“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 900: Chương 900

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mộng Kiều Nhụy cười cười, dịu dàng nói với Mục Văn Hạo: “Văn Hạo, đưa băng từ cho em đi.”Mục Văn Hạo chậm rãi đặt băng từ vào trong tay của Mộng Kiều Nhụy.Không biết có phải Trịnh Thư Vân ảo giác hay không, cô ấy lại có cảm giác Mục Văn Hạo rất để ý hộp băng từ này.Mộng Kiều Nhụy cầm băng từ đi về phía bàn làm việc, lúc này Trịnh Thư Vân mới phát hiện nơi đó còn có đặt một cái máy radio.Giống như là vì muốn phát cuộn băng từ này cho nên nó mới được bày biện ở vị trí bắt mắt này nhất.Theo động tác của Mộng Kiều Nhụy, âm nhạc của ca khúc nhanh chóng vang vọng khắp văn phòng.Trịnh Thư Vân làm gì còn có tâm trạng nghe ca nhạc chứ, nhưng mà lại nhìn thấy Mục Văn Hạo bưng lên ly rượu nghe âm nhạc, trông có vẻ vô cùng chờ mong và thích ý.Cô ấy đột nhiên cũng có chút tò mò về ca khúc đang phát.Không lẽ người như Mục Văn Hạo mà cũng thích ca sĩ nào đó sao?Trịnh Thư Vân cảm thấy nhạc dạo của ca khúc này rất xa lạ, nhưng mà cô ấy vốn dĩ cũng không nghe qua bao nhiêu ca khúc.Nhưng mà chỉ mới nghe nhạc dạo cũng đã cảm thấy rất êm tai rồi.Vài giây sau, tiếng hát vang lên.Trên mặt của Mục Văn Hạo đồng thời cũng lộ ra vẻ si mê.Mộng Kiều Nhụy đã ngồi xuống bên cạnh anh ta lần nữa, hoàn toàn không thời để ý đến sắc mặt này của anh ta, đồng thời cũng đang cảm thán trước tiếng hát êm tai này.So với hai người đang hoàn toàn hưởng thụ tiếng hát này thì Trịnh Thư Vân lại ngơ ngẩn.Cô ấy đã quá quen với tiếng hát này, đây chẳng phải là giọng hát của Diệp Tử sao?Cho nên đây là ca khúc mới của Diệp Tử hả?!! Sau khi ý thức được điểm này, cô ấy cứng đờ ngước mắt lên, nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy ở bên cạnh.Quả nhiên Mộng Kiều Nhụy đang rất vui vẻ.Cho nên mấy ngày nay cô ta không lên sân khấu biểu diễn, thật ra là để đi thu băng từ sao?Hình như giải thích như thế cũng rất có lý.Nhìn Mục Văn Hạo đang hoàn toàn say mê, trong lòng Trịnh Thư Vân cực kỳ chua xót.Ngay từ đầu cô ấy cho rằng Mục Văn Hạo chỉ thích Diệp Ninh, nhưng hình như cô ấy đã sai rồi. Có lẽ Mục Văn Hạo cũng có tình cảm với Mộng Kiều Nhụy, nếu không thì cũng đã không để ý đến thế.Nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, đúng là rất xứng đôi.Trịnh Thư Vân bắt đầu d.a.o động, tuy rằng cô ấy cũng rất muốn kiên trì theo đuổi tình cảm của mình, nhưng cũng có giới hạn cuối cùng. Nếu Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy đều yêu nhau, cô ấy chắc chắn sẽ không chen chân vào tình cảm của bọn họ.Tiếp theo đó, cô ấy đã trải qua khoảng thời gian dài dòng dày vò nhất cuộc đời này, băng từ phát hết ca khúc này đến ca khúc khác, nhưng cô ấy đã không còn nghe lọt được nữa.Trong mắt cô ấy chỉ có gương mặt càng ngày càng phấn khởi của Mục Văn Hạo, hiển nhiên anh ta cũng rất hài lòng với những ca khúc mới này của Mộng Kiều Nhụy.Đến cuối cùng, thậm chí anh ta còn không khống chế được cảm xúc kích động, vỗ tay khen ngợi.TBCNghe ca khúc do băng từ phát ra mà vỗ tay, hành vi này giống hệt như người bị bệnh thần kinh, Trịnh Thư Vân biết thật ra những tiếng vỗ tay này là đưa cho Mộng Kiều Nhụy.“Quả nhiên từ trước đến nay cô ấy đều không bao giờ làm người thất vọng.”Băng từ đã phát xong tất cả các ca khúc, Mục Văn Hạo bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hiện tại trong lòng, trên mặt của anh ta đều lộ ra vẻ vui sướng và khen ngợi.Mộng Kiều Nhụy cũng rất bất ngờ, cô ta làm thế thân lâu như thế, cũng đã biết thực lực ca hát của Diệp Ninh mạnh đến cỡ nào, nhưng mà hiện tại vẫn còn cảm nhận được bất ngờ.Nhất là ca khúc cuối cùng do chính Diệp Ninh sáng tác lại còn hay đến mức làm cô ta muốn vỗ tay khen ngợi, hình như bài hát này còn là do chính Diệp Ninh sáng tác.Cô ta có dự cảm, ngày mai sau khi băng từ phát hành, chắc chắn sẽ bán rất đắt! 

