"Anh bị đuổi việc." Trong phòng quản lí của một công ty tư nhân nhỏ, gã đàn ông mập mạp với khuôn mặt dữ tợn đang ra sức la mắng một người nào đó. Hắn ta hét to vào mặt người kia làm cho nước bọt mình văng tứ tung. Nhìn lại người đang bị hắn la mắng kia: một khuôn mặt vô cùng khổ sở mang nét chịu đựng. Y mặc bộ áo công nhân màu xanh rách rưới, đội một chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Mặc dù chỉ mới ngoài 30 nhưng nhìn y cứ như một ông lão đã ngoài tứ tuần vậy. Y cúi thấp đầu, nhỏ giọng: "Quản lí, xin anh tha cho tôi một lần. Anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng đừng đuổi việc tôi. Tôi còn đứa con gái đang bệnh nặng ở nhà..." "Đủ rồi, đi đi, kiếm công việc khác mà làm. Công ty chúng tôi không cần một lão già như anh!" Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã bị tên quản lí hằn học ngắt lời. "Vậy... anh có thể cho tôi ứng lương tháng này được không? Tôi..." Người đàn ông lại càng cúi thấp đầu, giọng nói ngập ngừng. "Cái gì? Ứng lương? Tháng này anh có làm được cái gì đâu mà đòi ứng lương…
Chương 5
Đại Thúc, Tôi Muốn AnhTác giả: RùaTruyện Đam Mỹ"Anh bị đuổi việc." Trong phòng quản lí của một công ty tư nhân nhỏ, gã đàn ông mập mạp với khuôn mặt dữ tợn đang ra sức la mắng một người nào đó. Hắn ta hét to vào mặt người kia làm cho nước bọt mình văng tứ tung. Nhìn lại người đang bị hắn la mắng kia: một khuôn mặt vô cùng khổ sở mang nét chịu đựng. Y mặc bộ áo công nhân màu xanh rách rưới, đội một chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Mặc dù chỉ mới ngoài 30 nhưng nhìn y cứ như một ông lão đã ngoài tứ tuần vậy. Y cúi thấp đầu, nhỏ giọng: "Quản lí, xin anh tha cho tôi một lần. Anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng đừng đuổi việc tôi. Tôi còn đứa con gái đang bệnh nặng ở nhà..." "Đủ rồi, đi đi, kiếm công việc khác mà làm. Công ty chúng tôi không cần một lão già như anh!" Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã bị tên quản lí hằn học ngắt lời. "Vậy... anh có thể cho tôi ứng lương tháng này được không? Tôi..." Người đàn ông lại càng cúi thấp đầu, giọng nói ngập ngừng. "Cái gì? Ứng lương? Tháng này anh có làm được cái gì đâu mà đòi ứng lương… "Ta muốn hắn." Thanh âm trầm thấp mà từ tính của Hàn Phong vang lên trên đỉnh đầu Ngô Phàm, một lời quyết định số phận của y."Hàn thiếu, y là người mới, chưa trải qua điều giáo, sợ sẽ không thể làm vừa lòng ngài được đâu" Thế nhưng tên sai vặt lại vội tiến đến ngăn cản - gã còn chưa muốn bị trừ lương vì dám làm mất mặt ông chủ đâu!"Điều giáo thì miễn cho, tên nào chỗ các ngươi chẳng điều giáo y chang nhau, chán chết." Hàn Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui. Hắn thích sự sạch sẽ toát ra từ người này. Mùi cỏ non thanh nhẹ trên thân thể y khiến hắn rất dễ chịu.Nghe vậy, ngay lập tức, tên sai vặt liền thay đổi thái độ. Gã đẩy Ngô Phàm vào người hắn rồi nhanh chóng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp:"Vâng, vậy chúc ngài vui vẻ." Nói xong liền cúi đầu 90 độ rồi quay đi mất.Ngô Phàm bị đẩy vào một vòng ôm ấm áp rốt cuộc cũng phản ứng lại. Y dùng sức thoát ra khỏi người đàn ông kia.Hàn Phong cảm nhận được chống cự của người dưới thân liền nheo mắt, đôi tay rắn chắc siết chặt Ngô Phàm vào ngực."Anh làm gì?" Trong giọng nói có vẻ hờn dỗi."Buông tôi ra." Ngô Phàm khó chịu xoay chuyển vài cái, nhưng y không hề biết hành động này đã vô tình chạm phải ***** trong chiếc quần dài của Hàn Phong.Hơi thở Hàn Phong bắt đầu hỗn loạn. Hắn nhướn mày, cắn vào vành tai Ngô Phàm rồi khẽ hừ một tiếng.Hành động ái muội cùng hơi thở nóng rực thổi vào tai khiến Ngô Phàm giật nảy mình. Từ đó đến nay, chưa từng có ai làm vậy với y cả. Người này khiến y rất bối rối"Hắn muốn gì ở mình chứ?""