“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 865: Chương 865
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Đã hơn mười ngày rồi Diệp Ninh không nhìn thấy Cố Phong, hình như anh đã gầy hơn một chút.Là vì quá bận sao?Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó hỏi: “Sao anh lại đến đây?”“Đưa cho em vài thứ.” Ở trước mặt Trịnh Thư Vân, Cố Phong cũng không nói thẳng là anh đến đưa ảnh chụp.Trong nháy mắt này, nỗi nhớ nhung đè nén trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt đi đôi chút. Đến cả tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhàng đi một chút rồi.Trịnh Thư Vân vô cùng biết điều mà chào tạm biệt Cố Phong, nhưng khi đi ngang qua người Cố Phong, cô ấy hơi đến gần anh, hạ thấp giọng ám chỉ nói: “Doanh trưởng Cố, anh phải cố lên đó.”Cố Phong hơi sửng sốt, không rõ cô ấy nói thế là có ý gì?Nhưng mà không đợi anh ấy hỏi lại, Trịnh Thư Vân đã đi ra ngoài.Diệp Ninh nhìn hai tay trống không của anh hỏi: “Đưa gì thế?”Cố Phong hoàn hồn, thò tay vào túi lấy phong thư đựng ảnh chụp ra.Diệp Ninh nhận lấy lập tức mở ra xem, sau đó lộ ra vẻ mặt vui vẻ.“Là ảnh chụp chúng ta chụp ở kinh thành!”Chuyện cũng đã lâu lắm rồi, cô sắp sửa quên mất tiêu.“Nhiều vậy à?”Trong ảnh chụp toàn là hình của cô, hơn nữa đại đa số ảnh đều được chụp dưới tình huống cô hoàn toàn không biết.TBCCố Phong xác định cô thích những ảnh chụp này, khóe miệng hơi cong lên.Diệp Ninh cảm thán nói: “Anh chụp hình cho tôi đẹp thật đó. Không ngờ anh còn có kỹ thuật như vậy nữa.”Cố Phong cũng không cảm thấy kỹ thuật của mình tốt đến cỡ nào: “Em vốn dĩ cũng đã rất đẹp rồi.”Diệp Ninh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, lực chú ý đều tập trung vào trong ảnh chụp.“Sau này nếu anh xuất ngũ thì có thể suy xét đến việc đi làm nhiếp ảnh gia”“Nhiếp ảnh gia? Ý em là đi chụp ảnh đúng không? Anh chắc chắn là không làm được.” Cố Phong vẫn rất tự hiểu lấy mình.Anh chụp cô đẹp như thế, chỉ là bởi vì trong mắt của anh chỉ có một mình cô.“Tôi nhớ rõ chúng ta còn có một tấm chụp chung nữa mà?”Bọn họ chỉ chụp chung một tấm đó, cho nên Diệp Ninh muốn quên cũng khó.Cố Phong không ngờ rằng cô sẽ nhớ rõ: “Tấm chúng ta chụp chung anh đã giữ lại.”Cuối cùng Diệp Ninh cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.Cố Phong nhìn chằm chằm vào cô, hình như muốn xác nhận gì đó nói: “Đó là ảnh chụp chung của chúng ta, em xác định em muốn lấy nó sao?” Lúc Diệp Ninh hỏi thăm thì cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại Cố Phong nói như thế, làm cô muốn không nghĩ nhiều cũng không được.“Anh muốn giữ thì cứ giữ lại đi.”Chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi.Cố Phong lộ ra vẻ mặt thất vọng.Diệp Ninh dời ánh mắt đi, chậm rãi cất ảnh chụp lại, nói sang đề tài khác.“Anh ăn cơm chiều chưa?”“Chưa.”Nghe Cố Phong nói như thế, Diệp Ninh lập tức đi vào phòng bếp, tìm kiếm xem trong nhà còn có rau cải gì để ăn không.Một lúc lâu sau, cô cầm hai trái cà chua, mấy quả trứng gà và một bó cải thìa đi ra.“Trong nhà chỉ có mấy thứ này mà thôi.”Cố Phong đã vô cùng tự nhiên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đi về phía cô.