“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1023: Chương 1023
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sâu bên trong núi rừng, Cố Phong đang hành quân đột nhiên dừng chân lại.“Doanh trưởng, làm sao thế?”Lôi Vĩnh Minh khó hiểu nhìn anh, bọn họ sắp sửa đến địa điểm nhiệm vụ cuối cùng, hiện tại đang là lúc phải giành giật từng giây.Núi rừng cành lá rậm rạp, chỉ có ánh trăng thưa thớt xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống bên dưới.Gương mặt Cố Phong vô cùng căng thẳng nâng tay lên, mu bàn tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một vết thương, m.á.u tươi đang chảy từ trong vết thương ra.TBCAnh rũ mắt nhìn về phía cành lá nhô ra của một bụi cây ở bên cạnh, nó trông rất bình thường, nhưng mà phần rìa lại sắc bén giống như lưỡi dao.“Bị cắt trúng à?” Lôi Vĩnh Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy rằng vào núi rừng sẽ phát sinh rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, nhưng lại rất hiếm khi bị cành lá cắt bị thương.Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị lấy thuốc cầm m.á.u và băng gạc ra cho anh.Cố Phong cản anh ta lại nói: “Không cần, tiếp tục di chuyển.”Anh tiện tay lau sạch vết m.á.u trên vết thương, vết thương không quá sâu, anh không cần thiết phải băng bó.So với vết thương trên mu bàn tay thì thứ khiến anh thật sự để ý chính là ngay khoảnh khắc lúc anh anh có hơi hoảng hốt, giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy.Lôi Vĩnh Minh phát hiện sắc mặt của anh không được đẹp cho lắm, hạ giọng hỏi: “Cậu có sao không?”Cố Phong lắc đầu: “Chỉ là tự nhiên có hơi hốt hoảng.”“Sao tự nhiên lại hoảng?” Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày.Tình huống này một là phản ứng sinh lý, hai là phản ứng tâm lý.Cố Phong không muốn làm anh ta lo lắng, thúc giục nói: “Không có gì, đi thôi, đừng chậm trễ hành trình.”Bên ngoài cửa chính của khách sạn kinh thành.Tiền Siêu và Lý Tử Hằng được công an dẫn dắt, đến xác nhận thân phận của thi thể.Hai người bọn họ đều nín thở, cưỡng ép đè xuống cảm xúc bất an. Mãi đến khi xác nhận những t.h.i t.h.ể nào không có Diệp Ninh, cũng không có Vương Kim, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.Sắc mặt Lưu Vĩ âm u như nước. Anh ấy đương nhiên biết những người này không phải Diệp Ninh, thậm chí không phải khách hàng của khách sạn này.Những người này đều có vết thương, rõ ràng đã đã đánh nhau với người khác, mất đi năng lực hành động sau đó bị c.h.ế.t ngạt ở bên trong.Những người này trên chín mươi phần trăm là người do Trịnh Toàn Cường sắp xếp đên.Không tìm được t.h.i t.h.ể của Diệp Ninh ở bên trong, điều này có nghĩa là có lẽ cô đã rời đi khách sạn, có khả năng cao là bị Trịnh Toàn Cường bắt đi rồi.Anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò vài câu với công an phụ trách hiện trường, sau đó rời đi.Bọn họ đã sắp xếp cẩn thận như thế, không ngờ vậy mà vẫn cứ bị Trịnh Toàn Cường ra tay thành công, hơn nữa đến cả bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy đâu, việc này rõ ràng là cực kỳ nhục nhã.Lại vài phút trôi qua, khi Tiền Siêu và Lý Tử Hằng nghe lính cứu hỏa cuối cùng từ bên trong đi ra ngoài, nói: “Bên trong đã không còn ai”, bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy khó hiểu.Nhưng mà không tìm được Diệp Ninh, chứng minh Diệp Ninh đã chạy ra rồi, chắc là sẽ nhanh chóng đến tập hợp với bọn họ thôi.Bọn họ lại không biết rằng hiện tại Diệp Ninh và Vương Kim đang bị thương đã bị trói chặt ở trong xe, mà xe đã chạy ra khỏi vùng ngoại thành ở kinh thành.“Vương mập, anh phải cố lên.” Diệp Ninh không tránh thoát được, nhìn về phía Vương Kim mặt mày tái nhợt.Anh ấy bị b.ắ.n trúng, m.á.u tươi thấm ướt một bên quần áo, trông rất đáng sợ.“Yên tâm, tôi còn sống...”Vẫn cứ là giọng điệu không nặng không nhẹ, nhưng mà bởi vì quá đau đớn, cơ bắp trên mặt anh ấy đều đang run rẩy.Mũi Diệp Ninh cay xè, cố nén không làm nước mắt rơi xuống.Vết thương bị trúng đạn trên người Vương Kim liên tục chảy máu, nếu cứ tiếp tục như thế mãi, anh ấy chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.Cho nên hiện tại bọn họ nhất định phải tự cứu!Lúc ở khách sạn, mười mấy người hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương, cuối cùng chỉ còn lại hai người đang lái xe.Mà trong tay bọn họ đều có súng.