Đại thúc, không cần phải giả vờ nữa. Đêm nay mi là của ta, nghe rõ không?" Hàn Phong bá đạo tuyên bố."Anh đang nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu." Ngô Phàm sợ hãi nghiêng đầu, tiếp tục giãy giụa.Hành động này trong mắt Hàn Phong rõ ràng là một trong những chiêu câu dẫn khách nhân của mấy tên ngưu lang."Còn chưa chịu ngừng. Được, lát nữa mi sẽ hiểu thôi" Hàng mi nhíu lại tỏ vẻ nguy hiểm, Hàn Phong càng ôm chặt lấy Ngô Phàm. Vươn tay làm vài động tác, đột nhiên hắn vác cả người Ngô Phàm lên vai rồi đi thẳng.Mọi thứ xung quanh bất ngờ chao đảo, áp lực mạnh mẽ trên người khiến Ngô Phàm cảm thấy chóng mặt, tạm thời mất đi năng lực phản kháng...~~Hết chương 5~~Rùa:ahihichương sau có H nha mấy đứa "hôn hôn"
"Ta muốn hắn." Thanh âm trầm thấp mà từ tính của Hàn Phong vang lên trên đỉnh đầu Ngô Phàm, một lời quyết định số phận của y.
"Hàn thiếu, y là người mới, chưa trải qua điều giáo, sợ sẽ không thể làm vừa lòng ngài được đâu" Thế nhưng tên sai vặt lại vội tiến đến ngăn cản - gã còn chưa muốn bị trừ lương vì dám làm mất mặt ông chủ đâu!
"Điều giáo thì miễn cho, tên nào chỗ các ngươi chẳng điều giáo y chang nhau, chán chết." Hàn Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui. Hắn thích sự sạch sẽ toát ra từ người này. Mùi cỏ non thanh nhẹ trên thân thể y khiến hắn rất dễ chịu.
Nghe vậy, ngay lập tức, tên sai vặt liền thay đổi thái độ. Gã đẩy Ngô Phàm vào người hắn rồi nhanh chóng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp:
"Vâng, vậy chúc ngài vui vẻ." Nói xong liền cúi đầu 90 độ rồi quay đi mất.
Ngô Phàm bị đẩy vào một vòng ôm ấm áp rốt cuộc cũng phản ứng lại. Y dùng sức thoát ra khỏi người đàn ông kia.
Hàn Phong cảm nhận được chống cự của người dưới thân liền nheo mắt, đôi tay rắn chắc siết chặt Ngô Phàm vào ngực.
"Anh làm gì?" Trong giọng nói có vẻ hờn dỗi.
"Buông tôi ra." Ngô Phàm khó chịu xoay chuyển vài cái, nhưng y không hề biết hành động này đã vô tình chạm phải ***** trong chiếc quần dài của Hàn Phong.
Hơi thở Hàn Phong bắt đầu hỗn loạn. Hắn nhướn mày, cắn vào vành tai Ngô Phàm rồi khẽ hừ một tiếng.
Hành động ái muội cùng hơi thở nóng rực thổi vào tai khiến Ngô Phàm giật nảy mình. Từ đó đến nay, chưa từng có ai làm vậy với y cả. Người này khiến y rất bối rối
"Hắn muốn gì ở mình chứ?"
"Đại thúc, không cần phải giả vờ nữa. Đêm nay mi là của ta, nghe rõ không?" Hàn Phong bá đạo tuyên bố.
"Anh đang nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu." Ngô Phàm sợ hãi nghiêng đầu, tiếp tục giãy giụa.
Hành động này trong mắt Hàn Phong rõ ràng là một trong những chiêu câu dẫn khách nhân của mấy tên ngưu lang.
"Còn chưa chịu ngừng. Được, lát nữa mi sẽ hiểu thôi" Hàng mi nhíu lại tỏ vẻ nguy hiểm, Hàn Phong càng ôm chặt lấy Ngô Phàm. Vươn tay làm vài động tác, đột nhiên hắn vác cả người Ngô Phàm lên vai rồi đi thẳng.
Mọi thứ xung quanh bất ngờ chao đảo, áp lực mạnh mẽ trên người khiến Ngô Phàm cảm thấy chóng mặt, tạm thời mất đi năng lực phản kháng...
