“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 481: Chương 481
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… So với hôn lên náo nhiệt và đám đông vui vẻ kia thì Giang Húc Đông ngồi một mình trong góc có vẻ cô đơn hơn rất nhiều.Anh ấy đại diện cha đến tham dự hôn lễ lần này, đương nhiên không đến cũng được, nhưng mà mẹ đã giục anh ấy cả một buổi sáng, chủ yếu là muốn để anh ấy đi ra ngoài cho đỡ buồn, tốt nhất là có thể làm quen với một vài người bạn.Nhưng mà anh ấy cũng biết rất rõ, lần này chắc chắn lại làm mẹ thất vọng rồi.Trong khung cảnh như thế này, anh ấy lại càng giống như dị loại hơn.Mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở anh ấy, anh ấy khác biệt với những người.Cảm xúc bi quan lại hậm hực cứ lan tràn, mãi đến khi phía sau vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nó bị mới đánh vỡ.“Anh Giang.”Giang Húc Đông ngơ ngẩn, bàn tay nắm xe lăn cũng theo bản năng siết chặt lại.Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ấy.“Anh Giang, anh cũng đến tham dự hôn lễ hả? Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?”Gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng của Diệp Ninh rơi vào trong tầm mắt của Giang Húc Đông, làm con ngươi của anh ấy kịch liệt co rút lại trong tích tắc, sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại là khiếp sợ.“Cô là...”Giọng nói này rõ ràng là của người trong trí nhớ của anh ấy, nhưng mà gương mặt xinh đẹp này thì lại không phải.Diệp Ninh không ngờ Giang Húc Đông sẽ không nhận ra cô, nhưng mà đúng là lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau, lần gặp mặt trước thì cô còn nặng đến một trăm sáu bảy chục cân, cũng không trách anh ấy được.Nụ cười của cô lại càng thêm xán lạn.“Tôi là Diệp Ninh nè.”Giang Húc Đông kinh ngạc trừng to mắt, đến cả hơi thở cũng không còn ổn định nữa.Anh ấy cố gắng muốn liên hệ Diệp Ninh trong trí nhớ và cô gái xinh đẹp đến khác thường ở trước mặt lại với nhau. “Cô, thật sự là Diệp Ninh?”Giọng nói sẽ không thể làm giả, còn có cảm giác thân thiết này cũng tuyệt đối không hề thay đổi, chỉ có Diệp Ninh mới có thể làm anh ấy có cảm giác như thế.Diệp Ninh gật đầu: “Bảo đảm không giả.”Giang Húc Đông dùng toàn bộ lực khống chế lớn nhất đời này mới làm cho bản thân mình không quá mất kiểm soát.“Cô xinh đẹp hơn rồi.”Anh ấy cảm thấy giọng nói của mình cũng hơi run rẩy, căng thẳng để ý xem Diệp Ninh có nhận ra sự khác thường của mình hay không.“Tôi chỉ giảm cân xuống thôi mà.” Diệp Ninh đã nghe được rất nhiều lời ca ngợi như thế, cho nên cho dù Giang Húc Đông nói ra thì cô cũng không có quá nhiều cảm giác, nhẹ nhàng nhất mạnh thật ra đây mới là dáng vẻ vốn có của cô.Giang Húc Đông xác định Diệp Ninh không phát hiện ra anh ấy đang căng thẳng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Anh ấy đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm không ngôn từ nào có thể hình dung được.Anh ấy đương nhiên biết Diệp Ninh vẫn luôn cố gắng giảm cân, từ lần *****ên gặp mặt cô ở bờ sông thì anh ấy đã cảm thấy Diệp Ninh chắc chắn sẽ thành công.Bởi vì cô có được sự quyết tâm và sức chịu đựng hơn xa người bình thường.Quả nhiên, cô đã thoát thai hoán cốt, tìm được bản thân hoàn mỹ nhát.Hiện tại Diệp Ninh không bao giờ còn là người một cô gái béo ú tự ti, chỉ có thể ngồi trong góc sân khấu nữa.Thậm chí Diệp Ninh của hiện tại còn làm anh ấy có chút không dám nhìn thẳng, giống như chỉ cần nhìn thêm lần nữa thì sẽ đánh mất trái tim.Diệp Ninh nhìn Giang Húc Đông đột nhiên ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Anh Giang, anh bị làm sao thế?”Giang Húc Đông cười khổ, rũ mắt nhìn về phía đôi chân không thể nhúc nhích của mình.TBCTuy rằng anh ấy đã từng trải qua rất nhiều lúc tự ti, nhưng mà giờ phút này cảm xúc đó lại dâng lên đến đỉnh điểm.“Anh Giang, anh có sao không? Có phải khó chịu chỗ nào không?”Gương mặt Giang Húc Đông có hơi tái nhợt, làm Diệp Ninh không khỏi lo lắng cho tình trạng của anh.