“Đủ rồi, em đi nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm.”Diệp Ninh gật đầu, sau đó quay về phòng khác.Cô ngồi trên ghế sofa nhàn nhã nhìn Cố Phong đang bận rộn trong phòng khác, dần dần cô cảm giác được không đúng lắm.Hiện tại đang ở trong nhà cô, mà cô và Cố Phong cũng không có quan hệ rõ ràng gì, nhưng mà cô lại vô cùng tự nhiên để anh đi vào phòng bếp nấu cơm như thế.Nếu đổi Cố Phong thành những người ngoài khác thì chắc chắn sẽ không phát sinh tình huống này.Cho nên thói quen giữa người với người thật sự là quá đáng sợ.Hay là có khi nào trong tiềm thức của cô vẫn còn đang xem Cố Phong như chồng của mình không?!Cô lắc đầu thật mạnh, quăng suy nghĩ không nên có này ra khỏi đầu.Cô đứng lên, chủ động đi đến bên cạnh Cố Phong.“Hay là để tôi nấu cho?”Vấn đề lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là hoàn toàn không có chút khoảng cách nào cả.“Anh làm mì thịt kho, em biết nấu à?”Câu hỏi của Cố Phong làm Diệp Ninh vô cùng xấu hổ.“Nhưng mà trong nhà không có mì.”Cố Phong dở khóc dở cười: “Trong nhà có bột mì.”Có bột mì đương nhiên là có thể làm mì rồi.
Đã hơn mười ngày rồi Diệp Ninh không nhìn thấy Cố Phong, hình như anh đã gầy hơn một chút.
Là vì quá bận sao?
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Đưa cho em vài thứ.” Ở trước mặt Trịnh Thư Vân, Cố Phong cũng không nói thẳng là anh đến đưa ảnh chụp.
Trong nháy mắt này, nỗi nhớ nhung đè nén trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt đi đôi chút. Đến cả tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhàng đi một chút rồi.
Trịnh Thư Vân vô cùng biết điều mà chào tạm biệt Cố Phong, nhưng khi đi ngang qua người Cố Phong, cô ấy hơi đến gần anh, hạ thấp giọng ám chỉ nói: “Doanh trưởng Cố, anh phải cố lên đó.”
Cố Phong hơi sửng sốt, không rõ cô ấy nói thế là có ý gì?
Nhưng mà không đợi anh ấy hỏi lại, Trịnh Thư Vân đã đi ra ngoài.
Diệp Ninh nhìn hai tay trống không của anh hỏi: “Đưa gì thế?”
Cố Phong hoàn hồn, thò tay vào túi lấy phong thư đựng ảnh chụp ra.
Diệp Ninh nhận lấy lập tức mở ra xem, sau đó lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
“Là ảnh chụp chúng ta chụp ở kinh thành!”
Chuyện cũng đã lâu lắm rồi, cô sắp sửa quên mất tiêu.
“Nhiều vậy à?”
Trong ảnh chụp toàn là hình của cô, hơn nữa đại đa số ảnh đều được chụp dưới tình huống cô hoàn toàn không biết.
TBC
Cố Phong xác định cô thích những ảnh chụp này, khóe miệng hơi cong lên.
Diệp Ninh cảm thán nói: “Anh chụp hình cho tôi đẹp thật đó. Không ngờ anh còn có kỹ thuật như vậy nữa.”
Cố Phong cũng không cảm thấy kỹ thuật của mình tốt đến cỡ nào: “Em vốn dĩ cũng đã rất đẹp rồi.”
Diệp Ninh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, lực chú ý đều tập trung vào trong ảnh chụp.
“Sau này nếu anh xuất ngũ thì có thể suy xét đến việc đi làm nhiếp ảnh gia”
“Nhiếp ảnh gia? Ý em là đi chụp ảnh đúng không? Anh chắc chắn là không làm được.” Cố Phong vẫn rất tự hiểu lấy mình.
Anh chụp cô đẹp như thế, chỉ là bởi vì trong mắt của anh chỉ có một mình cô.
“Tôi nhớ rõ chúng ta còn có một tấm chụp chung nữa mà?”
Bọn họ chỉ chụp chung một tấm đó, cho nên Diệp Ninh muốn quên cũng khó.
