“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 422: Chương 422
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ngơ ngác.Trần Hồng Diễm đau kêu cha gọi mẹ, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết cũng trở nên vặn vẹo.“Em, em cũng dám đánh chị hả?!”Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn, theo bản năng muốn lắc đầu.Nhưng mà Trần Hồng Diễm lại hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội giải thích, dùng cả tay lẫn chân bò từ dưới đất lên.“Giỏi, giỏi lắm! Sau này cũng đừng sống yên nữa!”Chị ta nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đi ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Hinh Tuyết.Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng lại.Không biết qua bao lâu sau, Vương Hinh Tuyết mới cứng đờ cổ quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, hận ý trong mắt đã dâng lên đến cực hạn.“Hiện tại cô hài lòng chưa?”Giọng nói áp lực giống như miễn cưỡng rặn ra từ trong cuống họng.Diệp Ninh thật sự cảm thấy mạch não của Vương Hinh Tuyết có vấn đề, rõ ràng là Trần Hồng Diễm chủ động đến đây năn nỉ cô, hơn nữa lúc hai chị em chồng bọn họ cãi nhau thì cô cũng không hề can thiệp vào câu nào, nhưng mà hiện tại cô ta ngược lại đẩy hết toàn bộ cảm xúc phẫn nộ tức giận lên người cô.Nhưng mà Diệp Ninh cũng lười đi so đo với Vương Hinh Tuyết, hiện tại Vương Hinh Tuyết đã không đáng để cô bỏ vào mắt nữa.Vương Hinh Tuyết rõ ràng cảm nhận được sự khinh bỉ của Diệp Ninh, bàn tay rũ ở bên người siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên nhảy thình thịch.“Diệp Ninh, tôi sẽ không tha cho cô!”Những người làm tổn thương cô ta, giẫm đạp cô ta, cô ta muốn cho tất cả đều phải sống không bằng chết! Diệp Ninh nhìn bóng dáng Vương Hinh Tuyết rời đi, ánh mắt lại càng sâu thẳm hơn.Chó cùng rứt giậu, thỏ gấp quá cũng biết cắn người, đạo lý này cô hiểu rất rõ.Một lúc sau cô mới thu hồi tầm mắt, sờ chén cạnh nóng, quả nhiên đã lạnh đi nhiều rồi.Nhưng mà cô cũng không có tâm trạng đi xuống lầu hâm nóng, lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.Khoảng mười phút sau, dưới lầu lại vang lên tiếng ồn ào của Trần Hồng Diễm và Vương Hinh Tuyết.Không ngờ Trần Hồng Diễm đã bắt đầu quăng hết toàn bộ đồ đạc của Vương Hinh Tuyết ra khỏi nhà, hơn nữa còn làm cô ta xách xa anh cả Vương Cường của cô ta ra.Hai chị dâu em chồng cãi nhau rất lớn, không bao lâu sau đã có người tụ tập lại hóng chuyện, khuyên nhủ.Diệp Ninh nghe được tiếng mắng của Trần Hồng Diễm, tiếng khóc lóc kể lể của Vương Hinh Tuyết và tiếng hàng xóm láng giềng khuyên nhủ từ dưới lầu vọng lên, mặt không hề thay đổi.Mười hai tháng giêng, đoàn văn công chính thức đi làm lại.Năm mới hoàn cảnh mới, ngày *****ên đi làm trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhẹ nhàng lại vui sướng.Diệp Ninh mới vừa đến đội nhạc khí thì đã được Lâm Thanh gọi đến văn phòng.Lâm Thanh mỉm cười vui vẻ, ra hiệu cho Diệp Ninh ngồi xuống.TBC“Đồng chí Diệp Ninh, năm ngoái những biểu hiện của cô ở buổi biểu diễn liên hợp vô cùng nổi bật, trong đoàn quyết định phá cách thăng cấp cho cô.”Diệp Ninh ngẩn người, cô biết rõ phá cách thăng cấp có ý nghĩa gì, cô vừa mới đến đoàn văn công chưa đến một năm là đã có thể được phá cách thăng cấp, chỉ sợ từ trước đến nay đều rất hiếm có tiền lệ nào như thế.Lâm Thanh nhìn cô sững sờ, cười càng thêm hiền lành: “Sao nào, vui đến ngây người luôn rồi?”Diệp Ninh hoàn hồn lại nhanh chóng đứng lên, dáng người thẳng thắn nói: “Cảm ơn đoàn trưởng đã tài bồi, sau này tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa!”
Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ngơ ngác.
Trần Hồng Diễm đau kêu cha gọi mẹ, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết cũng trở nên vặn vẹo.
“Em, em cũng dám đánh chị hả?!”
Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn, theo bản năng muốn lắc đầu.
Nhưng mà Trần Hồng Diễm lại hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội giải thích, dùng cả tay lẫn chân bò từ dưới đất lên.
“Giỏi, giỏi lắm! Sau này cũng đừng sống yên nữa!”
Chị ta nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đi ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Hinh Tuyết.
Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng lại.
Không biết qua bao lâu sau, Vương Hinh Tuyết mới cứng đờ cổ quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, hận ý trong mắt đã dâng lên đến cực hạn.
“Hiện tại cô hài lòng chưa?”
Giọng nói áp lực giống như miễn cưỡng rặn ra từ trong cuống họng.
Diệp Ninh thật sự cảm thấy mạch não của Vương Hinh Tuyết có vấn đề, rõ ràng là Trần Hồng Diễm chủ động đến đây năn nỉ cô, hơn nữa lúc hai chị em chồng bọn họ cãi nhau thì cô cũng không hề can thiệp vào câu nào, nhưng mà hiện tại cô ta ngược lại đẩy hết toàn bộ cảm xúc phẫn nộ tức giận lên người cô.
Nhưng mà Diệp Ninh cũng lười đi so đo với Vương Hinh Tuyết, hiện tại Vương Hinh Tuyết đã không đáng để cô bỏ vào mắt nữa.
Vương Hinh Tuyết rõ ràng cảm nhận được sự khinh bỉ của Diệp Ninh, bàn tay rũ ở bên người siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên nhảy thình thịch.
“Diệp Ninh, tôi sẽ không tha cho cô!”
Những người làm tổn thương cô ta, giẫm đạp cô ta, cô ta muốn cho tất cả đều phải sống không bằng chết!
Diệp Ninh nhìn bóng dáng Vương Hinh Tuyết rời đi, ánh mắt lại càng sâu thẳm hơn.
Chó cùng rứt giậu, thỏ gấp quá cũng biết cắn người, đạo lý này cô hiểu rất rõ.
Một lúc sau cô mới thu hồi tầm mắt, sờ chén cạnh nóng, quả nhiên đã lạnh đi nhiều rồi.
Nhưng mà cô cũng không có tâm trạng đi xuống lầu hâm nóng, lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Khoảng mười phút sau, dưới lầu lại vang lên tiếng ồn ào của Trần Hồng Diễm và Vương Hinh Tuyết.
Không ngờ Trần Hồng Diễm đã bắt đầu quăng hết toàn bộ đồ đạc của Vương Hinh Tuyết ra khỏi nhà, hơn nữa còn làm cô ta xách xa anh cả Vương Cường của cô ta ra.
Hai chị dâu em chồng cãi nhau rất lớn, không bao lâu sau đã có người tụ tập lại hóng chuyện, khuyên nhủ.
Diệp Ninh nghe được tiếng mắng của Trần Hồng Diễm, tiếng khóc lóc kể lể của Vương Hinh Tuyết và tiếng hàng xóm láng giềng khuyên nhủ từ dưới lầu vọng lên, mặt không hề thay đổi.
Mười hai tháng giêng, đoàn văn công chính thức đi làm lại.
Năm mới hoàn cảnh mới, ngày *****ên đi làm trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhẹ nhàng lại vui sướng.
Diệp Ninh mới vừa đến đội nhạc khí thì đã được Lâm Thanh gọi đến văn phòng.
Lâm Thanh mỉm cười vui vẻ, ra hiệu cho Diệp Ninh ngồi xuống.
TBC
“Đồng chí Diệp Ninh, năm ngoái những biểu hiện của cô ở buổi biểu diễn liên hợp vô cùng nổi bật, trong đoàn quyết định phá cách thăng cấp cho cô.”
Diệp Ninh ngẩn người, cô biết rõ phá cách thăng cấp có ý nghĩa gì, cô vừa mới đến đoàn văn công chưa đến một năm là đã có thể được phá cách thăng cấp, chỉ sợ từ trước đến nay đều rất hiếm có tiền lệ nào như thế.
Lâm Thanh nhìn cô sững sờ, cười càng thêm hiền lành: “Sao nào, vui đến ngây người luôn rồi?”
Diệp Ninh hoàn hồn lại nhanh chóng đứng lên, dáng người thẳng thắn nói: “Cảm ơn đoàn trưởng đã tài bồi, sau này tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa!”
