Khi Tần Noãn tỉnh giấc, ngoài trời lúc này vẫn đang mưa. Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, nồng nặc khó chịu nên Tần Noãn ngủ không được thoải mái lắm. Cô liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh rồi đứng dậy khỏi ghế, duỗi tay chân hoạt động gân cốt. Cửa phòng vừa vặn bị nhẹ nhàng đẩy ra, An Thành đi mua đồ ăn đã trở về. “Cô Tần, cô vất vả rồi.” An Thành năm nay 30 tuổi, chững chạc, ổn định, có khí chất, là một trong những người được giới giải trí bình chọn gương mặt vàng trong năm nay. Nhưng anh ấy chỉ là quản lí của một nghệ sĩ, đó là Cố Quân Dương, người lúc này đang nằm trên giường bệnh. “Cũng không hẳn.” Tần Noãn nhận lấy hộp cơm, đối với An Thành rất khách khí. Nếu không có anh ấy, có lẽ bây giờ cô đang ngồi uống trà trong đồn cảnh sát. Rốt cuộc, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm về vụ tai nạn xe hơi tối qua. An Thành cười cười, xoay người đi tới bên giường bệnh: “Cậu ta còn chưa tỉnh sao?” “Còn chưa tỉnh.” Tần Noãn cũng đi tới. Mười năm…

Truyện chữ