra cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể xử lý được. Hiện tại chỉ là cho anh một cơ hội mà thôi. Sao nào, anh có làm hay không?”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường cong môi mỉm cười: “Cậu cứ đánh đánh g.i.ế.c giết quen rồi, khó khăn lắm mới yên ổn được vài ngày mà cậu còn không quen, vậy là không được rồi.”Sở Mục không nói gì, vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn.Nhưng anh cũng không hỏi tiếp, chỉ tiếp tục uống rượu cùng với Trịnh Toàn Cường.Khoảng bốn năm phút sau, Trịnh Toàn Cường mới nói: “Dạo gần đây kiểm tra quá gắt, còn phải chờ tiếp.”Sở Mục rũ mắt, giấu đi cảm xúc vừa mới lóe lên.“Tôi nhớ rõ cậu nói cậu là trẻ mồ côi, sống ở trong trại trẻ mồ côi, năm nay ăn tết cậu có cần gọi điện thoại về cho trại trẻ mồ côi không?” Trịnh Toàn Cường vẫn cứ cười nói.“Chắc trong trại trẻ mồ côi có điện thoại mà đúng không? Hay là cậu quên mất số điện thoại rồi?”Sở Mục còn chưa trả lời thì Trịnh Toàn Cường lại bổ sung thêm.Bầu không khí trở nên căng thẳng.Dưới ánh nhìn chằm chú của Trịnh Toàn Cường, Sở Mục bình tĩnh đứng lên, đi về phía phòng sách, bởi vì chỉ có trong phòng sách mới có điện thoại bà.Trịnh Toàn Cường lập tức nháy mắt với Lưu Hạt Tử, Lưu Hạt Tử lập tức đi theo Sở Mục vào phòng sách.Khác với không gian ầm ĩ ở bên ngoài, trong phòng sách yên lặng hơn rất nhiều.Sở Mục đương nhiên biết Lưu Hạt Tử đi vào đây làm gì, vô cùng bình tĩnh gọi đến một dãy số.Điện thoại cũng nhanh chóng được kết nối.Lưu Hạt Tử dán vào bên còn lại của ống nghe, nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra.“Trại trưởng Lưu, con là Sở Mục, bà còn nhớ con không?”“Sở Mục? Con là bé Sở Mục đó hả? Bà đương nhiên là còn nhớ con rồi, hiện tại con có khỏe không? Không ngờ con đã rời khỏi trại trẻ mồ côi lâu thế rồi mà còn gọi điện thoại về cho bà nữa.” Trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ già nua, bà ấy đã nhớ ra Sở Mục, vô cùng kích động.Lúc này Lưu Hạt Tử mới rời xa ống nghe, ngồi xuống trên bàn sách.Sở Mục nói chuyện phiếm với đối phương vài câu, chủ yếu là chúc đối phương năm mới vui vẻ, sau đó lập tức cúp máy.TBC“Bây giờ anh hài lòng chưa?”Anh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Hạt Tử.Lưu Hạt Tử cười hắc hắc, lộ ra miệng đầy răng vàng khè.“Đại ca chỉ là muốn quan tâm anh thôi mà.”Sở Mục cũng không vạch trần mục đích thật sự của việc Trịnh Toàn Cường bảo anh đi gọi điện thoại.Con người Trịnh Toàn Cường trời sinh tính tình đa nghi, tuy rằng anh đã cứu mạng của anh ta, nhưng anh ta cũng chưa tin tưởng anh hoàn toàn.“Tôi biết anh muốn làm đại ca nhanh chóng tin tưởng mình, nhưng mà lai lịch của anh thật sự rất khả nghi. Nếu như anh thật sự sốt ruột thì tôi có thể bày cho anh một cách. Chỉ cần anh có thể làm được, tôi bảo đảm cho dù là đại ca hay là mấy người còn lại, tất cả đều sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, xem anh như anh em chân chính.”Lưu Hạt Tử vừa nói vừa đặt tay lên vai Sở Mục, liên tục lấy lòng.Lần này Sở Mục lại không từ chối, mà thuận thế hỏi: “Cách gì?”Lưu Hạt Tử hiếm khi thấy anh chịu phối hợp mình như thế, vội vàng nói: “Chính là cô gái mà chúng ta gặp được ngày hôm trước đó, chỉ cần anh bắt cô ta về đây cho tôi, vậy đại ca chắc chắn sẽ không nghi ngờ anh nữa.”Dù sao thì nếu Sở Mục thật sự là cớm, vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm hại gái nhà lành, hơn nữa cô gái kia còn rất có khả năng là người mà anh quen biết.“Anh tìm được cô gái kia rồi?” Đáy mắt Sở Mục chợt lóe lên chút nguy hiểm.Lưu Hạt Tử lại cười đến thâm trầm: “Chỉ là là cô gái mà tôi đã nhắm đến thì không có ai có thể chạy thoát được.Tuy rằng gã không nói hiện tại Diệp Ninh đang ở nơi này, nhưng cũng đã trả lời câu hỏi của Sở Mục, sau đó lại tiếp tục khoe khoang.“Thật ra cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể xử lý được. Hiện tại chỉ là cho anh một cơ hội mà thôi. Sao nào, anh có làm hay không?” 

Chương 390: Chương 390