“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 593: Chương 593
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Doanh trưởng, mặt của cậu không được đẹp cho lắm, hay là đến phòng y tế khám thử đi được không?”Chờ cuộc họp trong doanh bộ kết thúc, Lôi Vĩnh Minh nghiêm túc kiến nghị Cố Phong.Trên thực tế mấy ngày nay trạng thái của Cố Phong rất kém, toàn thân đều dần gầy đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả đều chỉ dựa vào tinh thần để chống đỡ.“Tôi không có việc gì. Hôm nay là ngày mấy.”Giọng của Cố Phong khàn khàn, hỏi một câu hỏi làm Lôi Vĩnh Minh kinh ngạc.Trong cuộc họp lúc nãy, Cố Phong vừa mới thông báo thời gian, nhưng mà anh ta vẫn cứ phối hợp trả lời: “Ngày mười ba.”TBC“Ngày mười ba.” Cố Phong liên tục nỉ non, khớp xương của bàn tay đang cầm bút máy đều lộ ra màu trắng.Lôi Vĩnh Minh không hiểu ngày mười ba thì có vấn đề gì chứ?Lúc này một binh lính đi đến trước cửa phòng họp.“Báo cáo! Doanh trưởng, có thư của anh.”Không đợi Cố Phong làm gì, Lôi Vĩnh Minh đã bước lên cầm lấy bức thư kia.Đây chỉ là một bức thư bình thường, nhưng bên trên đó lại không ghi bất cứ tin tức gì của người viết, chỉ viết ba chữ gửi Cố Phong.“Bức thư này có hơi lạ nha.”Trông không giống như thông qua bưu điện gửi đến.Anh ta vừa nói vừa đưa đến trước mặt Cố Phong.Cố Phong chỉ nhìn thoáng qua lá thư kia, đáy mắt trực tiếp lộ ra vẻ âm u.Anh không mở thư ra ngay, chỉ nhìn về phía Lôi Vĩnh Minh.Lôi Vĩnh Minh lập tức ngầm hiểu: “Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”Một lúc sau, trong toàn bộ phòng họp chỉ còn lại một mình Cố Phong.Cố Phong mở thử ra, một bức ảnh chụp từ bên trong rơi xuống.Trên ảnh chụp là hình Diệp Ninh mặc trang phục biểu diễn hoa lệ, đứng ở phía sau sân khấu màn lụa của Hồng Hải.Hơi thở của Cố Phong lập tức trở nên dồn dập, toàn thân giống như bị bóng ma bao phủ, âm u *****. Mặt trái ảnh chụp còn có một hàng chữ nhỏ.“Tôi đã chờ lâu lắm rồi.”Tuy rằng không hề có chữ ký gì cả, nhưng Cố Phong vẫn có thể xác định được ảnh chụp này từ đâu mà đến.Hôm nay là ngày đoàn văn công tiếp đón đoàn quan sát, cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Mục Văn Hạo cho anh, bức ảnh chụp này chính là lời uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo dành cho anh!Ảnh chụp bị anh xé rách thành mảnh vụn.Lôi Vĩnh Minh không quá yên tâm Cố Phong, cũng không rời đi, chỉ đứng chờ trước cửa văn phòng.Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly bị đập vỡ.Phản ứng *****ên của Lôi Vĩnh Minh chính là muốn lập tức mở cửa đi vào, nhưng mà sau khi tiếng vang đó vang lên, bên trong đã không còn bất cứ âm thanh gì hết.Anh ta đành phải tạm dừng động tác của mình lại, Cố Phong không có lên tiếng kêu người vào, chứng tỏ ở thời điểm này Cố Phong không cần có người ở đây.Hôm nay đoàn văn công được tan ca đúng giờ.