“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 893: Chương 893
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tất cả mọi người trong đại sảnh phòng ca múa Hồng Hải đều có thể cảm nhận được, tối hôm nay thái độ của Mục Văn Hạo khi đối xử với Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn khác biệt.Hai người không chỉ vừa nói vừa cười, mà ánh mắt của Mục Văn Hạo khi nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy cũng đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.Suốt đêm hôm nay, Mộng Kiều Nhụy gần như đều theo sát bên người Mục Văn Hạo không rời.Không chỉ có Mục Văn Hạo thay đổi, thậm chí đến cả Mộng Kiều Nhụy hình như cũng trở nên tự tin hơn trước kia rất nhiều, đã bắt đầu ra dáng bà chủ tương lai của Hồng Hải rồi.Chị Dung khôn khéo lập tức phát hiện ra gì đó, cho nên khi Mao Tuyết Nam vừa mới biểu diễn xong và Mộng Kiều Nhụy cùng nhau xuất hiện ở hậu trường thì chị ta trực tiếp quyết định đứng về phe của Mộng Kiều Nhụy.“Chị Dung, lát nữa chị bưng tổ yến vào trong phòng trang điểm cho tôi.”Mao Tuyết Nam cố ý nói những lời này ngay trước mặt Mộng Kiều Nhụy.Hợp đồng mà cô ta ký với Mục Văn Hạo cũng bao gồm điều khoản mỗi ngày đều phải cung cấp tất cả các món ăn mà cô ta yêu cầu.Cho nên mỗi lần biểu diễn xong, cô ta đều bắt chị Dung chuẩn bị tổ yến để cô ta dưỡng cổ họng.Còn phòng trang điểm thì chính là căn phòng mà Diệp Tử từng dùng lúc trước, sau khi cô ta đến đây trực tiếp yêu cầu muốn cái phòng trang điểm này.Cô ta giở thái độ kiêu căng, rõ ràng là đang muốn khiêu khích Mộng Kiều Nhụy.Chị Dung đang định đồng ý, Mộng Kiều Nhụy cũng đã mở miệng nói: “Chị Dung, vừa lúc tôi cũng cảm thấy hơi khát, chị cũng đưa một phần tổ yến giống như của cô Mao đến văn phòng của Văn Hạo cho tôi đi.”Cô ta thậm chí không cho Mao Tuyết Nam có cơ hội nổi giận, lập tức xoay người đi về phía văn phòng của Mục Văn Hạo.Đáy mắt Mao Tuyết Nam chợt lóe lên chút kinh ngạc và tức giận, cái cô gái này trở nên kiêu ngạo như thế từ lúc nào vậy?“Cô Mao, tối nay tôi chỉ chuẩn bị một phần tổ yến mà thôi.” Chị Dung biết cô ta chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng vẫn lựa chọn đi lấy lòng Mộng Kiều Nhụy.Mao Tuyết Nam lộ ra vẻ mặt sắc bén: “Chị có ý gì đây hả?”Tổ yến vốn dĩ là chuẩn bị cho cô ta.Chị Dung lại lộ ra vẻ mặt vừa khó xử lại cẩn thận rụt rè nói: “ Dù sao thì cô Mộng cũng là vị hôn thê của ông chủ, tối nay phiền cô Mao phải chịu tủi thân một chút rồi. Tôi sẽ bảo bọn họ hầm một phần canh nấm tuyết cho cô dùng tạm…”“Ai thèm ăn cái thứ kia chứ!” Mao Tuyết Nam tức giận ngắt ngang lời nói của chị Dung: “Còn không phải là đi tìm ông chủ Mục sao, tôi cũng biết tìm!”Cô ta xách làn váy lên, cũng đi đến văn phòng của Mục Văn Hạo.Chị Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ có ông chủ mới có thể khống chế được hai người phụ nữ đang đấu tranh kịch liệt này.Mao Tuyết Nam đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo, nhìn thấy Mục Văn Hạo đang ngồi ở trước bàn làm việc, mà Mộng Kiều Nhụy thì lại nhàn nhã ngồi ở ghế sofa ăn điểm tâm.Hình ảnh này lập tức làm Mao Tuyết Nam bình tĩnh lại.Cô ta thật sự cảm thấy hai người này giống như hôn phu thê rồi.Nhưng rõ ràng trước đó còn không phải như thế.Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô ta, lộ ra nụ cười thong dong, lộ ra dáng vẻ của bà chủ nói: “Cô Mao tìm Văn Hạo có chuyện gì sao?”Mao Tuyết Nam vốn dĩ muốn mách lẻo, nhưng mà hiện tại lại thay đổi ý kiến.Cô ta nhìn về phía Mục Văn Hạo còn chưa từng ngẩng đầu lên nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ là trưa hôm nay lúc tôi đi ra ngoài ăn cơm thì gặp được cô Diệp.”Không đợi cô ta nói hết câu, Mục Văn Hạo đã lập tức ngẩng đầu lên, rõ ràng có cảm xúc gì đó chợt lóe lên trong mắt anh ta.“Gặp được ở đây? Cô ấy đi một mình sao? Cô và cô ấy nói chuyện gì?”Quả nhiên, anh ta liên tục đặt ra ba câu hỏi.
Tất cả mọi người trong đại sảnh phòng ca múa Hồng Hải đều có thể cảm nhận được, tối hôm nay thái độ của Mục Văn Hạo khi đối xử với Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn khác biệt.
Hai người không chỉ vừa nói vừa cười, mà ánh mắt của Mục Văn Hạo khi nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy cũng đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
Suốt đêm hôm nay, Mộng Kiều Nhụy gần như đều theo sát bên người Mục Văn Hạo không rời.
Không chỉ có Mục Văn Hạo thay đổi, thậm chí đến cả Mộng Kiều Nhụy hình như cũng trở nên tự tin hơn trước kia rất nhiều, đã bắt đầu ra dáng bà chủ tương lai của Hồng Hải rồi.
Chị Dung khôn khéo lập tức phát hiện ra gì đó, cho nên khi Mao Tuyết Nam vừa mới biểu diễn xong và Mộng Kiều Nhụy cùng nhau xuất hiện ở hậu trường thì chị ta trực tiếp quyết định đứng về phe của Mộng Kiều Nhụy.
“Chị Dung, lát nữa chị bưng tổ yến vào trong phòng trang điểm cho tôi.”
Mao Tuyết Nam cố ý nói những lời này ngay trước mặt Mộng Kiều Nhụy.
Hợp đồng mà cô ta ký với Mục Văn Hạo cũng bao gồm điều khoản mỗi ngày đều phải cung cấp tất cả các món ăn mà cô ta yêu cầu.
Cho nên mỗi lần biểu diễn xong, cô ta đều bắt chị Dung chuẩn bị tổ yến để cô ta dưỡng cổ họng.
Còn phòng trang điểm thì chính là căn phòng mà Diệp Tử từng dùng lúc trước, sau khi cô ta đến đây trực tiếp yêu cầu muốn cái phòng trang điểm này.
Cô ta giở thái độ kiêu căng, rõ ràng là đang muốn khiêu khích Mộng Kiều Nhụy.
Chị Dung đang định đồng ý, Mộng Kiều Nhụy cũng đã mở miệng nói: “Chị Dung, vừa lúc tôi cũng cảm thấy hơi khát, chị cũng đưa một phần tổ yến giống như của cô Mao đến văn phòng của Văn Hạo cho tôi đi.”
Cô ta thậm chí không cho Mao Tuyết Nam có cơ hội nổi giận, lập tức xoay người đi về phía văn phòng của Mục Văn Hạo.
Đáy mắt Mao Tuyết Nam chợt lóe lên chút kinh ngạc và tức giận, cái cô gái này trở nên kiêu ngạo như thế từ lúc nào vậy?