Cố Phong không ngờ rằng cô sẽ nhớ rõ: “Tấm chúng ta chụp chung anh đã giữ lại.”
Cuối cùng Diệp Ninh cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.
Cố Phong nhìn chằm chằm vào cô, hình như muốn xác nhận gì đó nói: “Đó là ảnh chụp chung của chúng ta, em xác định em muốn lấy nó sao?”
Lúc Diệp Ninh hỏi thăm thì cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại Cố Phong nói như thế, làm cô muốn không nghĩ nhiều cũng không được.
“Anh muốn giữ thì cứ giữ lại đi.”
Chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi.
Cố Phong lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Diệp Ninh dời ánh mắt đi, chậm rãi cất ảnh chụp lại, nói sang đề tài khác.
“Anh ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa.”
Nghe Cố Phong nói như thế, Diệp Ninh lập tức đi vào phòng bếp, tìm kiếm xem trong nhà còn có rau cải gì để ăn không.
Một lúc lâu sau, cô cầm hai trái cà chua, mấy quả trứng gà và một bó cải thìa đi ra.
“Trong nhà chỉ có mấy thứ này mà thôi.”
Cố Phong đã vô cùng tự nhiên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đi về phía cô.
“Đủ rồi, em đi nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm.”
Diệp Ninh gật đầu, sau đó quay về phòng khác.
Cô ngồi trên ghế sofa nhàn nhã nhìn Cố Phong đang bận rộn trong phòng khác, dần dần cô cảm giác được không đúng lắm.
Hiện tại đang ở trong nhà cô, mà cô và Cố Phong cũng không có quan hệ rõ ràng gì, nhưng mà cô lại vô cùng tự nhiên để anh đi vào phòng bếp nấu cơm như thế.
Nếu đổi Cố Phong thành những người ngoài khác thì chắc chắn sẽ không phát sinh tình huống này.
Cho nên thói quen giữa người với người thật sự là quá đáng sợ.
Hay là có khi nào trong tiềm thức của cô vẫn còn đang xem Cố Phong như chồng của mình không?!
Cô lắc đầu thật mạnh, quăng suy nghĩ không nên có này ra khỏi đầu.
Cô đứng lên, chủ động đi đến bên cạnh Cố Phong.
“Hay là để tôi nấu cho?”
Vấn đề lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là hoàn toàn không có chút khoảng cách nào cả.
“Anh làm mì thịt kho, em biết nấu à?”
Câu hỏi của Cố Phong làm Diệp Ninh vô cùng xấu hổ.
“Nhưng mà trong nhà không có mì.”
Cố Phong dở khóc dở cười: “Trong nhà có bột mì.”
Có bột mì đương nhiên là có thể làm mì rồi.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Đã hơn mười ngày rồi Diệp Ninh không nhìn thấy Cố Phong, hình như anh đã gầy hơn một chút.Là vì quá bận sao?Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó hỏi: “Sao anh lại đến đây?”“Đưa cho em vài thứ.” Ở trước mặt Trịnh Thư Vân, Cố Phong cũng không nói thẳng là anh đến đưa ảnh chụp.Trong nháy mắt này, nỗi nhớ nhung đè nén trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt đi đôi chút. Đến cả tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhàng đi một chút rồi.Trịnh Thư Vân vô cùng biết điều mà chào tạm biệt Cố Phong, nhưng khi đi ngang qua người Cố Phong, cô ấy hơi đến gần anh, hạ thấp giọng ám chỉ nói: “Doanh trưởng Cố, anh phải cố lên đó.”Cố Phong hơi sửng sốt, không rõ cô ấy nói thế là có ý gì?Nhưng mà không đợi anh ấy hỏi lại, Trịnh Thư Vân đã đi ra ngoài.Diệp Ninh nhìn hai tay trống không của anh hỏi: “Đưa gì thế?”Cố Phong hoàn hồn, thò tay vào túi lấy phong thư đựng ảnh chụp ra.Diệp Ninh nhận lấy lập tức mở ra xem, sau đó lộ ra vẻ mặt vui vẻ.