Đã hoàn thành buổi biểu diễn tiếp đón đoàn quan sát, tiếp theo đây đoàn văn công có thể thảnh thơi một đoạn thời gian, cho nên sau khi tan ca, rất nhiều người đều thương lượng muốn đi thả lỏng nghỉ ngơi.Trịnh Thư Vân đã hứa với Diệp Ninh là sẽ cố gắng hạn chế đến Hồng Hải, lập tức hẹn mấy người bọn họ đi dạo phố.Hôm nay Diệp Ninh cũng không cần phải đến Hồng Hải biểu diễn, nhưng cô cũng không đi chung với mấy người Trịnh Thư Vân, mà lại quyết định trực tiếp đi về nhà.Đã lâu lắm rồi cô không viết thư về cho người nhà, cô định về nhà viết thư.“Diệp Ninh, tan ca rồi hả?”“Diệp Ninh, đây là hạnh khô dưới quê tôi mới gửi đến, cô nếm thử đi.”“Diệp Ninh, nghe nói dạo gần đây có người nước ngoài đến đoàn văn công, chuyện này có thật không?”Đi từ cổng đến dưới lầu, rất nhiều người đều chủ động chào hỏi Diệp Ninh, trò chuyện.Diệp Ninh đều đáp lại hết, rõ ràng là đã hoàn toàn hòa nhập vào tập thể này.Đến dưới lầu, Lý Kim Phương đang ngồi trên ghế nhỏ lặt rau cười ha hả nói với cô: “Diệp Ninh, lúc nãy tôi mới thấy doanh trưởng Cố về nhà đó.”Diệp Ninh có chút kinh ngạc, từ sau lần cô đi ra ngoài dạo phố với Cố Phong đến bây giờ cũng đã sáu bảy ngày, anh đều không về nhà.Vừa lúc tối hôm nay cô không phải đến Hồng Hải, đúng là trùng hợp thật.Cô bước nhanh hơn một chút, lập tức quay về nhà.
“Doanh trưởng, mặt của cậu không được đẹp cho lắm, hay là đến phòng y tế khám thử đi được không?”
Chờ cuộc họp trong doanh bộ kết thúc, Lôi Vĩnh Minh nghiêm túc kiến nghị Cố Phong.
Trên thực tế mấy ngày nay trạng thái của Cố Phong rất kém, toàn thân đều dần gầy đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả đều chỉ dựa vào tinh thần để chống đỡ.
“Tôi không có việc gì. Hôm nay là ngày mấy.”
Giọng của Cố Phong khàn khàn, hỏi một câu hỏi làm Lôi Vĩnh Minh kinh ngạc.
Trong cuộc họp lúc nãy, Cố Phong vừa mới thông báo thời gian, nhưng mà anh ta vẫn cứ phối hợp trả lời: “Ngày mười ba.”
TBC
“Ngày mười ba.” Cố Phong liên tục nỉ non, khớp xương của bàn tay đang cầm bút máy đều lộ ra màu trắng.
Lôi Vĩnh Minh không hiểu ngày mười ba thì có vấn đề gì chứ?
Lúc này một binh lính đi đến trước cửa phòng họp.
“Báo cáo! Doanh trưởng, có thư của anh.”
Không đợi Cố Phong làm gì, Lôi Vĩnh Minh đã bước lên cầm lấy bức thư kia.
Đây chỉ là một bức thư bình thường, nhưng bên trên đó lại không ghi bất cứ tin tức gì của người viết, chỉ viết ba chữ gửi Cố Phong.
“Bức thư này có hơi lạ nha.”
Trông không giống như thông qua bưu điện gửi đến.
Anh ta vừa nói vừa đưa đến trước mặt Cố Phong.
Cố Phong chỉ nhìn thoáng qua lá thư kia, đáy mắt trực tiếp lộ ra vẻ âm u.
Anh không mở thư ra ngay, chỉ nhìn về phía Lôi Vĩnh Minh.
Lôi Vĩnh Minh lập tức ngầm hiểu: “Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Một lúc sau, trong toàn bộ phòng họp chỉ còn lại một mình Cố Phong.
Cố Phong mở thử ra, một bức ảnh chụp từ bên trong rơi xuống.
Trên ảnh chụp là hình Diệp Ninh mặc trang phục biểu diễn hoa lệ, đứng ở phía sau sân khấu màn lụa của Hồng Hải.
Hơi thở của Cố Phong lập tức trở nên dồn dập, toàn thân giống như bị bóng ma bao phủ, âm u *****.
Mặt trái ảnh chụp còn có một hàng chữ nhỏ.
“Tôi đã chờ lâu lắm rồi.”
Tuy rằng không hề có chữ ký gì cả, nhưng Cố Phong vẫn có thể xác định được ảnh chụp này từ đâu mà đến.