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ngơ ngác.Trần Hồng Diễm đau kêu cha gọi mẹ, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết cũng trở nên vặn vẹo.“Em, em cũng dám đánh chị hả?!”Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn, theo bản năng muốn lắc đầu.Nhưng mà Trần Hồng Diễm lại hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội giải thích, dùng cả tay lẫn chân bò từ dưới đất lên.“Giỏi, giỏi lắm! Sau này cũng đừng sống yên nữa!”Chị ta nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đi ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Hinh Tuyết.Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng lại.Không biết qua bao lâu sau, Vương Hinh Tuyết mới cứng đờ cổ quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, hận ý trong mắt đã dâng lên đến cực hạn.“Hiện tại cô hài lòng chưa?”Giọng nói áp lực giống như miễn cưỡng rặn ra từ trong cuống họng.Diệp Ninh thật sự cảm thấy mạch não của Vương Hinh Tuyết có vấn đề, rõ ràng là Trần Hồng Diễm chủ động đến đây năn nỉ cô, hơn nữa lúc hai chị em chồng bọn họ cãi nhau thì cô cũng không hề can thiệp vào câu nào, nhưng mà hiện tại cô ta ngược lại đẩy hết toàn bộ cảm xúc phẫn nộ tức giận lên người cô.Nhưng mà Diệp Ninh cũng lười đi so đo với Vương Hinh Tuyết, hiện tại Vương Hinh Tuyết đã không đáng để cô bỏ vào mắt nữa.Vương Hinh Tuyết rõ ràng cảm nhận được sự khinh bỉ của Diệp Ninh, bàn tay rũ ở bên người siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên nhảy thình thịch.“Diệp Ninh, tôi sẽ không tha cho cô!”Những người làm tổn thương cô ta, giẫm đạp cô ta, cô ta muốn cho tất cả đều phải sống không bằng chết! Diệp Ninh nhìn bóng dáng Vương Hinh Tuyết rời đi, ánh mắt lại càng sâu thẳm hơn.Chó cùng rứt giậu, thỏ gấp quá cũng biết cắn người, đạo lý này cô hiểu rất rõ.Một lúc sau cô mới thu hồi tầm mắt, sờ chén cạnh nóng, quả nhiên đã lạnh đi nhiều rồi.Nhưng mà cô cũng không có tâm trạng đi xuống lầu hâm nóng, lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.Khoảng mười phút sau, dưới lầu lại vang lên tiếng ồn ào của Trần Hồng Diễm và Vương Hinh Tuyết.Không ngờ Trần Hồng Diễm đã bắt đầu quăng hết toàn bộ đồ đạc của Vương Hinh Tuyết ra khỏi nhà, hơn nữa còn làm cô ta xách xa anh cả Vương Cường của cô ta ra.Hai chị dâu em chồng cãi nhau rất lớn, không bao lâu sau đã có người tụ tập lại hóng chuyện, khuyên nhủ.Diệp Ninh nghe được tiếng mắng của Trần Hồng Diễm, tiếng khóc lóc kể lể của Vương Hinh Tuyết và tiếng hàng xóm láng giềng khuyên nhủ từ dưới lầu vọng lên, mặt không hề thay đổi.Mười hai tháng giêng, đoàn văn công chính thức đi làm lại.Năm mới hoàn cảnh mới, ngày *****ên đi làm trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhẹ nhàng lại vui sướng.Diệp Ninh mới vừa đến đội nhạc khí thì đã được Lâm Thanh gọi đến văn phòng.Lâm Thanh mỉm cười vui vẻ, ra hiệu cho Diệp Ninh ngồi xuống.TBC“Đồng chí Diệp Ninh, năm ngoái những biểu hiện của cô ở buổi biểu diễn liên hợp vô cùng nổi bật, trong đoàn quyết định phá cách thăng cấp cho cô.”Diệp Ninh ngẩn người, cô biết rõ phá cách thăng cấp có ý nghĩa gì, cô vừa mới đến đoàn văn công chưa đến một năm là đã có thể được phá cách thăng cấp, chỉ sợ từ trước đến nay đều rất hiếm có tiền lệ nào như thế.Lâm Thanh nhìn cô sững sờ, cười càng thêm hiền lành: “Sao nào, vui đến ngây người luôn rồi?”Diệp Ninh hoàn hồn lại nhanh chóng đứng lên, dáng người thẳng thắn nói: “Cảm ơn đoàn trưởng đã tài bồi, sau này tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa!”