So với hôn lên náo nhiệt và đám đông vui vẻ kia thì Giang Húc Đông ngồi một mình trong góc có vẻ cô đơn hơn rất nhiều.
Anh ấy đại diện cha đến tham dự hôn lễ lần này, đương nhiên không đến cũng được, nhưng mà mẹ đã giục anh ấy cả một buổi sáng, chủ yếu là muốn để anh ấy đi ra ngoài cho đỡ buồn, tốt nhất là có thể làm quen với một vài người bạn.
Nhưng mà anh ấy cũng biết rất rõ, lần này chắc chắn lại làm mẹ thất vọng rồi.
Trong khung cảnh như thế này, anh ấy lại càng giống như dị loại hơn.
Mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở anh ấy, anh ấy khác biệt với những người.
Cảm xúc bi quan lại hậm hực cứ lan tràn, mãi đến khi phía sau vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nó bị mới đánh vỡ.
“Anh Giang.”
Giang Húc Đông ngơ ngẩn, bàn tay nắm xe lăn cũng theo bản năng siết chặt lại.
Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ấy.
“Anh Giang, anh cũng đến tham dự hôn lễ hả? Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?”
Gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng của Diệp Ninh rơi vào trong tầm mắt của Giang Húc Đông, làm con ngươi của anh ấy kịch liệt co rút lại trong tích tắc, sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại là khiếp sợ.
“Cô là...”
Giọng nói này rõ ràng là của người trong trí nhớ của anh ấy, nhưng mà gương mặt xinh đẹp này thì lại không phải.
Diệp Ninh không ngờ Giang Húc Đông sẽ không nhận ra cô, nhưng mà đúng là lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau, lần gặp mặt trước thì cô còn nặng đến một trăm sáu bảy chục cân, cũng không trách anh ấy được.
Nụ cười của cô lại càng thêm xán lạn.
“Tôi là Diệp Ninh nè.”
Giang Húc Đông kinh ngạc trừng to mắt, đến cả hơi thở cũng không còn ổn định nữa.
Anh ấy cố gắng muốn liên hệ Diệp Ninh trong trí nhớ và cô gái xinh đẹp đến khác thường ở trước mặt lại với nhau.
“Cô, thật sự là Diệp Ninh?”
Giọng nói sẽ không thể làm giả, còn có cảm giác thân thiết này cũng tuyệt đối không hề thay đổi, chỉ có Diệp Ninh mới có thể làm anh ấy có cảm giác như thế.
Diệp Ninh gật đầu: “Bảo đảm không giả.”
Giang Húc Đông dùng toàn bộ lực khống chế lớn nhất đời này mới làm cho bản thân mình không quá mất kiểm soát.
“Cô xinh đẹp hơn rồi.”
Anh ấy cảm thấy giọng nói của mình cũng hơi run rẩy, căng thẳng để ý xem Diệp Ninh có nhận ra sự khác thường của mình hay không.
“Tôi chỉ giảm cân xuống thôi mà.” Diệp Ninh đã nghe được rất nhiều lời ca ngợi như thế, cho nên cho dù Giang Húc Đông nói ra thì cô cũng không có quá nhiều cảm giác, nhẹ nhàng nhất mạnh thật ra đây mới là dáng vẻ vốn có của cô.
Giang Húc Đông xác định Diệp Ninh không phát hiện ra anh ấy đang căng thẳng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm không ngôn từ nào có thể hình dung được.
Anh ấy đương nhiên biết Diệp Ninh vẫn luôn cố gắng giảm cân, từ lần *****ên gặp mặt cô ở bờ sông thì anh ấy đã cảm thấy Diệp Ninh chắc chắn sẽ thành công.
Bởi vì cô có được sự quyết tâm và sức chịu đựng hơn xa người bình thường.
Quả nhiên, cô đã thoát thai hoán cốt, tìm được bản thân hoàn mỹ nhát.
Hiện tại Diệp Ninh không bao giờ còn là người một cô gái béo ú tự ti, chỉ có thể ngồi trong góc sân khấu nữa.
Thậm chí Diệp Ninh của hiện tại còn làm anh ấy có chút không dám nhìn thẳng, giống như chỉ cần nhìn thêm lần nữa thì sẽ đánh mất trái tim.
Diệp Ninh nhìn Giang Húc Đông đột nhiên ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Anh Giang, anh bị làm sao thế?”
Giang Húc Đông cười khổ, rũ mắt nhìn về phía đôi chân không thể nhúc nhích của mình.
TBC
Tuy rằng anh ấy đã từng trải qua rất nhiều lúc tự ti, nhưng mà giờ phút này cảm xúc đó lại dâng lên đến đỉnh điểm.