“Cô Mao, tối nay tôi chỉ chuẩn bị một phần tổ yến mà thôi.” Chị Dung biết cô ta chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng vẫn lựa chọn đi lấy lòng Mộng Kiều Nhụy.
Mao Tuyết Nam lộ ra vẻ mặt sắc bén: “Chị có ý gì đây hả?”
Tổ yến vốn dĩ là chuẩn bị cho cô ta.
Chị Dung lại lộ ra vẻ mặt vừa khó xử lại cẩn thận rụt rè nói: “ Dù sao thì cô Mộng cũng là vị hôn thê của ông chủ, tối nay phiền cô Mao phải chịu tủi thân một chút rồi. Tôi sẽ bảo bọn họ hầm một phần canh nấm tuyết cho cô dùng tạm…”
“Ai thèm ăn cái thứ kia chứ!” Mao Tuyết Nam tức giận ngắt ngang lời nói của chị Dung: “Còn không phải là đi tìm ông chủ Mục sao, tôi cũng biết tìm!”
Cô ta xách làn váy lên, cũng đi đến văn phòng của Mục Văn Hạo.
Chị Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ có ông chủ mới có thể khống chế được hai người phụ nữ đang đấu tranh kịch liệt này.
Mao Tuyết Nam đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo, nhìn thấy Mục Văn Hạo đang ngồi ở trước bàn làm việc, mà Mộng Kiều Nhụy thì lại nhàn nhã ngồi ở ghế sofa ăn điểm tâm.
Hình ảnh này lập tức làm Mao Tuyết Nam bình tĩnh lại.
Cô ta thật sự cảm thấy hai người này giống như hôn phu thê rồi.
Nhưng rõ ràng trước đó còn không phải như thế.
Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô ta, lộ ra nụ cười thong dong, lộ ra dáng vẻ của bà chủ nói: “Cô Mao tìm Văn Hạo có chuyện gì sao?”
Mao Tuyết Nam vốn dĩ muốn mách lẻo, nhưng mà hiện tại lại thay đổi ý kiến.
Cô ta nhìn về phía Mục Văn Hạo còn chưa từng ngẩng đầu lên nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ là trưa hôm nay lúc tôi đi ra ngoài ăn cơm thì gặp được cô Diệp.”
Không đợi cô ta nói hết câu, Mục Văn Hạo đã lập tức ngẩng đầu lên, rõ ràng có cảm xúc gì đó chợt lóe lên trong mắt anh ta.
“Gặp được ở đây? Cô ấy đi một mình sao? Cô và cô ấy nói chuyện gì?”
Quả nhiên, anh ta liên tục đặt ra ba câu hỏi.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tất cả mọi người trong đại sảnh phòng ca múa Hồng Hải đều có thể cảm nhận được, tối hôm nay thái độ của Mục Văn Hạo khi đối xử với Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn khác biệt.Hai người không chỉ vừa nói vừa cười, mà ánh mắt của Mục Văn Hạo khi nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy cũng đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.Suốt đêm hôm nay, Mộng Kiều Nhụy gần như đều theo sát bên người Mục Văn Hạo không rời.Không chỉ có Mục Văn Hạo thay đổi, thậm chí đến cả Mộng Kiều Nhụy hình như cũng trở nên tự tin hơn trước kia rất nhiều, đã bắt đầu ra dáng bà chủ tương lai của Hồng Hải rồi.Chị Dung khôn khéo lập tức phát hiện ra gì đó, cho nên khi Mao Tuyết Nam vừa mới biểu diễn xong và Mộng Kiều Nhụy cùng nhau xuất hiện ở hậu trường thì chị ta trực tiếp quyết định đứng về phe của Mộng Kiều Nhụy.