“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 557: Chương 557

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh không biết cô quay về đại sảnh yến hội như thế nào.Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô cảm thấy mình giận như bây giờ.Xung quanh toàn là tiếng nói cười vui vẻ, những phần trình diễn nhộn nhịp, tất cả đều làm cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.Mộng Kiều Nhụy đang đi tới đi lui giữa đám đông giao tiếp với mọi người, gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy cô, hơn nữa còn lập tức chạy lên đón.Sắc mặt của Diệp Ninh còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới đi vào.Mộng Kiều Nhụy biết cô và Mục Văn Hạo nói chuyện với nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.“Cô, có ổn không?”Diệp Ninh thậm chí không thèm nhìn cô ta cái nào, lập tức đi lướt qua người cô ta.Mộng Kiều Nhụy luống cuống tay chân nhìn cô, không biết có nên tiếp tục đi lên nói chuyện nữa hay không?Lúc này Trịnh Thư Vân cũng đã đi đến bên cạnh Diệp Ninh, đây là lần *****ên cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ninh xấu như thế, cảm xúc nhẹ nhàng vui sướng lập tức bị vẻ lo lắng thay thế.“Diệp Ninh, cô bị làm sao thế?”Không phải cô đi gặp ông chủ Mục sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này?Cuối cùng ánh mắt của Diệp Ninh cũng hơi d.a.o động, lạnh nhạt nhìn Trịnh Thư Vân.“Tôi phải đi về.”Cô thật sự không muốn ở lại trong cái tiệc đính hôn làm cô cảm thấy buồn nôn này thêm một giây nào nữa.Trịnh Thư Vân kinh ngạc nhìn cô: “Nhưng mà...”Tiệc đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu mà.Diệp Ninh hoàn toàn không nghe cô ấy nói chuyện, cũng trực tiếp đi lướt qua bên người cô ấy.Trịnh Thư Vân ngơ ngác, đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa Diệp Ninh đang mất hồn mất vía và đám đông đang náo nhiệt, do dự vài giây sau đó nhanh chóng đuổi theo Diệp Ninh.“Tôi đi về chúng với cô.”Trong phòng bao, đến cả không khí cũng giống như muốn đọng lại thành thực chất.Mục Văn Hạo và Cố Phong đứng đối diện nhau, “chiến hỏa” vừa chạm vào lập tức bùng nổ.“Doanh trưởng Cố, anh đều nghe rõ, hiểu rõ chưa? Có lẽ có một số việc anh còn chưa biết, tôi cũng không ngại kể lại kỹ càng cho anh biết.”Giờ phút này, Mục Văn Hạo vô cùng đắc ý, chắc chắn bản thân đã thắng rồi.“Lần *****ên tôi gặp được Diệp Ninh thì là vào một năm trước, lúc đó cô ấy còn là cô vợ bị anh xem như giày rách. Đến cả tiền ăn cơm cũng không có, cùng đường mới phải đi đến Hồng Hải. Là tôi nhận ra tài năng của cô ấy, ký hợp đồng hợp tác với cô ấy, hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh túng quẫn của cô ấy. Lúc đó, anh thậm chí còn không thèm bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của cô ấy nữa đó.”Mục Văn Hạo cười lạnh, mỗi một câu một chữ nói ra đều đ.â.m mạnh vào trái tim của Cố Phong.Bàn tay của Cố Phong đã siết chặt lại, khớp xương lộ ra màu trắng.“Trong một năm qua, cô ấy thông qua sự cố gắng của bản thân để trở thành trụ cột của Hồng Hải, anh chỉ nhìn thấy sự ngăn nắp hiện tại của cô ấy, lại hoàn toàn không biết gì về quá khứ và sự cố gắng của cô ấy. Anh có tư cách gì mà nói là thích cô ấy, muốn bám lấy cô ấy cả đời chứ?” Mục Văn Hạo khiêu khích chất vấn.Đây là kế hoạch mà anh ta đã tỉ mỉ thiết kế ra, mục đích thật sự cũng không phải là muốn buộc Diệp Ninh, mà là Cố Phong!Còn chuyện lời thề vĩnh viễn đều sẽ không để người khác biết mà anh ta nói với Diệp Ninh lúc nãy, đã bị anh ta vứt ra sau đầu từ lâu rồi.Cố Phong hoàn toàn không thể nào phản bác được, cũng không muốn phản bác.Từ trước đến nay anh chưa bao giờ ảo não, tức giận bản thân mình đến thế.Thì ra Diệp Ninh đã gặp được nhiều chuyện như thế, nhưng mà anh lại hoàn toàn không biết gì hết.Chẳng trách Diệp Ninh sẽ từ chối lời tỏ tình của anh, tình yêu của anh dành cho cô thật sự chẳng đáng một đồng.“Sao lại không nói câu nào hết vậy? Anh cũng cảm thấy tôi nói đúng, có đúng không?” Tâm trạng Mục Văn Hạo cực kỳ vui vẻ.“Anh như thế này cũng không xứng đáng được Tiểu Ninh thích.” Cố Phong gằn từng chữ một nói.Cho dù người kia không phải là anh thì cũng chắc chắn không phải là loại đàn ông vô sỉ như Mục Văn Hạo. 