Mộng Kiều Nhụy cười cười, dịu dàng nói với Mục Văn Hạo: “Văn Hạo, đưa băng từ cho em đi.”

Mục Văn Hạo chậm rãi đặt băng từ vào trong tay của Mộng Kiều Nhụy.

Không biết có phải Trịnh Thư Vân ảo giác hay không, cô ấy lại có cảm giác Mục Văn Hạo rất để ý hộp băng từ này.

Mộng Kiều Nhụy cầm băng từ đi về phía bàn làm việc, lúc này Trịnh Thư Vân mới phát hiện nơi đó còn có đặt một cái máy radio.

Giống như là vì muốn phát cuộn băng từ này cho nên nó mới được bày biện ở vị trí bắt mắt này nhất.

Theo động tác của Mộng Kiều Nhụy, âm nhạc của ca khúc nhanh chóng vang vọng khắp văn phòng.

Trịnh Thư Vân làm gì còn có tâm trạng nghe ca nhạc chứ, nhưng mà lại nhìn thấy Mục Văn Hạo bưng lên ly rượu nghe âm nhạc, trông có vẻ vô cùng chờ mong và thích ý.

Cô ấy đột nhiên cũng có chút tò mò về ca khúc đang phát.

Không lẽ người như Mục Văn Hạo mà cũng thích ca sĩ nào đó sao?

Trịnh Thư Vân cảm thấy nhạc dạo của ca khúc này rất xa lạ, nhưng mà cô ấy vốn dĩ cũng không nghe qua bao nhiêu ca khúc.

Nhưng mà chỉ mới nghe nhạc dạo cũng đã cảm thấy rất êm tai rồi.

Vài giây sau, tiếng hát vang lên.

Trên mặt của Mục Văn Hạo đồng thời cũng lộ ra vẻ si mê.

Mộng Kiều Nhụy đã ngồi xuống bên cạnh anh ta lần nữa, hoàn toàn không thời để ý đến sắc mặt này của anh ta, đồng thời cũng đang cảm thán trước tiếng hát êm tai này.

So với hai người đang hoàn toàn hưởng thụ tiếng hát này thì Trịnh Thư Vân lại ngơ ngẩn.

Cô ấy đã quá quen với tiếng hát này, đây chẳng phải là giọng hát của Diệp Tử sao?

Cho nên đây là ca khúc mới của Diệp Tử hả?!!

 

Sau khi ý thức được điểm này, cô ấy cứng đờ ngước mắt lên, nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy ở bên cạnh.

Quả nhiên Mộng Kiều Nhụy đang rất vui vẻ.

Cho nên mấy ngày nay cô ta không lên sân khấu biểu diễn, thật ra là để đi thu băng từ sao?