Hôm nay là ngày đoàn văn công tiếp đón đoàn quan sát, cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Mục Văn Hạo cho anh, bức ảnh chụp này chính là lời uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo dành cho anh!
Ảnh chụp bị anh xé rách thành mảnh vụn.
Lôi Vĩnh Minh không quá yên tâm Cố Phong, cũng không rời đi, chỉ đứng chờ trước cửa văn phòng.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly bị đập vỡ.
Phản ứng *****ên của Lôi Vĩnh Minh chính là muốn lập tức mở cửa đi vào, nhưng mà sau khi tiếng vang đó vang lên, bên trong đã không còn bất cứ âm thanh gì hết.
Anh ta đành phải tạm dừng động tác của mình lại, Cố Phong không có lên tiếng kêu người vào, chứng tỏ ở thời điểm này Cố Phong không cần có người ở đây.
Hôm nay đoàn văn công được tan ca đúng giờ.
Đã hoàn thành buổi biểu diễn tiếp đón đoàn quan sát, tiếp theo đây đoàn văn công có thể thảnh thơi một đoạn thời gian, cho nên sau khi tan ca, rất nhiều người đều thương lượng muốn đi thả lỏng nghỉ ngơi.
Trịnh Thư Vân đã hứa với Diệp Ninh là sẽ cố gắng hạn chế đến Hồng Hải, lập tức hẹn mấy người bọn họ đi dạo phố.
Hôm nay Diệp Ninh cũng không cần phải đến Hồng Hải biểu diễn, nhưng cô cũng không đi chung với mấy người Trịnh Thư Vân, mà lại quyết định trực tiếp đi về nhà.
Đã lâu lắm rồi cô không viết thư về cho người nhà, cô định về nhà viết thư.
“Diệp Ninh, tan ca rồi hả?”
“Diệp Ninh, đây là hạnh khô dưới quê tôi mới gửi đến, cô nếm thử đi.”
“Diệp Ninh, nghe nói dạo gần đây có người nước ngoài đến đoàn văn công, chuyện này có thật không?”
Đi từ cổng đến dưới lầu, rất nhiều người đều chủ động chào hỏi Diệp Ninh, trò chuyện.
Diệp Ninh đều đáp lại hết, rõ ràng là đã hoàn toàn hòa nhập vào tập thể này.
Đến dưới lầu, Lý Kim Phương đang ngồi trên ghế nhỏ lặt rau cười ha hả nói với cô: “Diệp Ninh, lúc nãy tôi mới thấy doanh trưởng Cố về nhà đó.”
Diệp Ninh có chút kinh ngạc, từ sau lần cô đi ra ngoài dạo phố với Cố Phong đến bây giờ cũng đã sáu bảy ngày, anh đều không về nhà.
Vừa lúc tối hôm nay cô không phải đến Hồng Hải, đúng là trùng hợp thật.
Cô bước nhanh hơn một chút, lập tức quay về nhà.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Doanh trưởng, mặt của cậu không được đẹp cho lắm, hay là đến phòng y tế khám thử đi được không?”Chờ cuộc họp trong doanh bộ kết thúc, Lôi Vĩnh Minh nghiêm túc kiến nghị Cố Phong.Trên thực tế mấy ngày nay trạng thái của Cố Phong rất kém, toàn thân đều dần gầy đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả đều chỉ dựa vào tinh thần để chống đỡ.“Tôi không có việc gì. Hôm nay là ngày mấy.”Giọng của Cố Phong khàn khàn, hỏi một câu hỏi làm Lôi Vĩnh Minh kinh ngạc.Trong cuộc họp lúc nãy, Cố Phong vừa mới thông báo thời gian, nhưng mà anh ta vẫn cứ phối hợp trả lời: “Ngày mười ba.”TBC“Ngày mười ba.” Cố Phong liên tục nỉ non, khớp xương của bàn tay đang cầm bút máy đều lộ ra màu trắng.Lôi Vĩnh Minh không hiểu ngày mười ba thì có vấn đề gì chứ?Lúc này một binh lính đi đến trước cửa phòng họp.“Báo cáo! Doanh trưởng, có thư của anh.”Không đợi Cố Phong làm gì, Lôi Vĩnh Minh đã bước lên cầm lấy bức thư kia.