Có đánh chết cô cũng chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích một thằng đàn em kém mình hai tuổi, học lớp 10, đã thế còn là một tên play boy mới chết chứ. Aizzz, mọi chuyện nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là vào... Dư Hân đã nắm cái chức hội trưởng này suốt gần hai năm rồi, bắt đầu từ cái năm cô lên lớp 11 cơ, không sai, năm nay cô đã là học sinh lớp 12. Vốn xinh đẹp lại gương mẫu, nghiêm nghị, gia cảnh lại khá giả, trong trường nhất thời nam sinh theo đuổi cô chẳng ít, ấy vậy mà cô chẳng thèm quan tâm, người ta tỏ tình thì cô từ chối thẳng thừng, tặng quà là đồ ăn thì cô đem chia cho cả lớp, không ăn được cô đem cho con bạn thân, con bạn thân mà không cần là cô lẳng sọt rác. Nửa đầu học kì I lớp 12, cô thường xuyên nghe các nữ sinh bàn tán về một thằng đàn em lớp dưới, toàn là ca tụng vẻ đẹp của hắn, dần dần về sau thì người bàn tán còn có cả con trai, tiếng tốt của tên đàn em đó thì không thấy nhưng tiếng xấu thì viết thành một cuốn tiểu thuyết sáu trăm trang e còn chưa hết, dĩ nhiên…
Chương 41: Ngoại truyện: Chương trình phỏng vấn của đài truyền hình Sương Đào.
Hơn Cậu Ấy Hai TuổiTác giả: Sương ĐàoCó đánh chết cô cũng chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích một thằng đàn em kém mình hai tuổi, học lớp 10, đã thế còn là một tên play boy mới chết chứ. Aizzz, mọi chuyện nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là vào... Dư Hân đã nắm cái chức hội trưởng này suốt gần hai năm rồi, bắt đầu từ cái năm cô lên lớp 11 cơ, không sai, năm nay cô đã là học sinh lớp 12. Vốn xinh đẹp lại gương mẫu, nghiêm nghị, gia cảnh lại khá giả, trong trường nhất thời nam sinh theo đuổi cô chẳng ít, ấy vậy mà cô chẳng thèm quan tâm, người ta tỏ tình thì cô từ chối thẳng thừng, tặng quà là đồ ăn thì cô đem chia cho cả lớp, không ăn được cô đem cho con bạn thân, con bạn thân mà không cần là cô lẳng sọt rác. Nửa đầu học kì I lớp 12, cô thường xuyên nghe các nữ sinh bàn tán về một thằng đàn em lớp dưới, toàn là ca tụng vẻ đẹp của hắn, dần dần về sau thì người bàn tán còn có cả con trai, tiếng tốt của tên đàn em đó thì không thấy nhưng tiếng xấu thì viết thành một cuốn tiểu thuyết sáu trăm trang e còn chưa hết, dĩ nhiên… Câu 1: Họ tên? Mọi người thường gọi là gì? Tuổi? Nghề nghiệp?Nữ chính: Lãng Dư Hân. Mọi người thường gọi... ngày xưa là hội trưởng, bây giờ là bà cô giáo khó tính. 22 tuổi. Nghề giáo viên.Nam chính: Du Minh Hiển. Mọi người thường gọi là Du tổng. 20 tuổi. Ngoài lề, đã có bằng lái đàng hoàng. Làm giám đốc kiêm học sinh vì lí do cá nhân mà bị trễ hai năm học nên bị đúp.Câu 2: Lần đầu tiên gặp mặt của hai người là khi nào? Ấn tượng về đối phương ra sao?Dư Hân: Đó là vào một hôm trời trong xanh, ánh nắng