Hình như giải thích như thế cũng rất có lý.

Nhìn Mục Văn Hạo đang hoàn toàn say mê, trong lòng Trịnh Thư Vân cực kỳ chua xót.

Ngay từ đầu cô ấy cho rằng Mục Văn Hạo chỉ thích Diệp Ninh, nhưng hình như cô ấy đã sai rồi. Có lẽ Mục Văn Hạo cũng có tình cảm với Mộng Kiều Nhụy, nếu không thì cũng đã không để ý đến thế.

Nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, đúng là rất xứng đôi.

Trịnh Thư Vân bắt đầu d.a.o động, tuy rằng cô ấy cũng rất muốn kiên trì theo đuổi tình cảm của mình, nhưng cũng có giới hạn cuối cùng. Nếu Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy đều yêu nhau, cô ấy chắc chắn sẽ không chen chân vào tình cảm của bọn họ.

Tiếp theo đó, cô ấy đã trải qua khoảng thời gian dài dòng dày vò nhất cuộc đời này, băng từ phát hết ca khúc này đến ca khúc khác, nhưng cô ấy đã không còn nghe lọt được nữa.

Trong mắt cô ấy chỉ có gương mặt càng ngày càng phấn khởi của Mục Văn Hạo, hiển nhiên anh ta cũng rất hài lòng với những ca khúc mới này của Mộng Kiều Nhụy.

Đến cuối cùng, thậm chí anh ta còn không khống chế được cảm xúc kích động, vỗ tay khen ngợi.

TBC

Nghe ca khúc do băng từ phát ra mà vỗ tay, hành vi này giống hệt như người bị bệnh thần kinh, Trịnh Thư Vân biết thật ra những tiếng vỗ tay này là đưa cho Mộng Kiều Nhụy.

“Quả nhiên từ trước đến nay cô ấy đều không bao giờ làm người thất vọng.”

Băng từ đã phát xong tất cả các ca khúc, Mục Văn Hạo bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hiện tại trong lòng, trên mặt của anh ta đều lộ ra vẻ vui sướng và khen ngợi.

Mộng Kiều Nhụy cũng rất bất ngờ, cô ta làm thế thân lâu như thế, cũng đã biết thực lực ca hát của Diệp Ninh mạnh đến cỡ nào, nhưng mà hiện tại vẫn còn cảm nhận được bất ngờ.

Nhất là ca khúc cuối cùng do chính Diệp Ninh sáng tác lại còn hay đến mức làm cô ta muốn vỗ tay khen ngợi, hình như bài hát này còn là do chính Diệp Ninh sáng tác.

Cô ta có dự cảm, ngày mai sau khi băng từ phát hành, chắc chắn sẽ bán rất đắt!