Đây chỉ là một bức thư bình thường, nhưng bên trên đó lại không ghi bất cứ tin tức gì của người viết, chỉ viết ba chữ gửi Cố Phong.“Bức thư này có hơi lạ nha.”Trông không giống như thông qua bưu điện gửi đến.Anh ta vừa nói vừa đưa đến trước mặt Cố Phong.Cố Phong chỉ nhìn thoáng qua lá thư kia, đáy mắt trực tiếp lộ ra vẻ âm u.Anh không mở thư ra ngay, chỉ nhìn về phía Lôi Vĩnh Minh.Lôi Vĩnh Minh lập tức ngầm hiểu: “Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”Một lúc sau, trong toàn bộ phòng họp chỉ còn lại một mình Cố Phong.Cố Phong mở thử ra, một bức ảnh chụp từ bên trong rơi xuống.Trên ảnh chụp là hình Diệp Ninh mặc trang phục biểu diễn hoa lệ, đứng ở phía sau sân khấu màn lụa của Hồng Hải.Hơi thở của Cố Phong lập tức trở nên dồn dập, toàn thân giống như bị bóng ma bao phủ, âm u *****. Mặt trái ảnh chụp còn có một hàng chữ nhỏ.“Tôi đã chờ lâu lắm rồi.”Tuy rằng không hề có chữ ký gì cả, nhưng Cố Phong vẫn có thể xác định được ảnh chụp này từ đâu mà đến.Hôm nay là ngày đoàn văn công tiếp đón đoàn quan sát, cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Mục Văn Hạo cho anh, bức ảnh chụp này chính là lời uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo dành cho anh!Ảnh chụp bị anh xé rách thành mảnh vụn.Lôi Vĩnh Minh không quá yên tâm Cố Phong, cũng không rời đi, chỉ đứng chờ trước cửa văn phòng.Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly bị đập vỡ.Phản ứng *****ên của Lôi Vĩnh Minh chính là muốn lập tức mở cửa đi vào, nhưng mà sau khi tiếng vang đó vang lên, bên trong đã không còn bất cứ âm thanh gì hết.Anh ta đành phải tạm dừng động tác của mình lại, Cố Phong không có lên tiếng kêu người vào, chứng tỏ ở thời điểm này Cố Phong không cần có người ở đây.Hôm nay đoàn văn công được tan ca đúng giờ.Đã hoàn thành buổi biểu diễn tiếp đón đoàn quan sát, tiếp theo đây đoàn văn công có thể thảnh thơi một đoạn thời gian, cho nên sau khi tan ca, rất nhiều người đều thương lượng muốn đi thả lỏng nghỉ ngơi.Trịnh Thư Vân đã hứa với Diệp Ninh là sẽ cố gắng hạn chế đến Hồng Hải, lập tức hẹn mấy người bọn họ đi dạo phố.Hôm nay Diệp Ninh cũng không cần phải đến Hồng Hải biểu diễn, nhưng cô cũng không đi chung với mấy người Trịnh Thư Vân, mà lại quyết định trực tiếp đi về nhà.Đã lâu lắm rồi cô không viết thư về cho người nhà, cô định về nhà viết thư.“Diệp Ninh, tan ca rồi hả?”“Diệp Ninh, đây là hạnh khô dưới quê tôi mới gửi đến, cô nếm thử đi.”“Diệp Ninh, nghe nói dạo gần đây có người nước ngoài đến đoàn văn công, chuyện này có thật không?”Đi từ cổng đến dưới lầu, rất nhiều người đều chủ động chào hỏi Diệp Ninh, trò chuyện.Diệp Ninh đều đáp lại hết, rõ ràng là đã hoàn toàn hòa nhập vào tập thể này.Đến dưới lầu, Lý Kim Phương đang ngồi trên ghế nhỏ lặt rau cười ha hả nói với cô: “Diệp Ninh, lúc nãy tôi mới thấy doanh trưởng Cố về nhà đó.”Diệp Ninh có chút kinh ngạc, từ sau lần cô đi ra ngoài dạo phố với Cố Phong đến bây giờ cũng đã sáu bảy ngày, anh đều không về nhà.Vừa lúc tối hôm nay cô không phải đến Hồng Hải, đúng là trùng hợp thật.Cô bước nhanh hơn một chút, lập tức quay về nhà.