“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 431: Chương 431
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Phù!”Diệp Ninh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Trong mơ, Cố Phong bại lộ thân phận, bị Lưu Hạt Tử b.ắ.n chết.Mà cô thì ở trên sân khấu ca hát, màn lụa rơi xuống, mấy người Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa và Trịnh Thư Vân đứng dưới sân khấu đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.Mục Văn Hạo đột nhiên lên sân khấu, chủ động tỏ tình với cô.Toàn bộ chuyện đáng sợ nhất đều tập trung vào trong giấc mơ này.Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại thì quần áo trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi.Cô mở đèn lên, nhìn đồng hồ.Ba giờ ba mươi phút.Cô mất gần mười phút mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ.Cô biết dạo gần đây đầu óc của cô chịu áp lực quá lớn, cho nên mới mơ thấy ác mộng.Nhìn căn phòng trống rỗng, đây là lần *****ên cô chủ động nghĩ về Cố Phong.Cô từ kinh thành quay về đã hơn hai mươi ngày, Cố Phong vẫn không có tin tức gì.Hiện tại anh có an toàn không?Biên cảnh Đông Bắc.Cố Phong đang đi theo bên cạnh Trịnh Toàn Cường, chậm rãi đi đến vùng giáp ranh biên giới của hai nước.Bọn họ hành động rất cẩn thận, khi đi lại trong núi rừng cũng đều cố gắng không tạo ra tiếng vang gì.“Còn chờ bao lâu nữa?”Hơi thở của Trịnh Toàn Cường không còn vững vàng nữa, hỏi lại lần nữa với Cố Phong.Cố Phong lập tức lấy bản đồ từ trong ba lô ra, mở ra xem.“Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một tiếng sau sẽ có thể đi ra ngoài.”Trịnh Toàn Cường nghe nói còn phải đi thêm một tiếng đồng hồ nữa, giơ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một chút. “Còn có một chặng đường cuối cùng, chỉ cần qua biên giới là chúng ta sẽ an toàn. Tranh thủ thời gian ăn gì đó đi, đừng thả lòng cảnh giác.Dọc theo đường đi đều vô cùng thuận lợi, hiện tại toàn bộ hàng hóa đã được bọn họ mang theo bên người, bên kia biên giới cũng có người đang chờ tiếp ứng bọn họ. Chờ vận chuyển xong chuyến hàng hóa này, số lợi nhuận mà Trịnh Toàn Cường kiếm được sẽ là một con số vô cùng khổng lồ.Mọi người ngồi trên mặt đất, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại tham lam, bọn họ đều là dâng liều mạng, chỉ ***** phần tiền thưởng phong phú lúc cuối cùng.Cố Phong đi ở giữa đám người, tìm đại một chỗ ngồi xuống, lúc cầm lấy bình nước uống đã nhanh chóng quan sát địa hình ở xung quanh.Trịnh Toàn Cường đi đến bên cạnh anh, cố ý hỏi: “Sở Mục, lần này đi ra ngoài không biết đến bao giờ mới có thể quay về, cậu có nỡ đi không?”“Chẳng có gì mà nỡ với không nỡ cả, đại ca đi đâu thì tôi đi theo đó.”Câu trả lời của Cố Phong làm gương mặt căng thẳng của Trịnh Toàn Cường lộ ra chút ý cười, vỗ mạnh lên vai của anh.“Đi theo tôi, sau này tôi bao cậu ăn sung mặc sướng!”Trịnh Toàn Cường nói xong lời này, há to miệng cắn miếng khô bò đang cầm trong tay.Vương Thủy Sinh đứng cách Trịnh Toàn Cường ở một chỗ không xa, đề phòng nhìn xung quanh.Cố Phong đảo mắt nhìn về phía Vương Thủy Sinh, sau đó gọi: “Thủy Sinh, anh cũng lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”Vương Thủy Sinh trực tiếp từ chối.Trịnh Toàn Cường lại không quá để tâm nói: “Không cần để ý đến anh ta.”Có Vương Thủy Sinh bảo vệ, anh ta mới yên tâm được.Cố Phong rũ xuống mi mắt, che giấu cảm xúc chợt lóe lên.Nghỉ ngơi khoảng hơn mười phút, Trịnh Toàn Cường đứng lên.“Xuất phát thôi.”Anh ta ra lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị đứng lên.Đúng lúc này, một viên đạn đột nhiên từ một bên khác của cánh rừng b.ắ.n đến.Một s.ú.n.g b.ắ.n chết!Không đợi mọi người phản ứng lại, lại có một viên đạn b.ắ.n đến.“Có mai phục!”Sắc mặt Trịnh Toàn Cường thay đổi kịch liệt, nổi giận gầm lên!“Ở hướng đông!” Vương Thủy Sinh lập tức phán đoán ra được phương hướng viên đạn bay đến.Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nã s.ú.n.g vào phía đông.Trịnh Toàn Cường thì lại được Vương Thủy Sinh yểm hộ, nhanh chóng thoát đi.
“Phù!”