~~Hết chương 5~~
Rùa:
ahihi
chương sau có H nha mấy đứa "hôn hôn"
Đại Thúc, Tôi Muốn AnhTác giả: RùaTruyện Đam Mỹ"Anh bị đuổi việc." Trong phòng quản lí của một công ty tư nhân nhỏ, gã đàn ông mập mạp với khuôn mặt dữ tợn đang ra sức la mắng một người nào đó. Hắn ta hét to vào mặt người kia làm cho nước bọt mình văng tứ tung. Nhìn lại người đang bị hắn la mắng kia: một khuôn mặt vô cùng khổ sở mang nét chịu đựng. Y mặc bộ áo công nhân màu xanh rách rưới, đội một chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Mặc dù chỉ mới ngoài 30 nhưng nhìn y cứ như một ông lão đã ngoài tứ tuần vậy. Y cúi thấp đầu, nhỏ giọng: "Quản lí, xin anh tha cho tôi một lần. Anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng đừng đuổi việc tôi. Tôi còn đứa con gái đang bệnh nặng ở nhà..." "Đủ rồi, đi đi, kiếm công việc khác mà làm. Công ty chúng tôi không cần một lão già như anh!" Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã bị tên quản lí hằn học ngắt lời. "Vậy... anh có thể cho tôi ứng lương tháng này được không? Tôi..." Người đàn ông lại càng cúi thấp đầu, giọng nói ngập ngừng. "Cái gì? Ứng lương? Tháng này anh có làm được cái gì đâu mà đòi ứng lương… "Ta muốn hắn." Thanh âm trầm thấp mà từ tính của Hàn Phong vang lên trên đỉnh đầu Ngô Phàm, một lời quyết định số phận của y."Hàn thiếu, y là người mới, chưa trải qua điều giáo, sợ sẽ không thể làm vừa lòng ngài được đâu" Thế nhưng tên sai vặt lại vội tiến đến ngăn cản - gã còn chưa muốn bị trừ lương vì dám làm mất mặt ông chủ đâu!"Điều giáo thì miễn cho, tên nào chỗ các ngươi chẳng điều giáo y chang nhau, chán chết." Hàn Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui. Hắn thích sự sạch sẽ toát ra từ người này. Mùi cỏ non thanh nhẹ trên thân thể y khiến hắn rất dễ chịu.Nghe vậy, ngay lập tức, tên sai vặt liền thay đổi thái độ. Gã đẩy Ngô Phàm vào người hắn rồi nhanh chóng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp:"Vâng, vậy chúc ngài vui vẻ." Nói xong liền cúi đầu 90 độ rồi quay đi mất.Ngô Phàm bị đẩy vào một vòng ôm ấm áp rốt cuộc cũng phản ứng lại. Y dùng sức thoát ra khỏi người đàn ông kia.Hàn Phong cảm nhận được chống cự của người dưới thân liền nheo mắt, đôi tay rắn chắc siết chặt Ngô Phàm vào ngực."Anh làm gì?" Trong giọng nói có vẻ hờn dỗi."Buông tôi ra." Ngô Phàm khó chịu xoay chuyển vài cái, nhưng y không hề biết hành động này đã vô tình chạm phải ***** trong chiếc quần dài của Hàn Phong.Hơi thở Hàn Phong bắt đầu hỗn loạn. Hắn nhướn mày, cắn vào vành tai Ngô Phàm rồi khẽ hừ một tiếng.Hành động ái muội cùng hơi thở nóng rực thổi vào tai khiến Ngô Phàm giật nảy mình. Từ đó đến nay, chưa từng có ai làm vậy với y cả. Người này khiến y rất bối rối"Hắn muốn gì ở mình chứ?""Đại thúc, không cần phải giả vờ nữa. Đêm nay mi là của ta, nghe rõ không?" Hàn Phong bá đạo tuyên bố."Anh đang nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu." Ngô Phàm sợ hãi nghiêng đầu, tiếp tục giãy giụa.Hành động này trong mắt Hàn Phong rõ ràng là một trong những chiêu câu dẫn khách nhân của mấy tên ngưu lang."Còn chưa chịu ngừng. Được, lát nữa mi sẽ hiểu thôi" Hàng mi nhíu lại tỏ vẻ nguy hiểm, Hàn Phong càng ôm chặt lấy Ngô Phàm. Vươn tay làm vài động tác, đột nhiên hắn vác cả người Ngô Phàm lên vai rồi đi thẳng.Mọi thứ xung quanh bất ngờ chao đảo, áp lực mạnh mẽ trên người khiến Ngô Phàm cảm thấy chóng mặt, tạm thời mất đi năng lực phản kháng...~~Hết chương 5~~Rùa:ahihichương sau có H nha mấy đứa "hôn hôn"