Diệp Ninh không biết cô quay về đại sảnh yến hội như thế nào.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô cảm thấy mình giận như bây giờ.

Xung quanh toàn là tiếng nói cười vui vẻ, những phần trình diễn nhộn nhịp, tất cả đều làm cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Mộng Kiều Nhụy đang đi tới đi lui giữa đám đông giao tiếp với mọi người, gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy cô, hơn nữa còn lập tức chạy lên đón.

Sắc mặt của Diệp Ninh còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới đi vào.

Mộng Kiều Nhụy biết cô và Mục Văn Hạo nói chuyện với nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.

“Cô, có ổn không?”

Diệp Ninh thậm chí không thèm nhìn cô ta cái nào, lập tức đi lướt qua người cô ta.

Mộng Kiều Nhụy luống cuống tay chân nhìn cô, không biết có nên tiếp tục đi lên nói chuyện nữa hay không?

Lúc này Trịnh Thư Vân cũng đã đi đến bên cạnh Diệp Ninh, đây là lần *****ên cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ninh xấu như thế, cảm xúc nhẹ nhàng vui sướng lập tức bị vẻ lo lắng thay thế.

“Diệp Ninh, cô bị làm sao thế?”

Không phải cô đi gặp ông chủ Mục sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này?

Cuối cùng ánh mắt của Diệp Ninh cũng hơi d.a.o động, lạnh nhạt nhìn Trịnh Thư Vân.

“Tôi phải đi về.”

Cô thật sự không muốn ở lại trong cái tiệc đính hôn làm cô cảm thấy buồn nôn này thêm một giây nào nữa.

Trịnh Thư Vân kinh ngạc nhìn cô: “Nhưng mà...”

Tiệc đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu mà.

Diệp Ninh hoàn toàn không nghe cô ấy nói chuyện, cũng trực tiếp đi lướt qua bên người cô ấy.

Trịnh Thư Vân ngơ ngác, đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa Diệp Ninh đang mất hồn mất vía và đám đông đang náo nhiệt, do dự vài giây sau đó nhanh chóng đuổi theo Diệp Ninh.

“Tôi đi về chúng với cô.”

Trong phòng bao, đến cả không khí cũng giống như muốn đọng lại thành thực chất.

Mục Văn Hạo và Cố Phong đứng đối diện nhau, “chiến hỏa” vừa chạm vào lập tức bùng nổ.

“Doanh trưởng Cố, anh đều nghe rõ, hiểu rõ chưa? Có lẽ có một số việc anh còn chưa biết, tôi cũng không ngại kể lại kỹ càng cho anh biết.”

