“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 844: Chương 844
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mọi người gặp nhau đều thân thiện chào hỏi trò chuyện.Ngoại trừ gia đình của Trịnh Thư Vân, Diệp Ninh gần như không quen biết bất cứ ai ở nơi này, cho nên bình thường cô cũng không giao tiếp với người nào.Chỉ có điều tuy rằng cô không quen biết mấy người trong viện gia thuộc, nhưng lại có rất nhiều người biết cô.Hơn nữa còn quen biết Cố Phong.“Ui cha, đây không phải là doanh trưởng Cố sao? Mới sáng sớm, anh đây là...”Hai người mới đi không được vài bước, đã bị người đàn ông đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy.Anh ta nhìn thấy Cố Phong, *****ên là khó hiểu hỏi một câu.Dù sao thì Cố Phong không có ở nơi này, cho nên mới sáng sớm đã nhìn thấy anh, đương nhiên là kinh ngạc rồi.Chỉ có điều anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn về phía Diệp Ninh, sau đó con ngươi bắt đầu đảo tới đảo lui giữa Cố Phong và Diệp Ninh.Cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, đã lập tức lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.Diệp Ninh đã nhận ra đối phương đang hiểu lầm cô và Cố Phong, nhưng mà dưới tình này, chỉ sợ là cho dù cô có giải thích thì người ta cũng sẽ không tin.Nhưng cô không có ý định giải thích, không có nghĩa là Cố Phong cũng không.Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ đạo viên Lưu, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là đến đây lấy một ít đồ từng để ở chỗ của Tiểu Ninh thôi.”Vẻ mặt của người đàn ông này chợt cứng lại trong tích tắc, cho nên anh không có... ở lại qua đêm như anh ta đã nghĩ sao?“Thì ra là thế, là tôi suy nghĩ nhiều.”Anh ta cũng không cảm thấy Cố Phong sẽ nói dối.Trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó người đàn ông này rời đi.Diệp Ninh có chút kinh ngạc nhìn Cố Phong.Trên thực tế, Cố Phong đi giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn cô rất nhiều.Chẳng qua cô không ngờ rằng Cố Phong sẽ chủ động giải thích.“Sao lại nhìn anh như thế?” Cố Phong như cười như không hỏi.Diệp Ninh lắc đầu. Cố Phong đã đoán được cô đang suy nghĩ cái gì: “Thứ anh muốn chính là thật sự được ở bên cạnh em chứ không phải là sự giả dối được chồng chất lên từ mấy lời đồn đãi vớ vẩn thế này.”Diệp Ninh đã hiểu, có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Mục Văn Hạo.Trong vài phút đi đường ngắn ngủi này, Cố Phong đã gặp được bảy tám người quen, mà lần nào anh cũng đều kiên nhẫn giải thích lại với bọn họ.Mặc kệ đến cuối cùng mấy người này có tin hay không, nhưng Diệp Ninh cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.Cố Phong cứ nhất định phải đưa Diệp Ninh đến đoàn văn công.Diệp Ninh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu “tạm biệt”, sau đó đi vào trong dưới ánh mắt của Cố Phong.Hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến đề tài tối nay anh còn đến hay không.Mãi đến khi bóng dáng của Diệp Ninh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của Cố Phong, anh mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.TBCĐã không còn lý do, Cố Phong đương nhiên không thể lại đến viện gia thuộc. Hơn nữa trải qua sự kiện lúc sáng, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồn liên quan đến bọn họ.Mười ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh không còn gặp Cố Phong nữa.Mỗi ngày cô đều liên tục luyện tập, biểu diễn.Rõ ràng là rất bận rộn, nhưng Diệp Ninh lại cứ có cảm giác bị thiếu thiếu gì đó.Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.Mãi đến một buổi sáng mười ngày sau, cô nhận được điện thoại do Mộng Kiều Nhụy gọi đến.“Tôi muốn gặp cô.”Trong điện thoại, giọng nói của Mộng Kiều Nhụy còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ sốt ruột, còn mang theo vẻ áp lực không nói nên lời.Không cần hỏi Diệp Ninh cũng biết chắc chắn lại là bên Mục Văn Hạo xảy ra vấn đề.Trước đó cô và Mộng Kiều Nhụy hợp tác với nhau để tính kế Mục Văn Hạo, tuy ràng Mục Văn Hạo không làm khó Mộng Kiều Nhụy nữa, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta còn có thể chấp nhận cho cô ta xuất hiện ở bên cạnh.Mục Văn Hạo sẽ có hành động, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Diệp Ninh.“Được. Mười hai giờ trưa, hẹn nhau ở quán trà bên ngoài đoàn văn công.”Hẹn giờ và địa điểm với Mộng Kiều Nhụy xong, cô cúp điện thoại.Diệp Ninh im lặng vài giây, lại cầm ống nghe lên, bấm một dãy số điện thoại khác...
