Tháng tư, mùa mưa kéo dài, mây đen buông xuống, thâm sơn tĩnh mịch, hơi nước trắng xoá bao phủ rừng rậm, con đường nhỏ một màu xám xịt, không thể thấy rõ phía trước. Một nữ tử che ô, chậm rãi từ trong hơi nước đi ra. Bọt nước tung toé khắp nơi nhưng góc áo lại không ướt, áo bào mỏng manh như mây khói tụ họp, không một chút bụi trần. Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ánh sáng xanh trắng rọi những giọt nước chảy dọc xuống ô, phản chiếu một mảnh kinh dị. Trong một bụi cỏ ở ven đường, dần hiện ra một thân hình bé nhỏ. Là một con bạch miêu, đôi mắt nhắm chặt, ở khoé miệng còn lưu lại vết máu, bộ lông bị mưa thấm ướt nhẹp, bùn đất dính khắp người, bộ dáng vô cùng chật vật. Quả nhiên là bị trọng thương, nhưng vẫn còn chút hơi thở. Nữ tử nghỉ chân, cúi đầu nhìn nó, giữa mày khẽ nhíu chặt. Đây cũng không phải là bạch miêu bình thường, thân thể vẫn còn ấm lại toả ra yêu khí dày đặc. Có lẽ là xuất phát từ sự cảnh giác vốn có, ngay lúc bị trọng thương vẫn có thể cảm nhận được người lạ đến gần…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...