Giờ phút này, Mục Văn Hạo vô cùng đắc ý, chắc chắn bản thân đã thắng rồi.

“Lần *****ên tôi gặp được Diệp Ninh thì là vào một năm trước, lúc đó cô ấy còn là cô vợ bị anh xem như giày rách. Đến cả tiền ăn cơm cũng không có, cùng đường mới phải đi đến Hồng Hải. Là tôi nhận ra tài năng của cô ấy, ký hợp đồng hợp tác với cô ấy, hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh túng quẫn của cô ấy. Lúc đó, anh thậm chí còn không thèm bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của cô ấy nữa đó.”

Mục Văn Hạo cười lạnh, mỗi một câu một chữ nói ra đều đ.â.m mạnh vào trái tim của Cố Phong.

Bàn tay của Cố Phong đã siết chặt lại, khớp xương lộ ra màu trắng.

“Trong một năm qua, cô ấy thông qua sự cố gắng của bản thân để trở thành trụ cột của Hồng Hải, anh chỉ nhìn thấy sự ngăn nắp hiện tại của cô ấy, lại hoàn toàn không biết gì về quá khứ và sự cố gắng của cô ấy. Anh có tư cách gì mà nói là thích cô ấy, muốn bám lấy cô ấy cả đời chứ?” Mục Văn Hạo khiêu khích chất vấn.

Đây là kế hoạch mà anh ta đã tỉ mỉ thiết kế ra, mục đích thật sự cũng không phải là muốn buộc Diệp Ninh, mà là Cố Phong!

Còn chuyện lời thề vĩnh viễn đều sẽ không để người khác biết mà anh ta nói với Diệp Ninh lúc nãy, đã bị anh ta vứt ra sau đầu từ lâu rồi.

Cố Phong hoàn toàn không thể nào phản bác được, cũng không muốn phản bác.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ ảo não, tức giận bản thân mình đến thế.

Thì ra Diệp Ninh đã gặp được nhiều chuyện như thế, nhưng mà anh lại hoàn toàn không biết gì hết.

Chẳng trách Diệp Ninh sẽ từ chối lời tỏ tình của anh, tình yêu của anh dành cho cô thật sự chẳng đáng một đồng.

“Sao lại không nói câu nào hết vậy? Anh cũng cảm thấy tôi nói đúng, có đúng không?” Tâm trạng Mục Văn Hạo cực kỳ vui vẻ.

“Anh như thế này cũng không xứng đáng được Tiểu Ninh thích.” Cố Phong gằn từng chữ một nói.