Mọi người gặp nhau đều thân thiện chào hỏi trò chuyện.
Ngoại trừ gia đình của Trịnh Thư Vân, Diệp Ninh gần như không quen biết bất cứ ai ở nơi này, cho nên bình thường cô cũng không giao tiếp với người nào.
Chỉ có điều tuy rằng cô không quen biết mấy người trong viện gia thuộc, nhưng lại có rất nhiều người biết cô.
Hơn nữa còn quen biết Cố Phong.
“Ui cha, đây không phải là doanh trưởng Cố sao? Mới sáng sớm, anh đây là...”
Hai người mới đi không được vài bước, đã bị người đàn ông đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy.
Anh ta nhìn thấy Cố Phong, *****ên là khó hiểu hỏi một câu.
Dù sao thì Cố Phong không có ở nơi này, cho nên mới sáng sớm đã nhìn thấy anh, đương nhiên là kinh ngạc rồi.
Chỉ có điều anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn về phía Diệp Ninh, sau đó con ngươi bắt đầu đảo tới đảo lui giữa Cố Phong và Diệp Ninh.
Cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, đã lập tức lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Diệp Ninh đã nhận ra đối phương đang hiểu lầm cô và Cố Phong, nhưng mà dưới tình này, chỉ sợ là cho dù cô có giải thích thì người ta cũng sẽ không tin.
Nhưng cô không có ý định giải thích, không có nghĩa là Cố Phong cũng không.
Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ đạo viên Lưu, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là đến đây lấy một ít đồ từng để ở chỗ của Tiểu Ninh thôi.”
Vẻ mặt của người đàn ông này chợt cứng lại trong tích tắc, cho nên anh không có... ở lại qua đêm như anh ta đã nghĩ sao?
“Thì ra là thế, là tôi suy nghĩ nhiều.”
Anh ta cũng không cảm thấy Cố Phong sẽ nói dối.
Trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó người đàn ông này rời đi.
Diệp Ninh có chút kinh ngạc nhìn Cố Phong.
Trên thực tế, Cố Phong đi giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn cô rất nhiều.
Chẳng qua cô không ngờ rằng Cố Phong sẽ chủ động giải thích.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Cố Phong như cười như không hỏi.
Diệp Ninh lắc đầu.
Cố Phong đã đoán được cô đang suy nghĩ cái gì: “Thứ anh muốn chính là thật sự được ở bên cạnh em chứ không phải là sự giả dối được chồng chất lên từ mấy lời đồn đãi vớ vẩn thế này.”
Diệp Ninh đã hiểu, có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Mục Văn Hạo.
Trong vài phút đi đường ngắn ngủi này, Cố Phong đã gặp được bảy tám người quen, mà lần nào anh cũng đều kiên nhẫn giải thích lại với bọn họ.
Mặc kệ đến cuối cùng mấy người này có tin hay không, nhưng Diệp Ninh cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
Cố Phong cứ nhất định phải đưa Diệp Ninh đến đoàn văn công.
Diệp Ninh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu “tạm biệt”, sau đó đi vào trong dưới ánh mắt của Cố Phong.
Hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến đề tài tối nay anh còn đến hay không.
Mãi đến khi bóng dáng của Diệp Ninh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của Cố Phong, anh mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
TBC
Đã không còn lý do, Cố Phong đương nhiên không thể lại đến viện gia thuộc. Hơn nữa trải qua sự kiện lúc sáng, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồn liên quan đến bọn họ.
Mười ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh không còn gặp Cố Phong nữa.
Mỗi ngày cô đều liên tục luyện tập, biểu diễn.
Rõ ràng là rất bận rộn, nhưng Diệp Ninh lại cứ có cảm giác bị thiếu thiếu gì đó.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Mãi đến một buổi sáng mười ngày sau, cô nhận được điện thoại do Mộng Kiều Nhụy gọi đến.
“Tôi muốn gặp cô.”
Trong điện thoại, giọng nói của Mộng Kiều Nhụy còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ sốt ruột, còn mang theo vẻ áp lực không nói nên lời.
Không cần hỏi Diệp Ninh cũng biết chắc chắn lại là bên Mục Văn Hạo xảy ra vấn đề.
Trước đó cô và Mộng Kiều Nhụy hợp tác với nhau để tính kế Mục Văn Hạo, tuy ràng Mục Văn Hạo không làm khó Mộng Kiều Nhụy nữa, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta còn có thể chấp nhận cho cô ta xuất hiện ở bên cạnh.
Mục Văn Hạo sẽ có hành động, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Diệp Ninh.
“Được. Mười hai giờ trưa, hẹn nhau ở quán trà bên ngoài đoàn văn công.”
Hẹn giờ và địa điểm với Mộng Kiều Nhụy xong, cô cúp điện thoại.
Diệp Ninh im lặng vài giây, lại cầm ống nghe lên, bấm một dãy số điện thoại khác...