mặt trời chan hòa, những làn gió...Kim(Au): Ngắn gọn thôi.Dư Hân: Khi tôi đang học lớp 12, học kỳ II, ngày tháng năm không rõ. Còn ấn tượng về Minh Hiển ấy à, có lẽ là hắn đẹp trai nhưng quá đáng ghét, hư thân mất nết.Minh Hiển: Khi tôi học lớp 7, tức năm nhất trung học. Ấn tượng về chị ấy, cũng chả biết nữa, có nên gọi là thích ngay từ ánh mắt đầu tiên không nhỉ?Kim: Sến quá, không chấp nhận câu trả lời vế sau. Trả lời lại.Minh Hiển: The author answer herself(Tạm dịch: tác giả tự trả lời.)Kim: ... Qua câu tiếp theo.Câu 3: Lí do quen biết nhau.Minh Hiển: Vô tình gặp ngoài đường.Dư Hân: Cậu ta đánh Giãng Viên, tôi chỉ là đi tính sổ.Câu 4: Muốn thay đổi cách xưng hô với đối phương thành như thế nào?Minh Hiển: Anh - em.Dư Hân: Chị - cậu.Kim: What happen?Câu 4: Cảm thấy thích nhất gì ở đối phương?Dư Hân: Mặt đẹp trai.Kim: Nếu mặt hắn không đẹp thì chẵng nhẽ cô sẽ không thích hắn?Minh Hiển: Ngươi mê trai đẹp, dám cho nam chính của mình có ngoại hình xấu sao? Thế nên đừng hỏi mấy câu "Nếu..." ngu ngốc đó.Kim: Đáng lí ra ta nên cho kết SE. Thôi bỏ đi, Minh Hiển tiếp tục trả lời.Minh Hiển: Chỗ nào cũng thích hết.Câu 5: Không thích điểm gì ở đối phương?Dư Hân: Quá đẹp trai.Minh Hiển: Quá xinh.Kim: Đề nghị hai anh chị tém tém lại. Con này con độc thân.Câu 6: Mong muốn sau này?Minh Hiển+Dư Hân: Viết ngoại truyện cho hai ta cưới nhau đi.Kim: Đ... éo nhé!Câu 7: Bao giờ cưới nhau.Minh Hiển+Dư Hân: Cái này phải hỏi ngươi đấy.Kim: Câu tiếp theo.Câu 8: Hết truyện có cảm thấy bất mãn gì không?Dư Hân: Quá bất mãn.Minh Hiển: Tôi cũng bất mãn với tác giả.Như Gia: Tôi! Tôi cực kỳ bất mãn, very bất mãn.Kim: Gió hôm nay to quá, ta không nghe thấy gì hết.Câu 9: Muốn gửi lời gì đến độc giả?Minh Hiển: Vĩnh biệt.Dư Hân: Bye bye, hẹn không gặp lại.Kim: Hai anh chị cứ như vậy sẽ bị độc giả ghét đấy.Câu 10: Hãy gửi lời yêu thương đến tác giả - mẹ ghẻ, à nhầm, mẹ ruột của các người.Dư Hân: Có vụ này nữa hả?Minh Hiển: Đề nghị thêm cảnh hôn. Truyện gì đâu mà từ đầu đến cuối cũng chỉ được nắm tay nhau là cùng là thế quái nào?Kim: Gửi lời yêu thương, đọc rõ đề chưa?Dư Hân: Cút.Minh Hiển: Lăn chỗ khác chơi.Kim: Lật bàn, không phóng vấn phỏng phiếc gì hết nữa. Nghỉ nghỉ.Như Gia: Còn ta, còn ta...._____Lời kết của tác giả:Vậy là bộ truyện này đã kết thúc rồi. Cảm giác như bản thân mình vừa được thăng thiên vậy. Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này.