“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 434: Chương 434
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường muốn chạy ngược trở về, xoay người lại mới lập tức phát hiện, nơi đó đã đứng đầu quân nhân mặc đồ tác chiến.Một đống họng s.ú.n.g lạnh như băng đều đang nhắm thẳng vào anh ta.Lần này anh ta thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.“Trịnh Toàn Cường, anh trốn không thoát đâu, anh chỉ còn một con đường sống duy nhất chính là bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”TBCCó người trong đội ngũ la to với anh ta.Cơ bắp trên mặt Trịnh Toàn Cường đều đang vặn vẹo run rẩy.Bỏ vũ khí đầu hàng?!Tội mà anh ta phạm phải cho dù có b.ắ.n c.h.ế.t tám trăm lần cũng không đủ.“A ha ha. Mấy người cho rằng tao không còn đường chạy thoát nào khác sao? Sai rồi!”Anh ta âm u nói, sau đó dưới ánh nhìn chằm chú của mọi người, cởi áo khoác ra.Khi Cố Phong nhìn thấy một đống b.o.m cột chặt trên người Trịnh Toàn Cường, toàn thân giống như bị bóng tối bao phủ.Người đàn ông này đúng là một tên điên mà!Một đống b.o.m như thế, nếu bị kíp nổ, không chỉ Trịnh Toàn Cường sẽ c.h.ế.t không toàn thây mà đến cả những người trong phạm vi vài dặm chỉ sợ đều sẽ không thể may mắn thoát được.Trịnh Toàn Cường nhìn thấy Cố Phong thay đổi sắc mặt, cười ha ha càng thêm dữ tợn.“Sở Mục, mày không nghĩ đến đúng không? Ông đây còn giữ lại chiêu cuối cùng, bảo mấy thằng đó lui lại sau hết cho tao, nếu không tao lập tức kíp nổ bom, làm mọi người cùng nhau c.h.ế.t hết!”Cố Phong gần như chỉ chần chờ hai giây, sau đó lập tức ra lệnh cho mọi người: “Tất cả lui ra sau hết!”Thật ra Trịnh Toàn Cường cũng không thể khẳng định Cố Phong có thân phận gì, tiếng nói có sức nặng như thế nào, nhưng mà khi thấy Cố Phong ra lệnh rút lui, những người đó lại thật sự lui ra sau thì anh ta biết mình đã đặt cược chính xác rồi. “Mày đi theo tao!”Có Cố Phong làm con tin, anh ta sẽ có cơ hội an toàn thoát khỏi nơi này.Ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía anh ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng: “Trịnh Toàn Cường, không cần ngoan cố chống cự nữa, tôi sẽ không cho phép anh xuất cảnh.”“Được thôi, vậy mọi người cùng c.h.ế.t đi!” Trịnh Toàn Cường nhấn mạnh nhắc lại lần nữa, hơn nữa vừa nói còn vừa kéo ngòi nổ của b.o.m làm uy hiếm, chậm rãi di chuyển về phía đường biến giới.Anh ta cũng không tin bọn họ vì muốn bắt được anh ta mà có thể hi sinh cho người người c.h.ế.t đi như thế.“Sở Mục, mày chính người duy nhất đời này tao nhìn lầm. Mày có biết mấy người phản bội tao sẽ có hậu quả như thế nào không?” Trịnh Toàn Cường muốn đi, càng muốn làm Cố Phong c.h.ế.t không toàn thây, như vậy mới có thể phát tiết cơn hận trong lòng anh ta được.Mặt mày Cố Phong vô cùng lạnh nhạt: “Bọn họ gặp hậu quả như thế nào tôi không biết, nhưng tôi biết được hậu quả của anh.”Trịnh Toàn Cường nhìn đường biên giới càng ngày càng gần, bọn họ sắp sửa đi qua đó rồi.