Sâu bên trong núi rừng, Cố Phong đang hành quân đột nhiên dừng chân lại.
“Doanh trưởng, làm sao thế?”
Lôi Vĩnh Minh khó hiểu nhìn anh, bọn họ sắp sửa đến địa điểm nhiệm vụ cuối cùng, hiện tại đang là lúc phải giành giật từng giây.
Núi rừng cành lá rậm rạp, chỉ có ánh trăng thưa thớt xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống bên dưới.
Gương mặt Cố Phong vô cùng căng thẳng nâng tay lên, mu bàn tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một vết thương, m.á.u tươi đang chảy từ trong vết thương ra.
TBC
Anh rũ mắt nhìn về phía cành lá nhô ra của một bụi cây ở bên cạnh, nó trông rất bình thường, nhưng mà phần rìa lại sắc bén giống như lưỡi dao.
“Bị cắt trúng à?” Lôi Vĩnh Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy rằng vào núi rừng sẽ phát sinh rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, nhưng lại rất hiếm khi bị cành lá cắt bị thương.
Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị lấy thuốc cầm m.á.u và băng gạc ra cho anh.
Cố Phong cản anh ta lại nói: “Không cần, tiếp tục di chuyển.”
Anh tiện tay lau sạch vết m.á.u trên vết thương, vết thương không quá sâu, anh không cần thiết phải băng bó.
So với vết thương trên mu bàn tay thì thứ khiến anh thật sự để ý chính là ngay khoảnh khắc lúc anh anh có hơi hoảng hốt, giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy.
Lôi Vĩnh Minh phát hiện sắc mặt của anh không được đẹp cho lắm, hạ giọng hỏi: “Cậu có sao không?”
Cố Phong lắc đầu: “Chỉ là tự nhiên có hơi hốt hoảng.”
“Sao tự nhiên lại hoảng?” Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày.
Tình huống này một là phản ứng sinh lý, hai là phản ứng tâm lý.
Cố Phong không muốn làm anh ta lo lắng, thúc giục nói: “Không có gì, đi thôi, đừng chậm trễ hành trình.”
Bên ngoài cửa chính của khách sạn kinh thành.
Tiền Siêu và Lý Tử Hằng được công an dẫn dắt, đến xác nhận thân phận của thi thể.
Hai người bọn họ đều nín thở, cưỡng ép đè xuống cảm xúc bất an.
Mãi đến khi xác nhận những t.h.i t.h.ể nào không có Diệp Ninh, cũng không có Vương Kim, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.
Sắc mặt Lưu Vĩ âm u như nước. Anh ấy đương nhiên biết những người này không phải Diệp Ninh, thậm chí không phải khách hàng của khách sạn này.
Những người này đều có vết thương, rõ ràng đã đã đánh nhau với người khác, mất đi năng lực hành động sau đó bị c.h.ế.t ngạt ở bên trong.
Những người này trên chín mươi phần trăm là người do Trịnh Toàn Cường sắp xếp đên.
Không tìm được t.h.i t.h.ể của Diệp Ninh ở bên trong, điều này có nghĩa là có lẽ cô đã rời đi khách sạn, có khả năng cao là bị Trịnh Toàn Cường bắt đi rồi.
Anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò vài câu với công an phụ trách hiện trường, sau đó rời đi.
Bọn họ đã sắp xếp cẩn thận như thế, không ngờ vậy mà vẫn cứ bị Trịnh Toàn Cường ra tay thành công, hơn nữa đến cả bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy đâu, việc này rõ ràng là cực kỳ nhục nhã.
Lại vài phút trôi qua, khi Tiền Siêu và Lý Tử Hằng nghe lính cứu hỏa cuối cùng từ bên trong đi ra ngoài, nói: “Bên trong đã không còn ai”, bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà không tìm được Diệp Ninh, chứng minh Diệp Ninh đã chạy ra rồi, chắc là sẽ nhanh chóng đến tập hợp với bọn họ thôi.
Bọn họ lại không biết rằng hiện tại Diệp Ninh và Vương Kim đang bị thương đã bị trói chặt ở trong xe, mà xe đã chạy ra khỏi vùng ngoại thành ở kinh thành.
“Vương mập, anh phải cố lên.” Diệp Ninh không tránh thoát được, nhìn về phía Vương Kim mặt mày tái nhợt.
Anh ấy bị b.ắ.n trúng, m.á.u tươi thấm ướt một bên quần áo, trông rất đáng sợ.
“Yên tâm, tôi còn sống...”
Vẫn cứ là giọng điệu không nặng không nhẹ, nhưng mà bởi vì quá đau đớn, cơ bắp trên mặt anh ấy đều đang run rẩy.
Mũi Diệp Ninh cay xè, cố nén không làm nước mắt rơi xuống.
Vết thương bị trúng đạn trên người Vương Kim liên tục chảy máu, nếu cứ tiếp tục như thế mãi, anh ấy chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
Cho nên hiện tại bọn họ nhất định phải tự cứu!
Lúc ở khách sạn, mười mấy người hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương, cuối cùng chỉ còn lại hai người đang lái xe.