“Là ảnh chụp chúng ta chụp ở kinh thành!”Chuyện cũng đã lâu lắm rồi, cô sắp sửa quên mất tiêu.“Nhiều vậy à?”Trong ảnh chụp toàn là hình của cô, hơn nữa đại đa số ảnh đều được chụp dưới tình huống cô hoàn toàn không biết.TBCCố Phong xác định cô thích những ảnh chụp này, khóe miệng hơi cong lên.Diệp Ninh cảm thán nói: “Anh chụp hình cho tôi đẹp thật đó. Không ngờ anh còn có kỹ thuật như vậy nữa.”Cố Phong cũng không cảm thấy kỹ thuật của mình tốt đến cỡ nào: “Em vốn dĩ cũng đã rất đẹp rồi.”Diệp Ninh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, lực chú ý đều tập trung vào trong ảnh chụp.“Sau này nếu anh xuất ngũ thì có thể suy xét đến việc đi làm nhiếp ảnh gia”“Nhiếp ảnh gia? Ý em là đi chụp ảnh đúng không? Anh chắc chắn là không làm được.” Cố Phong vẫn rất tự hiểu lấy mình.Anh chụp cô đẹp như thế, chỉ là bởi vì trong mắt của anh chỉ có một mình cô.“Tôi nhớ rõ chúng ta còn có một tấm chụp chung nữa mà?”Bọn họ chỉ chụp chung một tấm đó, cho nên Diệp Ninh muốn quên cũng khó.Cố Phong không ngờ rằng cô sẽ nhớ rõ: “Tấm chúng ta chụp chung anh đã giữ lại.”Cuối cùng Diệp Ninh cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.Cố Phong nhìn chằm chằm vào cô, hình như muốn xác nhận gì đó nói: “Đó là ảnh chụp chung của chúng ta, em xác định em muốn lấy nó sao?” Lúc Diệp Ninh hỏi thăm thì cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại Cố Phong nói như thế, làm cô muốn không nghĩ nhiều cũng không được.“Anh muốn giữ thì cứ giữ lại đi.”Chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi.Cố Phong lộ ra vẻ mặt thất vọng.Diệp Ninh dời ánh mắt đi, chậm rãi cất ảnh chụp lại, nói sang đề tài khác.“Anh ăn cơm chiều chưa?”“Chưa.”Nghe Cố Phong nói như thế, Diệp Ninh lập tức đi vào phòng bếp, tìm kiếm xem trong nhà còn có rau cải gì để ăn không.Một lúc lâu sau, cô cầm hai trái cà chua, mấy quả trứng gà và một bó cải thìa đi ra.“Trong nhà chỉ có mấy thứ này mà thôi.”Cố Phong đã vô cùng tự nhiên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đi về phía cô.“Đủ rồi, em đi nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm.”Diệp Ninh gật đầu, sau đó quay về phòng khác.Cô ngồi trên ghế sofa nhàn nhã nhìn Cố Phong đang bận rộn trong phòng khác, dần dần cô cảm giác được không đúng lắm.Hiện tại đang ở trong nhà cô, mà cô và Cố Phong cũng không có quan hệ rõ ràng gì, nhưng mà cô lại vô cùng tự nhiên để anh đi vào phòng bếp nấu cơm như thế.Nếu đổi Cố Phong thành những người ngoài khác thì chắc chắn sẽ không phát sinh tình huống này.Cho nên thói quen giữa người với người thật sự là quá đáng sợ.Hay là có khi nào trong tiềm thức của cô vẫn còn đang xem Cố Phong như chồng của mình không?!Cô lắc đầu thật mạnh, quăng suy nghĩ không nên có này ra khỏi đầu.Cô đứng lên, chủ động đi đến bên cạnh Cố Phong.“Hay là để tôi nấu cho?”Vấn đề lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là hoàn toàn không có chút khoảng cách nào cả.“Anh làm mì thịt kho, em biết nấu à?”Câu hỏi của Cố Phong làm Diệp Ninh vô cùng xấu hổ.“Nhưng mà trong nhà không có mì.”Cố Phong dở khóc dở cười: “Trong nhà có bột mì.”Có bột mì đương nhiên là có thể làm mì rồi.