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mộng Kiều Nhụy cười cười, dịu dàng nói với Mục Văn Hạo: “Văn Hạo, đưa băng từ cho em đi.”Mục Văn Hạo chậm rãi đặt băng từ vào trong tay của Mộng Kiều Nhụy.Không biết có phải Trịnh Thư Vân ảo giác hay không, cô ấy lại có cảm giác Mục Văn Hạo rất để ý hộp băng từ này.Mộng Kiều Nhụy cầm băng từ đi về phía bàn làm việc, lúc này Trịnh Thư Vân mới phát hiện nơi đó còn có đặt một cái máy radio.Giống như là vì muốn phát cuộn băng từ này cho nên nó mới được bày biện ở vị trí bắt mắt này nhất.Theo động tác của Mộng Kiều Nhụy, âm nhạc của ca khúc nhanh chóng vang vọng khắp văn phòng.Trịnh Thư Vân làm gì còn có tâm trạng nghe ca nhạc chứ, nhưng mà lại nhìn thấy Mục Văn Hạo bưng lên ly rượu nghe âm nhạc, trông có vẻ vô cùng chờ mong và thích ý.Cô ấy đột nhiên cũng có chút tò mò về ca khúc đang phát.Không lẽ người như Mục Văn Hạo mà cũng thích ca sĩ nào đó sao?Trịnh Thư Vân cảm thấy nhạc dạo của ca khúc này rất xa lạ, nhưng mà cô ấy vốn dĩ cũng không nghe qua bao nhiêu ca khúc.Nhưng mà chỉ mới nghe nhạc dạo cũng đã cảm thấy rất êm tai rồi.Vài giây sau, tiếng hát vang lên.Trên mặt của Mục Văn Hạo đồng thời cũng lộ ra vẻ si mê.Mộng Kiều Nhụy đã ngồi xuống bên cạnh anh ta lần nữa, hoàn toàn không thời để ý đến sắc mặt này của anh ta, đồng thời cũng đang cảm thán trước tiếng hát êm tai này.So với hai người đang hoàn toàn hưởng thụ tiếng hát này thì Trịnh Thư Vân lại ngơ ngẩn.Cô ấy đã quá quen với tiếng hát này, đây chẳng phải là giọng hát của Diệp Tử sao?Cho nên đây là ca khúc mới của Diệp Tử hả?!! Sau khi ý thức được điểm này, cô ấy cứng đờ ngước mắt lên, nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy ở bên cạnh.Quả nhiên Mộng Kiều Nhụy đang rất vui vẻ.Cho nên mấy ngày nay cô ta không lên sân khấu biểu diễn, thật ra là để đi thu băng từ sao?Hình như giải thích như thế cũng rất có lý.Nhìn Mục Văn Hạo đang hoàn toàn say mê, trong lòng Trịnh Thư Vân cực kỳ chua xót.Ngay từ đầu cô ấy cho rằng Mục Văn Hạo chỉ thích Diệp Ninh, nhưng hình như cô ấy đã sai rồi. Có lẽ Mục Văn Hạo cũng có tình cảm với Mộng Kiều Nhụy, nếu không thì cũng đã không để ý đến thế.Nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, đúng là rất xứng đôi.Trịnh Thư Vân bắt đầu d.a.o động, tuy rằng cô ấy cũng rất muốn kiên trì theo đuổi tình cảm của mình, nhưng cũng có giới hạn cuối cùng. Nếu Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy đều yêu nhau, cô ấy chắc chắn sẽ không chen chân vào tình cảm của bọn họ.Tiếp theo đó, cô ấy đã trải qua khoảng thời gian dài dòng dày vò nhất cuộc đời này, băng từ phát hết ca khúc này đến ca khúc khác, nhưng cô ấy đã không còn nghe lọt được nữa.Trong mắt cô ấy chỉ có gương mặt càng ngày càng phấn khởi của Mục Văn Hạo, hiển nhiên anh ta cũng rất hài lòng với những ca khúc mới này của Mộng Kiều Nhụy.Đến cuối cùng, thậm chí anh ta còn không khống chế được cảm xúc kích động, vỗ tay khen ngợi.TBCNghe ca khúc do băng từ phát ra mà vỗ tay, hành vi này giống hệt như người bị bệnh thần kinh, Trịnh Thư Vân biết thật ra những tiếng vỗ tay này là đưa cho Mộng Kiều Nhụy.“Quả nhiên từ trước đến nay cô ấy đều không bao giờ làm người thất vọng.”Băng từ đã phát xong tất cả các ca khúc, Mục Văn Hạo bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hiện tại trong lòng, trên mặt của anh ta đều lộ ra vẻ vui sướng và khen ngợi.Mộng Kiều Nhụy cũng rất bất ngờ, cô ta làm thế thân lâu như thế, cũng đã biết thực lực ca hát của Diệp Ninh mạnh đến cỡ nào, nhưng mà hiện tại vẫn còn cảm nhận được bất ngờ.Nhất là ca khúc cuối cùng do chính Diệp Ninh sáng tác lại còn hay đến mức làm cô ta muốn vỗ tay khen ngợi, hình như bài hát này còn là do chính Diệp Ninh sáng tác.Cô ta có dự cảm, ngày mai sau khi băng từ phát hành, chắc chắn sẽ bán rất đắt! 

Chương 900: Chương 900