“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 451: Chương 451
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Chỉ đạo viên, chuyện này thật sự không thể trách tôi. Tự nhiên anh xuất hiện, rồi còn mang theo hành lý của Cố Phong, cái này ai nhìn thấy cũng đều cho rằng anh đang chuyển giao di vật cho tôi.”Trong phòng tiếp khách, Diệp Ninh vô cùng đúng lý hợp tình mà giải thích với Giả Hạo.Mặt Giả Hạo đen thui, cho nên đây là lỗi của anh ấy à?“Tôi chỉ là đi ra ngoài làm việc, tiện đường đưa hành lý của Cố Phong đến cho cô trước thôi, ai ngờ sức tưởng tượng của cô lại phong phú như thế chứ?”Vợ nhà người khác đều ngón trông chồng mình bình an, lành lặn quay về, đến lượt cô thì trực tiếp hỏi t.h.i t.h.ể đâu, quá là xuất sắc.Diệp Ninh cười gượng vài tiếng, cô cũng chỉ là theo bản năng cho rằng như thế thôi mà.“Vậy Cố Phong đâu rồi? Anh ấy đã về luôn rồi sao? Có cần đi đâu nữa không?”Những lời này cuối cùng cũng giống như lời mà một người vợ bình thường sẽ quan tâm đến.Lúc này Giả Hạo mới nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn rồi, anh ấy bị gọi đến quân khu làm báo cáo tổng kết, nếu nhanh thì chắc đến chiều là sẽ về.”Sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng Diệp Ninh đến giờ phút này mới xem như thật sự thả lỏng lại.Nếu đã hoàn thành viên mãn, lại còn có thể đến quân khu làm báo cáo tổng kết, vậy có nghĩa là anh không bị thương.“Cảm ơn chỉ đạo viên cố ý đến đây báo tin tức tốt này cho tôi.”Giả Hạo nhịn không được lại nhìn cô thêm vài lần, người phụ nữ này có thể nghĩ đến chuyện này cũng hiếm có thật đó.”“Tôi đưa hành lý cho cô rồi, đi về trước đây.”“Để tôi tiễn chỉ đạo viên.” Tâm trạng của Diệp Ninh rất tốt, mặt mày cười tươi rói.Chờ đến khi tiễn Giả Hạo đi rồi, Diệp Ninh xách theo hành lý của Cố Phong quay về chỗ của đội nhạc khí.Mọi người nghe cô nói cuối cùng Cố Phong cũng đã về, ai nấy đều thật lòng mừng thay cho cô.Buổi trưa lúc ăn cơm, Trịnh Thư Vân lại còn thần thần bí bí kéo Diệp Ninh đến một góc hẻo lánh.“Cho cô cái này nè.”Giây tiếp theo, trong tay Diệp Ninh đã có thêm một cái túi màu đen.Túi được cột rất kín, không thể nào nhìn ra bên trong là cái gì.“Cái gì thế?”Trịnh Thư Vân cười thần bí, sau đó ghé sát vào lỗ tai Diệp Ninh nói.Vẻ mặt Diệp Ninh lập tức nứt ra: “Cô lấy đâu ra cái thứ này thế?”“Tôi cố ý nhờ người trong nhà mang đến đó, liên trưởng Cố đã về rồi, hai người cũng coi như là tiểu biệt thắng tân hôn đúng không? Cô bỏ mớ dược liệu này vào trong canh nấu cho liên trưởng Cố, chắc chắn sẽ có được một đêm nhiệt tình như lửa!”Trịnh Thư Vân nở nụ cười vô cùng đáng khinh, làm gì còn có dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa chứ.“Tôi không cần.” Diệp Ninh hốt hoảng như tay bị phỏng, nhét túi vào lại trong tay Trịnh Thư Vân, tạm thời không nói thứ này có công hiệu như thế nào, chỉ bàn về giá cả thì cũng coi như hàng xa xỉ, quan trọng nhất là cô và Cố Phong không thể nào dùng được thứ này.Trịnh Thư Vân còn tưởng rằng cô xấu hổ, định tiếp tục khuyên nhủ.Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên quyết: “Cô nói cô đó, cô là con gái còn chưa kết hôn, sao lại biết mấy thứ này thế.”Cô thật sự quá bội phục Trịnh Thư Vân, chắc cả cái thành này đều không tìm ra được cô gái thứ hai nào có tư tưởng phóng khoáng giống như cô ấy.Trịnh Thư Vân lại nhét túi cho Diệp Ninh nói: “Không xài cũng được, dù sao liên trưởng Cố cũng rất là lực lưỡng, hiện tại đương nhiên cũng không cần mấy thứ này. Nhưng mà cô cứ nhận lấy đi, lỡ như sau này có thể sử dụng đến thì sao?”Nói xong cô ấy cũng không chờ Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.Trên đầu Diệp Ninh rơi xuống ba sọc đen, bây giờ thì cô không muốn nhận cũng phải nhận rồi.Ngay lúc cô định cất túi đi vào nhà ăn thì lại nhìn thấy Sầm Lan đang lẻ loi một mình.Sầm Lan cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng rời xa.