“Anh Giang, anh có sao không? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Gương mặt Giang Húc Đông có hơi tái nhợt, làm Diệp Ninh không khỏi lo lắng cho tình trạng của anh.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… So với hôn lên náo nhiệt và đám đông vui vẻ kia thì Giang Húc Đông ngồi một mình trong góc có vẻ cô đơn hơn rất nhiều.Anh ấy đại diện cha đến tham dự hôn lễ lần này, đương nhiên không đến cũng được, nhưng mà mẹ đã giục anh ấy cả một buổi sáng, chủ yếu là muốn để anh ấy đi ra ngoài cho đỡ buồn, tốt nhất là có thể làm quen với một vài người bạn.Nhưng mà anh ấy cũng biết rất rõ, lần này chắc chắn lại làm mẹ thất vọng rồi.Trong khung cảnh như thế này, anh ấy lại càng giống như dị loại hơn.Mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở anh ấy, anh ấy khác biệt với những người.Cảm xúc bi quan lại hậm hực cứ lan tràn, mãi đến khi phía sau vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nó bị mới đánh vỡ.“Anh Giang.”Giang Húc Đông ngơ ngẩn, bàn tay nắm xe lăn cũng theo bản năng siết chặt lại.Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ấy.“Anh Giang, anh cũng đến tham dự hôn lễ hả? Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?”Gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng của Diệp Ninh rơi vào trong tầm mắt của Giang Húc Đông, làm con ngươi của anh ấy kịch liệt co rút lại trong tích tắc, sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại là khiếp sợ.“Cô là...”Giọng nói này rõ ràng là của người trong trí nhớ của anh ấy, nhưng mà gương mặt xinh đẹp này thì lại không phải.Diệp Ninh không ngờ Giang Húc Đông sẽ không nhận ra cô, nhưng mà đúng là lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau, lần gặp mặt trước thì cô còn nặng đến một trăm sáu bảy chục cân, cũng không trách anh ấy được.Nụ cười của cô lại càng thêm xán lạn.“Tôi là Diệp Ninh nè.”Giang Húc Đông kinh ngạc trừng to mắt, đến cả hơi thở cũng không còn ổn định nữa.Anh ấy cố gắng muốn liên hệ Diệp Ninh trong trí nhớ và cô gái xinh đẹp đến khác thường ở trước mặt lại với nhau. “Cô, thật sự là Diệp Ninh?”Giọng nói sẽ không thể làm giả, còn có cảm giác thân thiết này cũng tuyệt đối không hề thay đổi, chỉ có Diệp Ninh mới có thể làm anh ấy có cảm giác như thế.Diệp Ninh gật đầu: “Bảo đảm không giả.”Giang Húc Đông dùng toàn bộ lực khống chế lớn nhất đời này mới làm cho bản thân mình không quá mất kiểm soát.“Cô xinh đẹp hơn rồi.”Anh ấy cảm thấy giọng nói của mình cũng hơi run rẩy, căng thẳng để ý xem Diệp Ninh có nhận ra sự khác thường của mình hay không.“Tôi chỉ giảm cân xuống thôi mà.” Diệp Ninh đã nghe được rất nhiều lời ca ngợi như thế, cho nên cho dù Giang Húc Đông nói ra thì cô cũng không có quá nhiều cảm giác, nhẹ nhàng nhất mạnh thật ra đây mới là dáng vẻ vốn có của cô.Giang Húc Đông xác định Diệp Ninh không phát hiện ra anh ấy đang căng thẳng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Anh ấy đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm không ngôn từ nào có thể hình dung được.Anh ấy đương nhiên biết Diệp Ninh vẫn luôn cố gắng giảm cân, từ lần *****ên gặp mặt cô ở bờ sông thì anh ấy đã cảm thấy Diệp Ninh chắc chắn sẽ thành công.Bởi vì cô có được sự quyết tâm và sức chịu đựng hơn xa người bình thường.Quả nhiên, cô đã thoát thai hoán cốt, tìm được bản thân hoàn mỹ nhát.Hiện tại Diệp Ninh không bao giờ còn là người một cô gái béo ú tự ti, chỉ có thể ngồi trong góc sân khấu nữa.Thậm chí Diệp Ninh của hiện tại còn làm anh ấy có chút không dám nhìn thẳng, giống như chỉ cần nhìn thêm lần nữa thì sẽ đánh mất trái tim.Diệp Ninh nhìn Giang Húc Đông đột nhiên ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Anh Giang, anh bị làm sao thế?”Giang Húc Đông cười khổ, rũ mắt nhìn về phía đôi chân không thể nhúc nhích của mình.TBCTuy rằng anh ấy đã từng trải qua rất nhiều lúc tự ti, nhưng mà giờ phút này cảm xúc đó lại dâng lên đến đỉnh điểm.“Anh Giang, anh có sao không? Có phải khó chịu chỗ nào không?”Gương mặt Giang Húc Đông có hơi tái nhợt, làm Diệp Ninh không khỏi lo lắng cho tình trạng của anh.