Đầu tiên cho tớ gửi lời cảm ơn các cậu đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện này của tớ. Thật ra thì cặp nào cặp nấy cũng được về nhà với nhau rồi. Duy chỉ có cặp Như Gia và Dư Dương là chưa đâu vào đâu cả, có đến được với nhau hay không chính tớ cũng không biết, thôi thì các cậu tự tưởng tượng viển cảnh của hai người đó sau này vậy. HE hay SE là phụ thuộc vào trí tưởng tượng riêng của các cậu.Truyện của tớ không có cảnh hôn, tất cả chỉ dừng lại ở nắm tay, tớ không biết các cậu nghĩ sao nữa nhưng bản thân tớ cũng chẳng phải là một đứa đam mê thể loại trong sáng hết mức có thể đến cảnh hôn cũng không có như thế này, tớ viết là vì sở thích, và tớ không thích nam chính hôn nữ chính hoặc ngược lại, mặc dù có những cảnh như vậy mới thú vị.Tất nhiên, theo cảm nhận riêng của tớ, truyện này hoàn toàn không đặc biệt, nó không có điểm nhấn, cũng chẳng có chi tiết cao trào, thậm chí là nữ phụ hay nam phụ làm hòn đá kê chân giúp tình cảm của nam nữ chính cũng không, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình nữ chính theo đuổi nam chính.Văn phong của tớ còn yếu kém, có nhiều chỗ sai sót, mong các cậu bỏ qua cho. Tớ cũng xin lỗi vì sự lười biếng không chịu nhanh ra chap của mình cũng như độ dài mỗi chương không dài lắm (thường giao động khoảng 1000 từ trở lên).Bộ truyện xin khép lại tại đây.Chào các cậu và hẹn gặp lại ở các tác phẩm tiếp theo của tớ.The end.
Câu 1: Họ tên? Mọi người thường gọi là gì? Tuổi? Nghề nghiệp?
Nữ chính
: Lãng Dư Hân. Mọi người thường gọi... ngày xưa là hội trưởng, bây giờ là bà cô giáo khó tính. 22 tuổi. Nghề giáo viên.
Nam chính
: Du Minh Hiển. Mọi người thường gọi là Du tổng. 20 tuổi. Ngoài lề, đã có bằng lái đàng hoàng. Làm giám đốc kiêm học sinh vì lí do cá nhân mà bị trễ hai năm học nên bị đúp.
Câu 2: Lần đầu tiên gặp mặt của hai người là khi nào? Ấn tượng về đối phương ra sao?
Dư Hân
: Đó là vào một hôm trời trong xanh, ánh nắng mặt trời chan hòa, những làn gió...
Kim
(Au): Ngắn gọn thôi.
Dư Hân
: Khi tôi đang học lớp 12, học kỳ II, ngày tháng năm không rõ. Còn ấn tượng về Minh Hiển ấy à, có lẽ là hắn đẹp trai nhưng quá đáng ghét, hư thân mất nết.
Minh Hiển
: Khi tôi học lớp 7, tức năm nhất trung học. Ấn tượng về chị ấy, cũng chả biết nữa, có nên gọi là thích ngay từ ánh mắt đầu tiên không nhỉ?
Kim
: Sến quá, không chấp nhận câu trả lời vế sau. Trả lời lại.
Minh Hiển
: The author answer herself
(Tạm dịch: tác giả tự trả lời.)
Kim
: ... Qua câu tiếp theo.
Câu 3: Lí do quen biết nhau.
Minh Hiển
: Vô tình gặp ngoài đường.
Dư Hân
: Cậu ta đánh Giãng Viên, tôi chỉ là đi tính sổ.
Câu 4: Muốn thay đổi cách xưng hô với đối phương thành như thế nào?
Minh Hiển
: Anh - em.
Dư Hân
: Chị - cậu.
Kim
: What happen?
Câu 4: Cảm thấy thích nhất gì ở đối phương?
Dư Hân
: Mặt đẹp trai.
Kim
: Nếu mặt hắn không đẹp thì chẵng nhẽ cô sẽ không thích hắn?
Minh Hiển
: Ngươi mê trai đẹp, dám cho nam chính của mình có ngoại hình xấu sao? Thế nên đừng hỏi mấy câu "Nếu..." ngu ngốc đó.
Kim
: Đáng lí ra ta nên cho kết SE. Thôi bỏ đi, Minh Hiển tiếp tục trả lời.
