“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 814: Chương 814
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Thư Vân nghe được tiếng của cô, *****ên là dừng chân lại, do dự vài giây, sau đó mới quay đầu lại.Diệp Ninh cũng đi nhanh vài bước, đến trước mặt cô ấy.“Tôi về rồi nè.”Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, cũng không nói gì.Diệp Ninh nhíu mày, không lẽ vẫn còn giận cô sao?“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, cô có khỏe không?”Cô cố kiên nhẫn bắt chuyện tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô ấy bỏ qua.“Đương nhiên là khỏe rồi.” Lần này Trịnh Thư Vân đã mở miệng nói chuyện, có điều giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt.Diệp Ninh cũng cảm thấy như thế là đủ lắm rồi, cô thật sự rất trân trọng tình bạn với Trịnh Thư Vân, huống chi chuyện của Mục Văn Hạo đúng là cô đã cố ý giấu cô ấy.Trịnh Thư Vân thấy cô xách bao lớn bao nhỏ đầy hành lý, chủ động vươn tay.Diệp Ninh có chút kinh ngạc, sau đó đưa mấy túi xách đựng đồ đặc sản cho cô ấy.Tuy rằng hai người bọn họ không nói gì nữa, nhưng Diệp Ninh đã rất vui rồi.“Vào đi.”Diệp Ninh dẫn theo Trịnh Thư Vân vào nhà, nửa tháng không về, trong nhà đã có ít bụi bẩn.Trịnh Thư Vân nhìn vào trong nhà quan sát một chút, Diệp Ninh thì lại dọn dẹp sơ qua.“Mấy ngày nay trong đoàn thật sự không có chuyện gì sao?”Câu hỏi của Diệp Ninh làm Trịnh Thư Vân thu hồi tầm mắt lại.Tuy rằng cô ấy không nói gì, những Diệp Ninh vẫn có thể nhận ra cô ấy không quá vui vẻ.“Còn có thể có chuyện gì chứ, chỉ luyện tập rồi biểu diễn thôi.” Trịnh Thư Vân trả lời cho có lệ. “Vậy sao cô có vẻ bực bội thế?” Diệp Ninh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.Nếu Trịnh Thư Vân chịu quay về với cô thì cũng đã chứng tỏ cô ấy cũng muốn làm hòa, khôi phục lại mối quan hệ giữa hai người.Trịnh Thư Vân bị nhìn thấy, phản ứng *****ên chính là lập tức phủ định: “Tôi không có.”Diệp Ninh cũng không hỏi tiếp: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, chờ cô muốn nói thì có thể nói cho tôi nghe bất cứ lúc nào.”Trịnh Thư Vân rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc bên trong.Từ sau cái ngày cô ấy suýt chút nữa trao thân cho Mục Văn Hạo đến bây giờ, cô ấy lập tức hiểu được vì sao Diệp Ninh luôn kiên quyết không cho cô ấy tiếp xúc với Mục Văn Hạo.Người đàn ông kia thật sự quá xấu xa.“Cô hiểu tôi lắm à?”“Cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của cô.” Diệp Ninh thành thật nói: “Chẳng hạn như tuy rằng cô không thèm để ý đến tôi, nhưng thật ra trong lòng luôn quan tâm tôi.”Trịnh Thư Vân giống như bị nói trúng tâm sự, mất tự nhiên phản bác: “Tôi không có thèm quan tâm cô.”Diệp Ninh cười trêu chọc: “Tôi còn chưa kịp nói với bất cứ ai chuyện tôi chuyển đến nơi này, vậy mà lúc nãy khi cô gặp tôi lại không hề kinh ngạc chút nào, cho nên cô đã biết từ lâu rồi đúng không? Cái này mà không phải quan tâm tôi thì là cái gì nữa?”Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thư Vân đỏ bừng, Diệp Ninh đã nhìn thấu cô ấy rồi.Nhưng mà nếu cứ như thế mà thừa nhận thì cũng quá mất mặt rồi.“Tôi không thèm cố ý đi tìm hiểu đâu, nhưng mà cô đó, cô có biết vì sao cô được phân cho căn phòng này không?”Diệp Ninh rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được gì đó.“Có chuyện gì sao?”Lâm Thanh đã nói căn phòng này là trong đoàn cố ý phân cho cô, từ trước đến nay cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà nếu hiện tại Trịnh Thư Vân nói như thế thì chắc chắn là còn có chuyện mờ ám gì đó.”“Thôi, tôi không nói cho cô biết đâu.” Trịnh Thư Vân nghĩ nếu Cố Phong đã cố ý muốn giấu Diệp Ninh thì chắc chắn cũng không muốn làm Diệp Ninh biết được. Nhưng mà anh cũng thật là, rõ ràng là không nỡ buông bỏ người ta, vì sao anh làm nhiều chuyện như thế lại không chịu nói ra chứ?TBC“Cho dù cô không nói thì tôi cũng có thể đi hỏi đoàn trưởng.”Diệp Ninh nói một câu, lập tức làm Trịnh Thư Vân thay đổi ý kiến.