“Không bằng mày nói tao nghe thử xem, hậu quả của tao là gì?”Anh ta cố ý hành động thật chậm, chính là vì muốn nhìn vẻ mặt bất lực của những người này khi trơ mắt nhìn anh ta vượt qua đường biên giới.“Hậu quả của anh chính là sẽ chịu sự trừng phạt của quốc gia!”Cố Phong còn chưa nói xong đã vươn tay ra chộp, túm lấy cổ tay của Trịnh Toàn Cường.Trịnh Toàn Cường không ngờ anh lại thật sự không thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của mọi người, kiên quyết muốn ôm anh ta c.h.ế.t chung.Trịnh Toàn Cường tránh thoát không được, trong mắt lộ ra vẻ độc ác, muốn giật mạnh kíp nổ, nhưng mà lúc này lại có một viên đạn b.ắ.n xuyên qua vai anh ta, m.á.u b.ắ.n tung tóe, anh ta lập tức mất đi toàn bộ sức lực.Cố Phong thuận thế đè anh ta xuống đất, kéo đống b.o.m trên người anh ta ra.Trịnh Toàn Cường điên cuồng giãy dụa, la hét, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.“Anh thua rồi.” Cố Phong chỉ dùng một câu, lập tức làm Trịnh Toàn Cường bỏ cuộc không chống cự nữa.
Trịnh Toàn Cường muốn chạy ngược trở về, xoay người lại mới lập tức phát hiện, nơi đó đã đứng đầu quân nhân mặc đồ tác chiến.
Một đống họng s.ú.n.g lạnh như băng đều đang nhắm thẳng vào anh ta.
Lần này anh ta thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.
“Trịnh Toàn Cường, anh trốn không thoát đâu, anh chỉ còn một con đường sống duy nhất chính là bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”
TBC
Có người trong đội ngũ la to với anh ta.
Cơ bắp trên mặt Trịnh Toàn Cường đều đang vặn vẹo run rẩy.
Bỏ vũ khí đầu hàng?!
Tội mà anh ta phạm phải cho dù có b.ắ.n c.h.ế.t tám trăm lần cũng không đủ.
“A ha ha. Mấy người cho rằng tao không còn đường chạy thoát nào khác sao? Sai rồi!”
Anh ta âm u nói, sau đó dưới ánh nhìn chằm chú của mọi người, cởi áo khoác ra.
Khi Cố Phong nhìn thấy một đống b.o.m cột chặt trên người Trịnh Toàn Cường, toàn thân giống như bị bóng tối bao phủ.
Người đàn ông này đúng là một tên điên mà!
Một đống b.o.m như thế, nếu bị kíp nổ, không chỉ Trịnh Toàn Cường sẽ c.h.ế.t không toàn thây mà đến cả những người trong phạm vi vài dặm chỉ sợ đều sẽ không thể may mắn thoát được.
Trịnh Toàn Cường nhìn thấy Cố Phong thay đổi sắc mặt, cười ha ha càng thêm dữ tợn.
“Sở Mục, mày không nghĩ đến đúng không? Ông đây còn giữ lại chiêu cuối cùng, bảo mấy thằng đó lui lại sau hết cho tao, nếu không tao lập tức kíp nổ bom, làm mọi người cùng nhau c.h.ế.t hết!”
Cố Phong gần như chỉ chần chờ hai giây, sau đó lập tức ra lệnh cho mọi người: “Tất cả lui ra sau hết!”
Thật ra Trịnh Toàn Cường cũng không thể khẳng định Cố Phong có thân phận gì, tiếng nói có sức nặng như thế nào, nhưng mà khi thấy Cố Phong ra lệnh rút lui, những người đó lại thật sự lui ra sau thì anh ta biết mình đã đặt cược chính xác rồi.
“Mày đi theo tao!”
Có Cố Phong làm con tin, anh ta sẽ có cơ hội an toàn thoát khỏi nơi này.
Ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía anh ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng: “Trịnh Toàn Cường, không cần ngoan cố chống cự nữa, tôi sẽ không cho phép anh xuất cảnh.”
“Được thôi, vậy mọi người cùng c.h.ế.t đi!” Trịnh Toàn Cường nhấn mạnh nhắc lại lần nữa, hơn nữa vừa nói còn vừa kéo ngòi nổ của b.o.m làm uy hiếm, chậm rãi di chuyển về phía đường biến giới.
Anh ta cũng không tin bọn họ vì muốn bắt được anh ta mà có thể hi sinh cho người người c.h.ế.t đi như thế.
“Sở Mục, mày chính người duy nhất đời này tao nhìn lầm. Mày có biết mấy người phản bội tao sẽ có hậu quả như thế nào không?” Trịnh Toàn Cường muốn đi, càng muốn làm Cố Phong c.h.ế.t không toàn thây, như vậy mới có thể phát tiết cơn hận trong lòng anh ta được.
Mặt mày Cố Phong vô cùng lạnh nhạt: “Bọn họ gặp hậu quả như thế nào tôi không biết, nhưng tôi biết được hậu quả của anh.”
Trịnh Toàn Cường nhìn đường biên giới càng ngày càng gần, bọn họ sắp sửa đi qua đó rồi.
“Không bằng mày nói tao nghe thử xem, hậu quả của tao là gì?”
Anh ta cố ý hành động thật chậm, chính là vì muốn nhìn vẻ mặt bất lực của những người này khi trơ mắt nhìn anh ta vượt qua đường biên giới.
“Hậu quả của anh chính là sẽ chịu sự trừng phạt của quốc gia!”
Cố Phong còn chưa nói xong đã vươn tay ra chộp, túm lấy cổ tay của Trịnh Toàn Cường.
Trịnh Toàn Cường không ngờ anh lại thật sự không thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của mọi người, kiên quyết muốn ôm anh ta c.h.ế.t chung.
Trịnh Toàn Cường tránh thoát không được, trong mắt lộ ra vẻ độc ác, muốn giật mạnh kíp nổ, nhưng mà lúc này lại có một viên đạn b.ắ.n xuyên qua vai anh ta, m.á.u b.ắ.n tung tóe, anh ta lập tức mất đi toàn bộ sức lực.
Cố Phong thuận thế đè anh ta xuống đất, kéo đống b.o.m trên người anh ta ra.
Trịnh Toàn Cường điên cuồng giãy dụa, la hét, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.
“Anh thua rồi.” Cố Phong chỉ dùng một câu, lập tức làm Trịnh Toàn Cường bỏ cuộc không chống cự nữa.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường muốn chạy ngược trở về, xoay người lại mới lập tức phát hiện, nơi đó đã đứng đầu quân nhân mặc đồ tác chiến.Một đống họng s.ú.n.g lạnh như băng đều đang nhắm thẳng vào anh ta.Lần này anh ta thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.“Trịnh Toàn Cường, anh trốn không thoát đâu, anh chỉ còn một con đường sống duy nhất chính là bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”TBCCó người trong đội ngũ la to với anh ta.Cơ bắp trên mặt Trịnh Toàn Cường đều đang vặn vẹo run rẩy.Bỏ vũ khí đầu hàng?!Tội mà anh ta phạm phải cho dù có b.ắ.n c.h.ế.t tám trăm lần cũng không đủ.“A ha ha. Mấy người cho rằng tao không còn đường chạy thoát nào khác sao? Sai rồi!”Anh ta âm u nói, sau đó dưới ánh nhìn chằm chú của mọi người, cởi áo khoác ra.Khi Cố Phong nhìn thấy một đống b.o.m cột chặt trên người Trịnh Toàn Cường, toàn thân giống như bị bóng tối bao phủ.Người đàn ông này đúng là một tên điên mà!Một đống b.o.m như thế, nếu bị kíp nổ, không chỉ Trịnh Toàn Cường sẽ c.h.ế.t không toàn thây mà đến cả những người trong phạm vi vài dặm chỉ sợ đều sẽ không thể may mắn thoát được.Trịnh Toàn Cường nhìn thấy Cố Phong thay đổi sắc mặt, cười ha ha càng thêm dữ tợn.“Sở Mục, mày không nghĩ đến đúng không? Ông đây còn giữ lại chiêu cuối cùng, bảo mấy thằng đó lui lại sau hết cho tao, nếu không tao lập tức kíp nổ bom, làm mọi người cùng nhau c.h.ế.t hết!”Cố Phong gần như chỉ chần chờ hai giây, sau đó lập tức ra lệnh cho mọi người: “Tất cả lui ra sau hết!”Thật ra Trịnh Toàn Cường cũng không thể khẳng định Cố Phong có thân phận gì, tiếng nói có sức nặng như thế nào, nhưng mà khi thấy Cố Phong ra lệnh rút lui, những người đó lại thật sự lui ra sau thì anh ta biết mình đã đặt cược chính xác rồi. “Mày đi theo tao!”Có Cố Phong làm con tin, anh ta sẽ có cơ hội an toàn thoát khỏi nơi này.Ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía anh ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng: “Trịnh Toàn Cường, không cần ngoan cố chống cự nữa, tôi sẽ không cho phép anh xuất cảnh.”“Được thôi, vậy mọi người cùng c.h.ế.t đi!” Trịnh Toàn Cường nhấn mạnh nhắc lại lần nữa, hơn nữa vừa nói còn vừa kéo ngòi nổ của b.o.m làm uy hiếm, chậm rãi di chuyển về phía đường biến giới.Anh ta cũng không tin bọn họ vì muốn bắt được anh ta mà có thể hi sinh cho người người c.h.ế.t đi như thế.“Sở Mục, mày chính người duy nhất đời này tao nhìn lầm. Mày có biết mấy người phản bội tao sẽ có hậu quả như thế nào không?” Trịnh Toàn Cường muốn đi, càng muốn làm Cố Phong c.h.ế.t không toàn thây, như vậy mới có thể phát tiết cơn hận trong lòng anh ta được.Mặt mày Cố Phong vô cùng lạnh nhạt: “Bọn họ gặp hậu quả như thế nào tôi không biết, nhưng tôi biết được hậu quả của anh.”Trịnh Toàn Cường nhìn đường biên giới càng ngày càng gần, bọn họ sắp sửa đi qua đó rồi.“Không bằng mày nói tao nghe thử xem, hậu quả của tao là gì?”Anh ta cố ý hành động thật chậm, chính là vì muốn nhìn vẻ mặt bất lực của những người này khi trơ mắt nhìn anh ta vượt qua đường biên giới.“Hậu quả của anh chính là sẽ chịu sự trừng phạt của quốc gia!”Cố Phong còn chưa nói xong đã vươn tay ra chộp, túm lấy cổ tay của Trịnh Toàn Cường.Trịnh Toàn Cường không ngờ anh lại thật sự không thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của mọi người, kiên quyết muốn ôm anh ta c.h.ế.t chung.Trịnh Toàn Cường tránh thoát không được, trong mắt lộ ra vẻ độc ác, muốn giật mạnh kíp nổ, nhưng mà lúc này lại có một viên đạn b.ắ.n xuyên qua vai anh ta, m.á.u b.ắ.n tung tóe, anh ta lập tức mất đi toàn bộ sức lực.Cố Phong thuận thế đè anh ta xuống đất, kéo đống b.o.m trên người anh ta ra.Trịnh Toàn Cường điên cuồng giãy dụa, la hét, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.“Anh thua rồi.” Cố Phong chỉ dùng một câu, lập tức làm Trịnh Toàn Cường bỏ cuộc không chống cự nữa.