“Chị Dung, lát nữa chị bưng tổ yến vào trong phòng trang điểm cho tôi.”Mao Tuyết Nam cố ý nói những lời này ngay trước mặt Mộng Kiều Nhụy.Hợp đồng mà cô ta ký với Mục Văn Hạo cũng bao gồm điều khoản mỗi ngày đều phải cung cấp tất cả các món ăn mà cô ta yêu cầu.Cho nên mỗi lần biểu diễn xong, cô ta đều bắt chị Dung chuẩn bị tổ yến để cô ta dưỡng cổ họng.Còn phòng trang điểm thì chính là căn phòng mà Diệp Tử từng dùng lúc trước, sau khi cô ta đến đây trực tiếp yêu cầu muốn cái phòng trang điểm này.Cô ta giở thái độ kiêu căng, rõ ràng là đang muốn khiêu khích Mộng Kiều Nhụy.Chị Dung đang định đồng ý, Mộng Kiều Nhụy cũng đã mở miệng nói: “Chị Dung, vừa lúc tôi cũng cảm thấy hơi khát, chị cũng đưa một phần tổ yến giống như của cô Mao đến văn phòng của Văn Hạo cho tôi đi.”Cô ta thậm chí không cho Mao Tuyết Nam có cơ hội nổi giận, lập tức xoay người đi về phía văn phòng của Mục Văn Hạo.Đáy mắt Mao Tuyết Nam chợt lóe lên chút kinh ngạc và tức giận, cái cô gái này trở nên kiêu ngạo như thế từ lúc nào vậy?“Cô Mao, tối nay tôi chỉ chuẩn bị một phần tổ yến mà thôi.” Chị Dung biết cô ta chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng vẫn lựa chọn đi lấy lòng Mộng Kiều Nhụy.Mao Tuyết Nam lộ ra vẻ mặt sắc bén: “Chị có ý gì đây hả?”Tổ yến vốn dĩ là chuẩn bị cho cô ta.Chị Dung lại lộ ra vẻ mặt vừa khó xử lại cẩn thận rụt rè nói: “ Dù sao thì cô Mộng cũng là vị hôn thê của ông chủ, tối nay phiền cô Mao phải chịu tủi thân một chút rồi. Tôi sẽ bảo bọn họ hầm một phần canh nấm tuyết cho cô dùng tạm…”“Ai thèm ăn cái thứ kia chứ!” Mao Tuyết Nam tức giận ngắt ngang lời nói của chị Dung: “Còn không phải là đi tìm ông chủ Mục sao, tôi cũng biết tìm!”Cô ta xách làn váy lên, cũng đi đến văn phòng của Mục Văn Hạo.Chị Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ có ông chủ mới có thể khống chế được hai người phụ nữ đang đấu tranh kịch liệt này.Mao Tuyết Nam đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo, nhìn thấy Mục Văn Hạo đang ngồi ở trước bàn làm việc, mà Mộng Kiều Nhụy thì lại nhàn nhã ngồi ở ghế sofa ăn điểm tâm.Hình ảnh này lập tức làm Mao Tuyết Nam bình tĩnh lại.Cô ta thật sự cảm thấy hai người này giống như hôn phu thê rồi.Nhưng rõ ràng trước đó còn không phải như thế.Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô ta, lộ ra nụ cười thong dong, lộ ra dáng vẻ của bà chủ nói: “Cô Mao tìm Văn Hạo có chuyện gì sao?”Mao Tuyết Nam vốn dĩ muốn mách lẻo, nhưng mà hiện tại lại thay đổi ý kiến.Cô ta nhìn về phía Mục Văn Hạo còn chưa từng ngẩng đầu lên nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ là trưa hôm nay lúc tôi đi ra ngoài ăn cơm thì gặp được cô Diệp.”Không đợi cô ta nói hết câu, Mục Văn Hạo đã lập tức ngẩng đầu lên, rõ ràng có cảm xúc gì đó chợt lóe lên trong mắt anh ta.“Gặp được ở đây? Cô ấy đi một mình sao? Cô và cô ấy nói chuyện gì?”Quả nhiên, anh ta liên tục đặt ra ba câu hỏi.