Mà trong tay bọn họ đều có súng.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sâu bên trong núi rừng, Cố Phong đang hành quân đột nhiên dừng chân lại.“Doanh trưởng, làm sao thế?”Lôi Vĩnh Minh khó hiểu nhìn anh, bọn họ sắp sửa đến địa điểm nhiệm vụ cuối cùng, hiện tại đang là lúc phải giành giật từng giây.Núi rừng cành lá rậm rạp, chỉ có ánh trăng thưa thớt xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống bên dưới.Gương mặt Cố Phong vô cùng căng thẳng nâng tay lên, mu bàn tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một vết thương, m.á.u tươi đang chảy từ trong vết thương ra.TBCAnh rũ mắt nhìn về phía cành lá nhô ra của một bụi cây ở bên cạnh, nó trông rất bình thường, nhưng mà phần rìa lại sắc bén giống như lưỡi dao.“Bị cắt trúng à?” Lôi Vĩnh Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy rằng vào núi rừng sẽ phát sinh rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, nhưng lại rất hiếm khi bị cành lá cắt bị thương.Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị lấy thuốc cầm m.á.u và băng gạc ra cho anh.Cố Phong cản anh ta lại nói: “Không cần, tiếp tục di chuyển.”Anh tiện tay lau sạch vết m.á.u trên vết thương, vết thương không quá sâu, anh không cần thiết phải băng bó.So với vết thương trên mu bàn tay thì thứ khiến anh thật sự để ý chính là ngay khoảnh khắc lúc anh anh có hơi hoảng hốt, giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy.Lôi Vĩnh Minh phát hiện sắc mặt của anh không được đẹp cho lắm, hạ giọng hỏi: “Cậu có sao không?”Cố Phong lắc đầu: “Chỉ là tự nhiên có hơi hốt hoảng.”“Sao tự nhiên lại hoảng?” Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày.Tình huống này một là phản ứng sinh lý, hai là phản ứng tâm lý.Cố Phong không muốn làm anh ta lo lắng, thúc giục nói: “Không có gì, đi thôi, đừng chậm trễ hành trình.”Bên ngoài cửa chính của khách sạn kinh thành.Tiền Siêu và Lý Tử Hằng được công an dẫn dắt, đến xác nhận thân phận của thi thể.Hai người bọn họ đều nín thở, cưỡng ép đè xuống cảm xúc bất an. Mãi đến khi xác nhận những t.h.i t.h.ể nào không có Diệp Ninh, cũng không có Vương Kim, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.Sắc mặt Lưu Vĩ âm u như nước. Anh ấy đương nhiên biết những người này không phải Diệp Ninh, thậm chí không phải khách hàng của khách sạn này.Những người này đều có vết thương, rõ ràng đã đã đánh nhau với người khác, mất đi năng lực hành động sau đó bị c.h.ế.t ngạt ở bên trong.Những người này trên chín mươi phần trăm là người do Trịnh Toàn Cường sắp xếp đên.Không tìm được t.h.i t.h.ể của Diệp Ninh ở bên trong, điều này có nghĩa là có lẽ cô đã rời đi khách sạn, có khả năng cao là bị Trịnh Toàn Cường bắt đi rồi.Anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò vài câu với công an phụ trách hiện trường, sau đó rời đi.Bọn họ đã sắp xếp cẩn thận như thế, không ngờ vậy mà vẫn cứ bị Trịnh Toàn Cường ra tay thành công, hơn nữa đến cả bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy đâu, việc này rõ ràng là cực kỳ nhục nhã.Lại vài phút trôi qua, khi Tiền Siêu và Lý Tử Hằng nghe lính cứu hỏa cuối cùng từ bên trong đi ra ngoài, nói: “Bên trong đã không còn ai”, bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy khó hiểu.Nhưng mà không tìm được Diệp Ninh, chứng minh Diệp Ninh đã chạy ra rồi, chắc là sẽ nhanh chóng đến tập hợp với bọn họ thôi.Bọn họ lại không biết rằng hiện tại Diệp Ninh và Vương Kim đang bị thương đã bị trói chặt ở trong xe, mà xe đã chạy ra khỏi vùng ngoại thành ở kinh thành.“Vương mập, anh phải cố lên.” Diệp Ninh không tránh thoát được, nhìn về phía Vương Kim mặt mày tái nhợt.Anh ấy bị b.ắ.n trúng, m.á.u tươi thấm ướt một bên quần áo, trông rất đáng sợ.“Yên tâm, tôi còn sống...”Vẫn cứ là giọng điệu không nặng không nhẹ, nhưng mà bởi vì quá đau đớn, cơ bắp trên mặt anh ấy đều đang run rẩy.Mũi Diệp Ninh cay xè, cố nén không làm nước mắt rơi xuống.Vết thương bị trúng đạn trên người Vương Kim liên tục chảy máu, nếu cứ tiếp tục như thế mãi, anh ấy chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.Cho nên hiện tại bọn họ nhất định phải tự cứu!Lúc ở khách sạn, mười mấy người hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương, cuối cùng chỉ còn lại hai người đang lái xe.Mà trong tay bọn họ đều có súng.