Diệp Ninh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Trong mơ, Cố Phong bại lộ thân phận, bị Lưu Hạt Tử b.ắ.n chết.
Mà cô thì ở trên sân khấu ca hát, màn lụa rơi xuống, mấy người Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa và Trịnh Thư Vân đứng dưới sân khấu đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.
Mục Văn Hạo đột nhiên lên sân khấu, chủ động tỏ tình với cô.
Toàn bộ chuyện đáng sợ nhất đều tập trung vào trong giấc mơ này.
Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại thì quần áo trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô mở đèn lên, nhìn đồng hồ.
Ba giờ ba mươi phút.
Cô mất gần mười phút mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ.
Cô biết dạo gần đây đầu óc của cô chịu áp lực quá lớn, cho nên mới mơ thấy ác mộng.
Nhìn căn phòng trống rỗng, đây là lần *****ên cô chủ động nghĩ về Cố Phong.
Cô từ kinh thành quay về đã hơn hai mươi ngày, Cố Phong vẫn không có tin tức gì.
Hiện tại anh có an toàn không?
Biên cảnh Đông Bắc.
Cố Phong đang đi theo bên cạnh Trịnh Toàn Cường, chậm rãi đi đến vùng giáp ranh biên giới của hai nước.
Bọn họ hành động rất cẩn thận, khi đi lại trong núi rừng cũng đều cố gắng không tạo ra tiếng vang gì.
“Còn chờ bao lâu nữa?”
Hơi thở của Trịnh Toàn Cường không còn vững vàng nữa, hỏi lại lần nữa với Cố Phong.
Cố Phong lập tức lấy bản đồ từ trong ba lô ra, mở ra xem.
“Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một tiếng sau sẽ có thể đi ra ngoài.”
Trịnh Toàn Cường nghe nói còn phải đi thêm một tiếng đồng hồ nữa, giơ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
“Còn có một chặng đường cuối cùng, chỉ cần qua biên giới là chúng ta sẽ an toàn. Tranh thủ thời gian ăn gì đó đi, đừng thả lòng cảnh giác.
Dọc theo đường đi đều vô cùng thuận lợi, hiện tại toàn bộ hàng hóa đã được bọn họ mang theo bên người, bên kia biên giới cũng có người đang chờ tiếp ứng bọn họ.
Chờ vận chuyển xong chuyến hàng hóa này, số lợi nhuận mà Trịnh Toàn Cường kiếm được sẽ là một con số vô cùng khổng lồ.
Mọi người ngồi trên mặt đất, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại tham lam, bọn họ đều là dâng liều mạng, chỉ ***** phần tiền thưởng phong phú lúc cuối cùng.
Cố Phong đi ở giữa đám người, tìm đại một chỗ ngồi xuống, lúc cầm lấy bình nước uống đã nhanh chóng quan sát địa hình ở xung quanh.
Trịnh Toàn Cường đi đến bên cạnh anh, cố ý hỏi: “Sở Mục, lần này đi ra ngoài không biết đến bao giờ mới có thể quay về, cậu có nỡ đi không?”
“Chẳng có gì mà nỡ với không nỡ cả, đại ca đi đâu thì tôi đi theo đó.”
Câu trả lời của Cố Phong làm gương mặt căng thẳng của Trịnh Toàn Cường lộ ra chút ý cười, vỗ mạnh lên vai của anh.
“Đi theo tôi, sau này tôi bao cậu ăn sung mặc sướng!”
Trịnh Toàn Cường nói xong lời này, há to miệng cắn miếng khô bò đang cầm trong tay.
Vương Thủy Sinh đứng cách Trịnh Toàn Cường ở một chỗ không xa, đề phòng nhìn xung quanh.
Cố Phong đảo mắt nhìn về phía Vương Thủy Sinh, sau đó gọi: “Thủy Sinh, anh cũng lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Vương Thủy Sinh trực tiếp từ chối.
Trịnh Toàn Cường lại không quá để tâm nói: “Không cần để ý đến anh ta.”
Có Vương Thủy Sinh bảo vệ, anh ta mới yên tâm được.
Cố Phong rũ xuống mi mắt, che giấu cảm xúc chợt lóe lên.
Nghỉ ngơi khoảng hơn mười phút, Trịnh Toàn Cường đứng lên.
“Xuất phát thôi.”
Anh ta ra lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị đứng lên.
Đúng lúc này, một viên đạn đột nhiên từ một bên khác của cánh rừng b.ắ.n đến.
Một s.ú.n.g b.ắ.n chết!
Không đợi mọi người phản ứng lại, lại có một viên đạn b.ắ.n đến.
“Có mai phục!”
Sắc mặt Trịnh Toàn Cường thay đổi kịch liệt, nổi giận gầm lên!
“Ở hướng đông!” Vương Thủy Sinh lập tức phán đoán ra được phương hướng viên đạn bay đến.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nã s.ú.n.g vào phía đông.