“Chỉ đạo viên, chuyện này thật sự không thể trách tôi. Tự nhiên anh xuất hiện, rồi còn mang theo hành lý của Cố Phong, cái này ai nhìn thấy cũng đều cho rằng anh đang chuyển giao di vật cho tôi.”
Trong phòng tiếp khách, Diệp Ninh vô cùng đúng lý hợp tình mà giải thích với Giả Hạo.
Mặt Giả Hạo đen thui, cho nên đây là lỗi của anh ấy à?
“Tôi chỉ là đi ra ngoài làm việc, tiện đường đưa hành lý của Cố Phong đến cho cô trước thôi, ai ngờ sức tưởng tượng của cô lại phong phú như thế chứ?”
Vợ nhà người khác đều ngón trông chồng mình bình an, lành lặn quay về, đến lượt cô thì trực tiếp hỏi t.h.i t.h.ể đâu, quá là xuất sắc.
Diệp Ninh cười gượng vài tiếng, cô cũng chỉ là theo bản năng cho rằng như thế thôi mà.
“Vậy Cố Phong đâu rồi? Anh ấy đã về luôn rồi sao? Có cần đi đâu nữa không?”
Những lời này cuối cùng cũng giống như lời mà một người vợ bình thường sẽ quan tâm đến.
Lúc này Giả Hạo mới nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn rồi, anh ấy bị gọi đến quân khu làm báo cáo tổng kết, nếu nhanh thì chắc đến chiều là sẽ về.”
Sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng Diệp Ninh đến giờ phút này mới xem như thật sự thả lỏng lại.
Nếu đã hoàn thành viên mãn, lại còn có thể đến quân khu làm báo cáo tổng kết, vậy có nghĩa là anh không bị thương.
“Cảm ơn chỉ đạo viên cố ý đến đây báo tin tức tốt này cho tôi.”
Giả Hạo nhịn không được lại nhìn cô thêm vài lần, người phụ nữ này có thể nghĩ đến chuyện này cũng hiếm có thật đó.”
“Tôi đưa hành lý cho cô rồi, đi về trước đây.”
“Để tôi tiễn chỉ đạo viên.” Tâm trạng của Diệp Ninh rất tốt, mặt mày cười tươi rói.
Chờ đến khi tiễn Giả Hạo đi rồi, Diệp Ninh xách theo hành lý của Cố Phong quay về chỗ của đội nhạc khí.
Mọi người nghe cô nói cuối cùng Cố Phong cũng đã về, ai nấy đều thật lòng mừng thay cho cô.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Trịnh Thư Vân lại còn thần thần bí bí kéo Diệp Ninh đến một góc hẻo lánh.
“Cho cô cái này nè.”
Giây tiếp theo, trong tay Diệp Ninh đã có thêm một cái túi màu đen.
Túi được cột rất kín, không thể nào nhìn ra bên trong là cái gì.
“Cái gì thế?”
Trịnh Thư Vân cười thần bí, sau đó ghé sát vào lỗ tai Diệp Ninh nói.
Vẻ mặt Diệp Ninh lập tức nứt ra: “Cô lấy đâu ra cái thứ này thế?”
“Tôi cố ý nhờ người trong nhà mang đến đó, liên trưởng Cố đã về rồi, hai người cũng coi như là tiểu biệt thắng tân hôn đúng không? Cô bỏ mớ dược liệu này vào trong canh nấu cho liên trưởng Cố, chắc chắn sẽ có được một đêm nhiệt tình như lửa!”
Trịnh Thư Vân nở nụ cười vô cùng đáng khinh, làm gì còn có dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa chứ.
“Tôi không cần.” Diệp Ninh hốt hoảng như tay bị phỏng, nhét túi vào lại trong tay Trịnh Thư Vân, tạm thời không nói thứ này có công hiệu như thế nào, chỉ bàn về giá cả thì cũng coi như hàng xa xỉ, quan trọng nhất là cô và Cố Phong không thể nào dùng được thứ này.
Trịnh Thư Vân còn tưởng rằng cô xấu hổ, định tiếp tục khuyên nhủ.
Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên quyết: “Cô nói cô đó, cô là con gái còn chưa kết hôn, sao lại biết mấy thứ này thế.”
Cô thật sự quá bội phục Trịnh Thư Vân, chắc cả cái thành này đều không tìm ra được cô gái thứ hai nào có tư tưởng phóng khoáng giống như cô ấy.
Trịnh Thư Vân lại nhét túi cho Diệp Ninh nói: “Không xài cũng được, dù sao liên trưởng Cố cũng rất là lực lưỡng, hiện tại đương nhiên cũng không cần mấy thứ này. Nhưng mà cô cứ nhận lấy đi, lỡ như sau này có thể sử dụng đến thì sao?”
Nói xong cô ấy cũng không chờ Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.
Trên đầu Diệp Ninh rơi xuống ba sọc đen, bây giờ thì cô không muốn nhận cũng phải nhận rồi.
Ngay lúc cô định cất túi đi vào nhà ăn thì lại nhìn thấy Sầm Lan đang lẻ loi một mình.