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mọi người gặp nhau đều thân thiện chào hỏi trò chuyện.Ngoại trừ gia đình của Trịnh Thư Vân, Diệp Ninh gần như không quen biết bất cứ ai ở nơi này, cho nên bình thường cô cũng không giao tiếp với người nào.Chỉ có điều tuy rằng cô không quen biết mấy người trong viện gia thuộc, nhưng lại có rất nhiều người biết cô.Hơn nữa còn quen biết Cố Phong.“Ui cha, đây không phải là doanh trưởng Cố sao? Mới sáng sớm, anh đây là...”Hai người mới đi không được vài bước, đã bị người đàn ông đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy.Anh ta nhìn thấy Cố Phong, *****ên là khó hiểu hỏi một câu.Dù sao thì Cố Phong không có ở nơi này, cho nên mới sáng sớm đã nhìn thấy anh, đương nhiên là kinh ngạc rồi.Chỉ có điều anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn về phía Diệp Ninh, sau đó con ngươi bắt đầu đảo tới đảo lui giữa Cố Phong và Diệp Ninh.Cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, đã lập tức lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.Diệp Ninh đã nhận ra đối phương đang hiểu lầm cô và Cố Phong, nhưng mà dưới tình này, chỉ sợ là cho dù cô có giải thích thì người ta cũng sẽ không tin.Nhưng cô không có ý định giải thích, không có nghĩa là Cố Phong cũng không.Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ đạo viên Lưu, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là đến đây lấy một ít đồ từng để ở chỗ của Tiểu Ninh thôi.”Vẻ mặt của người đàn ông này chợt cứng lại trong tích tắc, cho nên anh không có... ở lại qua đêm như anh ta đã nghĩ sao?“Thì ra là thế, là tôi suy nghĩ nhiều.”Anh ta cũng không cảm thấy Cố Phong sẽ nói dối.Trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó người đàn ông này rời đi.Diệp Ninh có chút kinh ngạc nhìn Cố Phong.Trên thực tế, Cố Phong đi giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn cô rất nhiều.Chẳng qua cô không ngờ rằng Cố Phong sẽ chủ động giải thích.“Sao lại nhìn anh như thế?” Cố Phong như cười như không hỏi.Diệp Ninh lắc đầu. Cố Phong đã đoán được cô đang suy nghĩ cái gì: “Thứ anh muốn chính là thật sự được ở bên cạnh em chứ không phải là sự giả dối được chồng chất lên từ mấy lời đồn đãi vớ vẩn thế này.”Diệp Ninh đã hiểu, có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Mục Văn Hạo.Trong vài phút đi đường ngắn ngủi này, Cố Phong đã gặp được bảy tám người quen, mà lần nào anh cũng đều kiên nhẫn giải thích lại với bọn họ.Mặc kệ đến cuối cùng mấy người này có tin hay không, nhưng Diệp Ninh cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.Cố Phong cứ nhất định phải đưa Diệp Ninh đến đoàn văn công.Diệp Ninh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu “tạm biệt”, sau đó đi vào trong dưới ánh mắt của Cố Phong.Hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến đề tài tối nay anh còn đến hay không.Mãi đến khi bóng dáng của Diệp Ninh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của Cố Phong, anh mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.TBCĐã không còn lý do, Cố Phong đương nhiên không thể lại đến viện gia thuộc. Hơn nữa trải qua sự kiện lúc sáng, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồn liên quan đến bọn họ.Mười ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh không còn gặp Cố Phong nữa.Mỗi ngày cô đều liên tục luyện tập, biểu diễn.Rõ ràng là rất bận rộn, nhưng Diệp Ninh lại cứ có cảm giác bị thiếu thiếu gì đó.Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.Mãi đến một buổi sáng mười ngày sau, cô nhận được điện thoại do Mộng Kiều Nhụy gọi đến.“Tôi muốn gặp cô.”Trong điện thoại, giọng nói của Mộng Kiều Nhụy còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ sốt ruột, còn mang theo vẻ áp lực không nói nên lời.Không cần hỏi Diệp Ninh cũng biết chắc chắn lại là bên Mục Văn Hạo xảy ra vấn đề.Trước đó cô và Mộng Kiều Nhụy hợp tác với nhau để tính kế Mục Văn Hạo, tuy ràng Mục Văn Hạo không làm khó Mộng Kiều Nhụy nữa, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta còn có thể chấp nhận cho cô ta xuất hiện ở bên cạnh.Mục Văn Hạo sẽ có hành động, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Diệp Ninh.“Được. Mười hai giờ trưa, hẹn nhau ở quán trà bên ngoài đoàn văn công.”Hẹn giờ và địa điểm với Mộng Kiều Nhụy xong, cô cúp điện thoại.Diệp Ninh im lặng vài giây, lại cầm ống nghe lên, bấm một dãy số điện thoại khác...