Trịnh Thư Vân nghe được tiếng của cô, *****ên là dừng chân lại, do dự vài giây, sau đó mới quay đầu lại.
Diệp Ninh cũng đi nhanh vài bước, đến trước mặt cô ấy.
“Tôi về rồi nè.”
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, cũng không nói gì.
Diệp Ninh nhíu mày, không lẽ vẫn còn giận cô sao?
“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, cô có khỏe không?”
Cô cố kiên nhẫn bắt chuyện tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô ấy bỏ qua.
“Đương nhiên là khỏe rồi.” Lần này Trịnh Thư Vân đã mở miệng nói chuyện, có điều giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt.
Diệp Ninh cũng cảm thấy như thế là đủ lắm rồi, cô thật sự rất trân trọng tình bạn với Trịnh Thư Vân, huống chi chuyện của Mục Văn Hạo đúng là cô đã cố ý giấu cô ấy.
Trịnh Thư Vân thấy cô xách bao lớn bao nhỏ đầy hành lý, chủ động vươn tay.
Diệp Ninh có chút kinh ngạc, sau đó đưa mấy túi xách đựng đồ đặc sản cho cô ấy.
Tuy rằng hai người bọn họ không nói gì nữa, nhưng Diệp Ninh đã rất vui rồi.
“Vào đi.”
Diệp Ninh dẫn theo Trịnh Thư Vân vào nhà, nửa tháng không về, trong nhà đã có ít bụi bẩn.
Trịnh Thư Vân nhìn vào trong nhà quan sát một chút, Diệp Ninh thì lại dọn dẹp sơ qua.
“Mấy ngày nay trong đoàn thật sự không có chuyện gì sao?”
Câu hỏi của Diệp Ninh làm Trịnh Thư Vân thu hồi tầm mắt lại.
Tuy rằng cô ấy không nói gì, những Diệp Ninh vẫn có thể nhận ra cô ấy không quá vui vẻ.
“Còn có thể có chuyện gì chứ, chỉ luyện tập rồi biểu diễn thôi.” Trịnh Thư Vân trả lời cho có lệ.
“Vậy sao cô có vẻ bực bội thế?” Diệp Ninh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.
Nếu Trịnh Thư Vân chịu quay về với cô thì cũng đã chứng tỏ cô ấy cũng muốn làm hòa, khôi phục lại mối quan hệ giữa hai người.
Trịnh Thư Vân bị nhìn thấy, phản ứng *****ên chính là lập tức phủ định: “Tôi không có.”
Diệp Ninh cũng không hỏi tiếp: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, chờ cô muốn nói thì có thể nói cho tôi nghe bất cứ lúc nào.”
Trịnh Thư Vân rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc bên trong.
Từ sau cái ngày cô ấy suýt chút nữa trao thân cho Mục Văn Hạo đến bây giờ, cô ấy lập tức hiểu được vì sao Diệp Ninh luôn kiên quyết không cho cô ấy tiếp xúc với Mục Văn Hạo.
Người đàn ông kia thật sự quá xấu xa.
“Cô hiểu tôi lắm à?”
“Cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của cô.” Diệp Ninh thành thật nói: “Chẳng hạn như tuy rằng cô không thèm để ý đến tôi, nhưng thật ra trong lòng luôn quan tâm tôi.”
Trịnh Thư Vân giống như bị nói trúng tâm sự, mất tự nhiên phản bác: “Tôi không có thèm quan tâm cô.”
Diệp Ninh cười trêu chọc: “Tôi còn chưa kịp nói với bất cứ ai chuyện tôi chuyển đến nơi này, vậy mà lúc nãy khi cô gặp tôi lại không hề kinh ngạc chút nào, cho nên cô đã biết từ lâu rồi đúng không? Cái này mà không phải quan tâm tôi thì là cái gì nữa?”
Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thư Vân đỏ bừng, Diệp Ninh đã nhìn thấu cô ấy rồi.
Nhưng mà nếu cứ như thế mà thừa nhận thì cũng quá mất mặt rồi.
“Tôi không thèm cố ý đi tìm hiểu đâu, nhưng mà cô đó, cô có biết vì sao cô được phân cho căn phòng này không?”
Diệp Ninh rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được gì đó.
“Có chuyện gì sao?”
Lâm Thanh đã nói căn phòng này là trong đoàn cố ý phân cho cô, từ trước đến nay cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà nếu hiện tại Trịnh Thư Vân nói như thế thì chắc chắn là còn có chuyện mờ ám gì đó.”
“Thôi, tôi không nói cho cô biết đâu.” Trịnh Thư Vân nghĩ nếu Cố Phong đã cố ý muốn giấu Diệp Ninh thì chắc chắn cũng không muốn làm Diệp Ninh biết được. Nhưng mà anh cũng thật là, rõ ràng là không nỡ buông bỏ người ta, vì sao anh làm nhiều chuyện như thế lại không chịu nói ra chứ?
TBC
“Cho dù cô không nói thì tôi cũng có thể đi hỏi đoàn trưởng.”