Minh Hiển
: Chỗ nào cũng thích hết.
Câu 5: Không thích điểm gì ở đối phương?
Dư Hân
: Quá đẹp trai.
Minh Hiển
: Quá xinh.
Kim
: Đề nghị hai anh chị tém tém lại. Con này con độc thân.
Câu 6: Mong muốn sau này?
Minh Hiển
+
Dư Hân
: Viết ngoại truyện cho hai ta cưới nhau đi.
Kim
: Đ... éo nhé!
Câu 7: Bao giờ cưới nhau.
Minh Hiển
+
Dư Hân
: Cái này phải hỏi ngươi đấy.
Kim
: Câu tiếp theo.
Câu 8: Hết truyện có cảm thấy bất mãn gì không?
Dư Hân
: Quá bất mãn.
Minh Hiển
: Tôi cũng bất mãn với tác giả.
Như Gia
: Tôi! Tôi cực kỳ bất mãn, very bất mãn.
Kim
: Gió hôm nay to quá, ta không nghe thấy gì hết.
Câu 9: Muốn gửi lời gì đến độc giả?
Minh Hiển
: Vĩnh biệt.
Dư Hân
: Bye bye, hẹn không gặp lại.
Kim
: Hai anh chị cứ như vậy sẽ bị độc giả ghét đấy.
Câu 10: Hãy gửi lời yêu thương đến tác giả - mẹ ghẻ, à nhầm, mẹ ruột của các người.
Dư Hân
: Có vụ này nữa hả?
Minh Hiển
: Đề nghị thêm cảnh hôn. Truyện gì đâu mà từ đầu đến cuối cũng chỉ được nắm tay nhau là cùng là thế quái nào?
Kim
: Gửi lời yêu thương, đọc rõ đề chưa?
Dư Hân
: Cút.
Minh Hiển
: Lăn chỗ khác chơi.
Kim
: Lật bàn, không phóng vấn phỏng phiếc gì hết nữa. Nghỉ nghỉ.
Như Gia
: Còn ta, còn ta....
_____
Lời kết của tác giả:
Vậy là bộ truyện này đã kết thúc rồi. Cảm giác như bản thân mình vừa được thăng thiên vậy. Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này.
Đầu tiên cho tớ gửi lời cảm ơn các cậu đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện này của tớ. Thật ra thì cặp nào cặp nấy cũng được về nhà với nhau rồi. Duy chỉ có cặp Như Gia và Dư Dương là chưa đâu vào đâu cả, có đến được với nhau hay không chính tớ cũng không biết, thôi thì các cậu tự tưởng tượng viển cảnh của hai người đó sau này vậy. HE hay SE là phụ thuộc vào trí tưởng tượng riêng của các cậu.
Truyện của tớ không có cảnh hôn, tất cả chỉ dừng lại ở nắm tay, tớ không biết các cậu nghĩ sao nữa nhưng bản thân tớ cũng chẳng phải là một đứa đam mê thể loại trong sáng hết mức có thể đến cảnh hôn cũng không có như thế này, tớ viết là vì sở thích, và tớ không thích nam chính hôn nữ chính hoặc ngược lại, mặc dù có những cảnh như vậy mới thú vị.
Tất nhiên, theo cảm nhận riêng của tớ, truyện này hoàn toàn không đặc biệt, nó không có điểm nhấn, cũng chẳng có chi tiết cao trào, thậm chí là nữ phụ hay nam phụ làm hòn đá kê chân giúp tình cảm của nam nữ chính cũng không, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình nữ chính theo đuổi nam chính.
Văn phong của tớ còn yếu kém, có nhiều chỗ sai sót, mong các cậu bỏ qua cho. Tớ cũng xin lỗi vì sự lười biếng không chịu nhanh ra chap của mình cũng như độ dài mỗi chương không dài lắm (thường giao động khoảng 1000 từ trở lên).
Bộ truyện xin khép lại tại đây.