Sầm Lan cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng rời xa.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Chỉ đạo viên, chuyện này thật sự không thể trách tôi. Tự nhiên anh xuất hiện, rồi còn mang theo hành lý của Cố Phong, cái này ai nhìn thấy cũng đều cho rằng anh đang chuyển giao di vật cho tôi.”Trong phòng tiếp khách, Diệp Ninh vô cùng đúng lý hợp tình mà giải thích với Giả Hạo.Mặt Giả Hạo đen thui, cho nên đây là lỗi của anh ấy à?“Tôi chỉ là đi ra ngoài làm việc, tiện đường đưa hành lý của Cố Phong đến cho cô trước thôi, ai ngờ sức tưởng tượng của cô lại phong phú như thế chứ?”Vợ nhà người khác đều ngón trông chồng mình bình an, lành lặn quay về, đến lượt cô thì trực tiếp hỏi t.h.i t.h.ể đâu, quá là xuất sắc.Diệp Ninh cười gượng vài tiếng, cô cũng chỉ là theo bản năng cho rằng như thế thôi mà.“Vậy Cố Phong đâu rồi? Anh ấy đã về luôn rồi sao? Có cần đi đâu nữa không?”Những lời này cuối cùng cũng giống như lời mà một người vợ bình thường sẽ quan tâm đến.Lúc này Giả Hạo mới nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn rồi, anh ấy bị gọi đến quân khu làm báo cáo tổng kết, nếu nhanh thì chắc đến chiều là sẽ về.”Sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng Diệp Ninh đến giờ phút này mới xem như thật sự thả lỏng lại.Nếu đã hoàn thành viên mãn, lại còn có thể đến quân khu làm báo cáo tổng kết, vậy có nghĩa là anh không bị thương.“Cảm ơn chỉ đạo viên cố ý đến đây báo tin tức tốt này cho tôi.”Giả Hạo nhịn không được lại nhìn cô thêm vài lần, người phụ nữ này có thể nghĩ đến chuyện này cũng hiếm có thật đó.”“Tôi đưa hành lý cho cô rồi, đi về trước đây.”“Để tôi tiễn chỉ đạo viên.” Tâm trạng của Diệp Ninh rất tốt, mặt mày cười tươi rói.Chờ đến khi tiễn Giả Hạo đi rồi, Diệp Ninh xách theo hành lý của Cố Phong quay về chỗ của đội nhạc khí.Mọi người nghe cô nói cuối cùng Cố Phong cũng đã về, ai nấy đều thật lòng mừng thay cho cô.Buổi trưa lúc ăn cơm, Trịnh Thư Vân lại còn thần thần bí bí kéo Diệp Ninh đến một góc hẻo lánh.“Cho cô cái này nè.”Giây tiếp theo, trong tay Diệp Ninh đã có thêm một cái túi màu đen.Túi được cột rất kín, không thể nào nhìn ra bên trong là cái gì.“Cái gì thế?”Trịnh Thư Vân cười thần bí, sau đó ghé sát vào lỗ tai Diệp Ninh nói.Vẻ mặt Diệp Ninh lập tức nứt ra: “Cô lấy đâu ra cái thứ này thế?”“Tôi cố ý nhờ người trong nhà mang đến đó, liên trưởng Cố đã về rồi, hai người cũng coi như là tiểu biệt thắng tân hôn đúng không? Cô bỏ mớ dược liệu này vào trong canh nấu cho liên trưởng Cố, chắc chắn sẽ có được một đêm nhiệt tình như lửa!”Trịnh Thư Vân nở nụ cười vô cùng đáng khinh, làm gì còn có dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa chứ.“Tôi không cần.” Diệp Ninh hốt hoảng như tay bị phỏng, nhét túi vào lại trong tay Trịnh Thư Vân, tạm thời không nói thứ này có công hiệu như thế nào, chỉ bàn về giá cả thì cũng coi như hàng xa xỉ, quan trọng nhất là cô và Cố Phong không thể nào dùng được thứ này.Trịnh Thư Vân còn tưởng rằng cô xấu hổ, định tiếp tục khuyên nhủ.Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên quyết: “Cô nói cô đó, cô là con gái còn chưa kết hôn, sao lại biết mấy thứ này thế.”Cô thật sự quá bội phục Trịnh Thư Vân, chắc cả cái thành này đều không tìm ra được cô gái thứ hai nào có tư tưởng phóng khoáng giống như cô ấy.Trịnh Thư Vân lại nhét túi cho Diệp Ninh nói: “Không xài cũng được, dù sao liên trưởng Cố cũng rất là lực lưỡng, hiện tại đương nhiên cũng không cần mấy thứ này. Nhưng mà cô cứ nhận lấy đi, lỡ như sau này có thể sử dụng đến thì sao?”Nói xong cô ấy cũng không chờ Diệp Ninh từ chối đã nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.Trên đầu Diệp Ninh rơi xuống ba sọc đen, bây giờ thì cô không muốn nhận cũng phải nhận rồi.Ngay lúc cô định cất túi đi vào nhà ăn thì lại nhìn thấy Sầm Lan đang lẻ loi một mình.Sầm Lan cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng rời xa.