Diệp Ninh nói một câu, lập tức làm Trịnh Thư Vân thay đổi ý kiến.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Thư Vân nghe được tiếng của cô, *****ên là dừng chân lại, do dự vài giây, sau đó mới quay đầu lại.Diệp Ninh cũng đi nhanh vài bước, đến trước mặt cô ấy.“Tôi về rồi nè.”Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, cũng không nói gì.Diệp Ninh nhíu mày, không lẽ vẫn còn giận cô sao?“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, cô có khỏe không?”Cô cố kiên nhẫn bắt chuyện tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô ấy bỏ qua.“Đương nhiên là khỏe rồi.” Lần này Trịnh Thư Vân đã mở miệng nói chuyện, có điều giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt.Diệp Ninh cũng cảm thấy như thế là đủ lắm rồi, cô thật sự rất trân trọng tình bạn với Trịnh Thư Vân, huống chi chuyện của Mục Văn Hạo đúng là cô đã cố ý giấu cô ấy.Trịnh Thư Vân thấy cô xách bao lớn bao nhỏ đầy hành lý, chủ động vươn tay.Diệp Ninh có chút kinh ngạc, sau đó đưa mấy túi xách đựng đồ đặc sản cho cô ấy.Tuy rằng hai người bọn họ không nói gì nữa, nhưng Diệp Ninh đã rất vui rồi.“Vào đi.”Diệp Ninh dẫn theo Trịnh Thư Vân vào nhà, nửa tháng không về, trong nhà đã có ít bụi bẩn.Trịnh Thư Vân nhìn vào trong nhà quan sát một chút, Diệp Ninh thì lại dọn dẹp sơ qua.“Mấy ngày nay trong đoàn thật sự không có chuyện gì sao?”Câu hỏi của Diệp Ninh làm Trịnh Thư Vân thu hồi tầm mắt lại.Tuy rằng cô ấy không nói gì, những Diệp Ninh vẫn có thể nhận ra cô ấy không quá vui vẻ.“Còn có thể có chuyện gì chứ, chỉ luyện tập rồi biểu diễn thôi.” Trịnh Thư Vân trả lời cho có lệ. “Vậy sao cô có vẻ bực bội thế?” Diệp Ninh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.Nếu Trịnh Thư Vân chịu quay về với cô thì cũng đã chứng tỏ cô ấy cũng muốn làm hòa, khôi phục lại mối quan hệ giữa hai người.Trịnh Thư Vân bị nhìn thấy, phản ứng *****ên chính là lập tức phủ định: “Tôi không có.”Diệp Ninh cũng không hỏi tiếp: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, chờ cô muốn nói thì có thể nói cho tôi nghe bất cứ lúc nào.”Trịnh Thư Vân rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc bên trong.Từ sau cái ngày cô ấy suýt chút nữa trao thân cho Mục Văn Hạo đến bây giờ, cô ấy lập tức hiểu được vì sao Diệp Ninh luôn kiên quyết không cho cô ấy tiếp xúc với Mục Văn Hạo.Người đàn ông kia thật sự quá xấu xa.“Cô hiểu tôi lắm à?”“Cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của cô.” Diệp Ninh thành thật nói: “Chẳng hạn như tuy rằng cô không thèm để ý đến tôi, nhưng thật ra trong lòng luôn quan tâm tôi.”Trịnh Thư Vân giống như bị nói trúng tâm sự, mất tự nhiên phản bác: “Tôi không có thèm quan tâm cô.”Diệp Ninh cười trêu chọc: “Tôi còn chưa kịp nói với bất cứ ai chuyện tôi chuyển đến nơi này, vậy mà lúc nãy khi cô gặp tôi lại không hề kinh ngạc chút nào, cho nên cô đã biết từ lâu rồi đúng không? Cái này mà không phải quan tâm tôi thì là cái gì nữa?”Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thư Vân đỏ bừng, Diệp Ninh đã nhìn thấu cô ấy rồi.Nhưng mà nếu cứ như thế mà thừa nhận thì cũng quá mất mặt rồi.“Tôi không thèm cố ý đi tìm hiểu đâu, nhưng mà cô đó, cô có biết vì sao cô được phân cho căn phòng này không?”Diệp Ninh rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được gì đó.“Có chuyện gì sao?”Lâm Thanh đã nói căn phòng này là trong đoàn cố ý phân cho cô, từ trước đến nay cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà nếu hiện tại Trịnh Thư Vân nói như thế thì chắc chắn là còn có chuyện mờ ám gì đó.”“Thôi, tôi không nói cho cô biết đâu.” Trịnh Thư Vân nghĩ nếu Cố Phong đã cố ý muốn giấu Diệp Ninh thì chắc chắn cũng không muốn làm Diệp Ninh biết được. Nhưng mà anh cũng thật là, rõ ràng là không nỡ buông bỏ người ta, vì sao anh làm nhiều chuyện như thế lại không chịu nói ra chứ?TBC“Cho dù cô không nói thì tôi cũng có thể đi hỏi đoàn trưởng.”Diệp Ninh nói một câu, lập tức làm Trịnh Thư Vân thay đổi ý kiến.