Trịnh Toàn Cường thì lại được Vương Thủy Sinh yểm hộ, nhanh chóng thoát đi.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Phù!”Diệp Ninh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Trong mơ, Cố Phong bại lộ thân phận, bị Lưu Hạt Tử b.ắ.n chết.Mà cô thì ở trên sân khấu ca hát, màn lụa rơi xuống, mấy người Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa và Trịnh Thư Vân đứng dưới sân khấu đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.Mục Văn Hạo đột nhiên lên sân khấu, chủ động tỏ tình với cô.Toàn bộ chuyện đáng sợ nhất đều tập trung vào trong giấc mơ này.Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại thì quần áo trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi.Cô mở đèn lên, nhìn đồng hồ.Ba giờ ba mươi phút.Cô mất gần mười phút mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ.Cô biết dạo gần đây đầu óc của cô chịu áp lực quá lớn, cho nên mới mơ thấy ác mộng.Nhìn căn phòng trống rỗng, đây là lần *****ên cô chủ động nghĩ về Cố Phong.Cô từ kinh thành quay về đã hơn hai mươi ngày, Cố Phong vẫn không có tin tức gì.Hiện tại anh có an toàn không?Biên cảnh Đông Bắc.Cố Phong đang đi theo bên cạnh Trịnh Toàn Cường, chậm rãi đi đến vùng giáp ranh biên giới của hai nước.Bọn họ hành động rất cẩn thận, khi đi lại trong núi rừng cũng đều cố gắng không tạo ra tiếng vang gì.“Còn chờ bao lâu nữa?”Hơi thở của Trịnh Toàn Cường không còn vững vàng nữa, hỏi lại lần nữa với Cố Phong.Cố Phong lập tức lấy bản đồ từ trong ba lô ra, mở ra xem.“Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một tiếng sau sẽ có thể đi ra ngoài.”Trịnh Toàn Cường nghe nói còn phải đi thêm một tiếng đồng hồ nữa, giơ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một chút. “Còn có một chặng đường cuối cùng, chỉ cần qua biên giới là chúng ta sẽ an toàn. Tranh thủ thời gian ăn gì đó đi, đừng thả lòng cảnh giác.Dọc theo đường đi đều vô cùng thuận lợi, hiện tại toàn bộ hàng hóa đã được bọn họ mang theo bên người, bên kia biên giới cũng có người đang chờ tiếp ứng bọn họ. Chờ vận chuyển xong chuyến hàng hóa này, số lợi nhuận mà Trịnh Toàn Cường kiếm được sẽ là một con số vô cùng khổng lồ.Mọi người ngồi trên mặt đất, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại tham lam, bọn họ đều là dâng liều mạng, chỉ ***** phần tiền thưởng phong phú lúc cuối cùng.Cố Phong đi ở giữa đám người, tìm đại một chỗ ngồi xuống, lúc cầm lấy bình nước uống đã nhanh chóng quan sát địa hình ở xung quanh.Trịnh Toàn Cường đi đến bên cạnh anh, cố ý hỏi: “Sở Mục, lần này đi ra ngoài không biết đến bao giờ mới có thể quay về, cậu có nỡ đi không?”“Chẳng có gì mà nỡ với không nỡ cả, đại ca đi đâu thì tôi đi theo đó.”Câu trả lời của Cố Phong làm gương mặt căng thẳng của Trịnh Toàn Cường lộ ra chút ý cười, vỗ mạnh lên vai của anh.“Đi theo tôi, sau này tôi bao cậu ăn sung mặc sướng!”Trịnh Toàn Cường nói xong lời này, há to miệng cắn miếng khô bò đang cầm trong tay.Vương Thủy Sinh đứng cách Trịnh Toàn Cường ở một chỗ không xa, đề phòng nhìn xung quanh.Cố Phong đảo mắt nhìn về phía Vương Thủy Sinh, sau đó gọi: “Thủy Sinh, anh cũng lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”Vương Thủy Sinh trực tiếp từ chối.Trịnh Toàn Cường lại không quá để tâm nói: “Không cần để ý đến anh ta.”Có Vương Thủy Sinh bảo vệ, anh ta mới yên tâm được.Cố Phong rũ xuống mi mắt, che giấu cảm xúc chợt lóe lên.Nghỉ ngơi khoảng hơn mười phút, Trịnh Toàn Cường đứng lên.“Xuất phát thôi.”Anh ta ra lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị đứng lên.Đúng lúc này, một viên đạn đột nhiên từ một bên khác của cánh rừng b.ắ.n đến.Một s.ú.n.g b.ắ.n chết!Không đợi mọi người phản ứng lại, lại có một viên đạn b.ắ.n đến.“Có mai phục!”Sắc mặt Trịnh Toàn Cường thay đổi kịch liệt, nổi giận gầm lên!“Ở hướng đông!” Vương Thủy Sinh lập tức phán đoán ra được phương hướng viên đạn bay đến.Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nã s.ú.n.g vào phía đông.Trịnh Toàn Cường thì lại được Vương Thủy Sinh yểm hộ, nhanh chóng thoát đi.