Tác giả:

9h rưỡi sáng, cơn mưa rào đầu mùa đã tạnh. Diệp Già Lam kiểm tra lại phòng trong vòng 10 phút xong, lại nhận được một cuộc điện thoại. Bắc Thành sắp vào thu, mưa rền gió dữ đã tạnh, ánh nắng xuyên qua lớp lớp tầng mây chiếu xuống, sáng ngời lóa mắt, lập tức đã xua tan toàn bộ hơi ẩm còn ứ đọng lại. Diệp Già Lam đứng bên cửa sổ nhận nghe: "Mẹ." Đầu điện thoại bên kia, giọng phụ nữ dịu dàng thong thả: "Ăn sáng chưa?" "Ăn rồi ạ." Diệp Già Lam híp mắt, duỗi tay kéo cửa sổ văn phòng vào một chút, lại hạ rèm xuống, khó khăn lắm mới chặn lại một nửa sức nóng của ánh mặt trời chói chang kia. Sau đó tiếng của Dư Thu Hoa lại vang lên, nháy mắt lại thổi bùng lên sức nóng cho đủ, "Giờ nghỉ trưa rảnh rang, đi gặp cháu trai của dì Lưu con đi." Một câu trần thuật. Là giọng điệu thông báo cho cô hay. Cứ cách nửa năm tất lại xuất hiện đề tài này, Diệp Già Lam trầm mặc vài giây, sau đó thuận theo đáp lại. Điện thoại nhanh chóng cắt đứt, Dư Thu Hoa đã gửi địa chỉ qua. Tin nhắn lại thêm cái nữa, là tên…

Truyện chữ