Chào các cậu và hẹn gặp lại ở các tác phẩm tiếp theo của tớ.
The end.
Hơn Cậu Ấy Hai TuổiTác giả: Sương ĐàoCó đánh chết cô cũng chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích một thằng đàn em kém mình hai tuổi, học lớp 10, đã thế còn là một tên play boy mới chết chứ. Aizzz, mọi chuyện nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là vào... Dư Hân đã nắm cái chức hội trưởng này suốt gần hai năm rồi, bắt đầu từ cái năm cô lên lớp 11 cơ, không sai, năm nay cô đã là học sinh lớp 12. Vốn xinh đẹp lại gương mẫu, nghiêm nghị, gia cảnh lại khá giả, trong trường nhất thời nam sinh theo đuổi cô chẳng ít, ấy vậy mà cô chẳng thèm quan tâm, người ta tỏ tình thì cô từ chối thẳng thừng, tặng quà là đồ ăn thì cô đem chia cho cả lớp, không ăn được cô đem cho con bạn thân, con bạn thân mà không cần là cô lẳng sọt rác. Nửa đầu học kì I lớp 12, cô thường xuyên nghe các nữ sinh bàn tán về một thằng đàn em lớp dưới, toàn là ca tụng vẻ đẹp của hắn, dần dần về sau thì người bàn tán còn có cả con trai, tiếng tốt của tên đàn em đó thì không thấy nhưng tiếng xấu thì viết thành một cuốn tiểu thuyết sáu trăm trang e còn chưa hết, dĩ nhiên… Câu 1: Họ tên? Mọi người thường gọi là gì? Tuổi? Nghề nghiệp?Nữ chính: Lãng Dư Hân. Mọi người thường gọi... ngày xưa là hội trưởng, bây giờ là bà cô giáo khó tính. 22 tuổi. Nghề giáo viên.Nam chính: Du Minh Hiển. Mọi người thường gọi là Du tổng. 20 tuổi. Ngoài lề, đã có bằng lái đàng hoàng. Làm giám đốc kiêm học sinh vì lí do cá nhân mà bị trễ hai năm học nên bị đúp.Câu 2: Lần đầu tiên gặp mặt của hai người là khi nào? Ấn tượng về đối phương ra sao?Dư Hân: Đó là vào một hôm trời trong xanh, ánh nắng mặt trời chan hòa, những làn gió...Kim(Au): Ngắn gọn thôi.Dư Hân: Khi tôi đang học lớp 12, học kỳ II, ngày tháng năm không rõ. Còn ấn tượng về Minh Hiển ấy à, có lẽ là hắn đẹp trai nhưng quá đáng ghét, hư thân mất nết.Minh Hiển: Khi tôi học lớp 7, tức năm nhất trung học. Ấn tượng về chị ấy, cũng chả biết nữa, có nên gọi là thích ngay từ ánh mắt đầu tiên không nhỉ?Kim: Sến quá, không chấp nhận câu trả lời vế sau. Trả lời lại.Minh Hiển: The author answer herself(Tạm dịch: tác giả tự trả lời.)Kim: ... Qua câu tiếp theo.Câu 3: Lí do quen biết nhau.Minh Hiển: Vô tình gặp ngoài đường.Dư Hân: Cậu ta đánh Giãng Viên, tôi chỉ là đi tính sổ.Câu 4: Muốn thay đổi cách xưng hô với đối phương thành như thế nào?Minh Hiển: Anh - em.Dư Hân: Chị - cậu.Kim: What happen?Câu 4: Cảm thấy thích nhất gì ở đối phương?Dư Hân: Mặt đẹp trai.Kim: Nếu mặt hắn không đẹp thì chẵng nhẽ cô sẽ không thích hắn?Minh Hiển: Ngươi mê trai đẹp, dám cho nam chính của mình có ngoại hình xấu sao? Thế nên đừng hỏi mấy câu "Nếu..." ngu ngốc đó.Kim: Đáng lí ra ta nên cho kết SE. Thôi bỏ đi, Minh Hiển tiếp tục trả lời.Minh Hiển: Chỗ nào cũng thích hết.Câu 5: Không thích điểm gì ở đối phương?Dư Hân: Quá đẹp trai.Minh Hiển: Quá xinh.Kim: Đề nghị hai anh chị tém tém lại. Con này con độc thân.Câu 6: Mong muốn sau này?Minh Hiển+Dư Hân: Viết ngoại truyện cho hai ta cưới nhau đi.Kim: Đ... éo nhé!Câu 7: Bao giờ cưới nhau.Minh Hiển+Dư Hân: Cái này phải hỏi ngươi đấy.Kim: Câu tiếp theo.Câu 8: Hết truyện có cảm thấy bất mãn gì không?Dư Hân: Quá bất mãn.Minh Hiển: Tôi cũng bất mãn với tác giả.Như Gia: Tôi! Tôi cực kỳ bất mãn, very bất mãn.Kim: Gió hôm nay to quá, ta không nghe thấy gì hết.Câu 9: Muốn gửi lời gì đến độc giả?Minh Hiển: Vĩnh biệt.Dư Hân: Bye bye, hẹn không gặp lại.Kim: Hai anh chị cứ như vậy sẽ bị độc giả ghét đấy.Câu 10: Hãy gửi lời yêu thương đến tác giả - mẹ ghẻ, à nhầm, mẹ ruột của các người.Dư Hân: Có vụ này nữa hả?Minh Hiển: Đề nghị thêm cảnh hôn. Truyện gì đâu mà từ đầu đến cuối cũng chỉ được nắm tay nhau là cùng là thế quái nào?Kim: Gửi lời yêu thương, đọc rõ đề chưa?Dư Hân: Cút.Minh Hiển: Lăn chỗ khác chơi.Kim: Lật bàn, không phóng vấn phỏng phiếc gì hết nữa. Nghỉ nghỉ.Như Gia: Còn ta, còn ta...._____Lời kết của tác giả:Vậy là bộ truyện này đã kết thúc rồi. Cảm giác như bản thân mình vừa được thăng thiên vậy. Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này.Đầu tiên cho tớ gửi lời cảm ơn các cậu đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện này của tớ. Thật ra thì cặp nào cặp nấy cũng được về nhà với nhau rồi. Duy chỉ có cặp Như Gia và Dư Dương là chưa đâu vào đâu cả, có đến được với nhau hay không chính tớ cũng không biết, thôi thì các cậu tự tưởng tượng viển cảnh của hai người đó sau này vậy. HE hay SE là phụ thuộc vào trí tưởng tượng riêng của các cậu.Truyện của tớ không có cảnh hôn, tất cả chỉ dừng lại ở nắm tay, tớ không biết các cậu nghĩ sao nữa nhưng bản thân tớ cũng chẳng phải là một đứa đam mê thể loại trong sáng hết mức có thể đến cảnh hôn cũng không có như thế này, tớ viết là vì sở thích, và tớ không thích nam chính hôn nữ chính hoặc ngược lại, mặc dù có những cảnh như vậy mới thú vị.Tất nhiên, theo cảm nhận riêng của tớ, truyện này hoàn toàn không đặc biệt, nó không có điểm nhấn, cũng chẳng có chi tiết cao trào, thậm chí là nữ phụ hay nam phụ làm hòn đá kê chân giúp tình cảm của nam nữ chính cũng không, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình nữ chính theo đuổi nam chính.Văn phong của tớ còn yếu kém, có nhiều chỗ sai sót, mong các cậu bỏ qua cho. Tớ cũng xin lỗi vì sự lười biếng không chịu nhanh ra chap của mình cũng như độ dài mỗi chương không dài lắm (thường giao động khoảng 1000 từ trở lên).Bộ truyện xin khép lại tại đây.Chào các cậu và hẹn gặp lại ở các tác phẩm tiếp theo của tớ.The end.