Cho dù người kia không phải là anh thì cũng chắc chắn không phải là loại đàn ông vô sỉ như Mục Văn Hạo.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh không biết cô quay về đại sảnh yến hội như thế nào.Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô cảm thấy mình giận như bây giờ.Xung quanh toàn là tiếng nói cười vui vẻ, những phần trình diễn nhộn nhịp, tất cả đều làm cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.Mộng Kiều Nhụy đang đi tới đi lui giữa đám đông giao tiếp với mọi người, gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy cô, hơn nữa còn lập tức chạy lên đón.Sắc mặt của Diệp Ninh còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới đi vào.Mộng Kiều Nhụy biết cô và Mục Văn Hạo nói chuyện với nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.“Cô, có ổn không?”Diệp Ninh thậm chí không thèm nhìn cô ta cái nào, lập tức đi lướt qua người cô ta.Mộng Kiều Nhụy luống cuống tay chân nhìn cô, không biết có nên tiếp tục đi lên nói chuyện nữa hay không?Lúc này Trịnh Thư Vân cũng đã đi đến bên cạnh Diệp Ninh, đây là lần *****ên cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ninh xấu như thế, cảm xúc nhẹ nhàng vui sướng lập tức bị vẻ lo lắng thay thế.“Diệp Ninh, cô bị làm sao thế?”Không phải cô đi gặp ông chủ Mục sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này?Cuối cùng ánh mắt của Diệp Ninh cũng hơi d.a.o động, lạnh nhạt nhìn Trịnh Thư Vân.“Tôi phải đi về.”Cô thật sự không muốn ở lại trong cái tiệc đính hôn làm cô cảm thấy buồn nôn này thêm một giây nào nữa.Trịnh Thư Vân kinh ngạc nhìn cô: “Nhưng mà...”Tiệc đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu mà.Diệp Ninh hoàn toàn không nghe cô ấy nói chuyện, cũng trực tiếp đi lướt qua bên người cô ấy.Trịnh Thư Vân ngơ ngác, đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa Diệp Ninh đang mất hồn mất vía và đám đông đang náo nhiệt, do dự vài giây sau đó nhanh chóng đuổi theo Diệp Ninh.“Tôi đi về chúng với cô.”Trong phòng bao, đến cả không khí cũng giống như muốn đọng lại thành thực chất.Mục Văn Hạo và Cố Phong đứng đối diện nhau, “chiến hỏa” vừa chạm vào lập tức bùng nổ.“Doanh trưởng Cố, anh đều nghe rõ, hiểu rõ chưa? Có lẽ có một số việc anh còn chưa biết, tôi cũng không ngại kể lại kỹ càng cho anh biết.”Giờ phút này, Mục Văn Hạo vô cùng đắc ý, chắc chắn bản thân đã thắng rồi.“Lần *****ên tôi gặp được Diệp Ninh thì là vào một năm trước, lúc đó cô ấy còn là cô vợ bị anh xem như giày rách. Đến cả tiền ăn cơm cũng không có, cùng đường mới phải đi đến Hồng Hải. Là tôi nhận ra tài năng của cô ấy, ký hợp đồng hợp tác với cô ấy, hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh túng quẫn của cô ấy. Lúc đó, anh thậm chí còn không thèm bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của cô ấy nữa đó.”Mục Văn Hạo cười lạnh, mỗi một câu một chữ nói ra đều đ.â.m mạnh vào trái tim của Cố Phong.Bàn tay của Cố Phong đã siết chặt lại, khớp xương lộ ra màu trắng.“Trong một năm qua, cô ấy thông qua sự cố gắng của bản thân để trở thành trụ cột của Hồng Hải, anh chỉ nhìn thấy sự ngăn nắp hiện tại của cô ấy, lại hoàn toàn không biết gì về quá khứ và sự cố gắng của cô ấy. Anh có tư cách gì mà nói là thích cô ấy, muốn bám lấy cô ấy cả đời chứ?” Mục Văn Hạo khiêu khích chất vấn.Đây là kế hoạch mà anh ta đã tỉ mỉ thiết kế ra, mục đích thật sự cũng không phải là muốn buộc Diệp Ninh, mà là Cố Phong!Còn chuyện lời thề vĩnh viễn đều sẽ không để người khác biết mà anh ta nói với Diệp Ninh lúc nãy, đã bị anh ta vứt ra sau đầu từ lâu rồi.Cố Phong hoàn toàn không thể nào phản bác được, cũng không muốn phản bác.Từ trước đến nay anh chưa bao giờ ảo não, tức giận bản thân mình đến thế.Thì ra Diệp Ninh đã gặp được nhiều chuyện như thế, nhưng mà anh lại hoàn toàn không biết gì hết.Chẳng trách Diệp Ninh sẽ từ chối lời tỏ tình của anh, tình yêu của anh dành cho cô thật sự chẳng đáng một đồng.“Sao lại không nói câu nào hết vậy? Anh cũng cảm thấy tôi nói đúng, có đúng không?” Tâm trạng Mục Văn Hạo cực kỳ vui vẻ.“Anh như thế này cũng không xứng đáng được Tiểu Ninh thích.” Cố Phong gằn từng chữ một nói.Cho dù người kia không phải là anh thì cũng chắc chắn không phải là loại đàn ông vô sỉ như Mục Văn Hạo. 

Chương 557: Chương 557