“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1113: Chương 1113

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Anh Cố, đây là canh gà do chính tôi hầm, anh nếm thử xem như thế nào?”Buổi trưa, Ngô Hàm Nhu xách theo hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh của Cố Phong.Cô ta giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh, chỉ lo tự nói chuyện với Cố Phong.Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta mở ra hộp giữ ấm.Mùi thơm canh gà lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.Cố Phong dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Ninh.Diệp Ninh thì lại cứ nhàn nhã như một người đứng ngoài cuộc.Cố Phong chỉ đành bất đắc dĩ tự tìm lý do, từ chối nói: “Tôi đã ăn rồi.”Ngô Hàm Nhu *****ên là hơi sửng sốt, sau đó nói ngay: “Vậy chỉ ăn canh thôi, không ăn thịt gà. Khó khăn lắm mới có thể mua được gà đen để hầm canh, hơn nữa tôi còn cố ý bỏ thêm không ít thuốc Đông Y bổ dưỡng trong nồi, cũng có chỗ tốt đối với cơ thể của anh.”Cô ta vừa nói vừa săn sóc đưa nước canh vừa mới múc ra đến trước mặt Cố Phong.Cố Phong nhìn thấy trên mu bàn tay của cánh tay đang vươn ra của cô ta có một vết phỏng vô cùng rõ ràng.Nếu đã nhìn thấy thì cũng không thể không hỏi được.“Cô bị thương à?”Ngô Hàm Nhu ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Lúc nấu ăn không thành thạo lắm, cho nên mới bị phỏng một chút, nhưng mà đã xử lý vết thương rồi, anh không cần lo lắng.”“...”Cố Phong còn muốn nói anh cũng không lo lắng, mà lại cảm thấy cô ta thật sự không cần thiết phải làm mấy chuyện này cho anh.“Anh Cố, anh tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”Ngô Hàm Nhu vô cùng tự nhiên chuẩn bị đi đút cho anh.Cố Phong rất kháng cự, quyết đoán cầm lấy chén canh kia.“Để tôi tự ăn được.”Anh đã có thể hoạt động đơn giản được rồi.Ngô Hàm Nhu đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. Cố Phong vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến phản ứng của Diệp Ninh, chén canh gà này anh uống mà cứ cảm giác bị mắc nghẹn ở cổ họng.Cố tình Ngô Hàm Nhu còn lộ ra vẻ mặt chờ mong hỏi: “Có ngon không?”Cố Phong cũng không trả lời ngay, mà lại buông chén canh xuống, sau đó mới nghiêm túc nói với Ngô Hàm Nhu: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cảm ơn cô vì đã chăm sóc tôi trong mấy ngày qua, hiện tại tôi đã khôi phục rất khỏe rồi, cô không cần phải lãng phí thời gian với tôi nữa.”Anh cảm thấy anh nói như thế đã bày tỏ ý tưởng của mình quá rõ ràng rồi.TBCVẻ mặt của Ngô Hàm Nhu ***** lại trong chớp mắt, sau đó cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Ninh.“Diệp Ninh, cô cũng nếm thử tay nghề của tôi đi.”“Còn có phần của tôi nữa hả?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.Ngô Hàm Nhu lại múc ra một chén nữa nói: “Tôi vốn dĩ làm phần của hai người mà.”“Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi hưởng ké phúc của Cố Phong.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định.Ngô Hàm Nhu cũng không nói gì nữa, giống như cô ta hoàn toàn không nghe được những gì Cố Phong vừa mới nói lúc nãy.Hai cô gái nói chuyện với nhau, ngược lại làm anh lập tức trở thành người ngoài cuộc.“Ngon đấy. Không ngờ cô còn có tay nghề này nữa, sau này nếu ai cưới được cô, vậy đúng là quá có phúc rồi.” Diệp Ninh ăn canh gà xong, thật sự cảm thấy như thế.Ngô Hàm Nhu liếc mắt đưa tình nhìn về phía Cố Phong.Diệp Ninh thì lại nhìn theo tầm mắt của cô ta.Cố Phong chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.Diệp Ninh ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục trêu chọc: “Nhưng mà em thì không có tay nghề như thế, sau này chỉ có thể làm anh thiệt thòi ăn mấy thứ em làm mà thôi.”Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không có gì tủi thân cả, anh đồng ý ăn cơm em làm cả đời. Nếu em không muốn nấu ăn thì anh sẽ nấu ăn cả đời cho em.”Diệp Ninh cười cười.Ngô Hàm Nhu rũ mắt xuống, yên lặng cất phần canh gà còn sót lại.Mấy ngày nay cô ta đã quá quen thuộc với cảnh ve vãn đánh yêu giữa Diệp Ninh và Cố Phong rồi.Cô ta cũng không phải thật sự thích Cố Phong, cho nên cho dù có nhìn thấy mấy thứ này thì cũng không cảm thấy đau lòng khổ sở gì hết.Cứ việc trực tiếp coi như không thấy là được, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến quyết định theo đuổi Cố Phong của cô ta. 

“Anh Cố, đây là canh gà do chính tôi hầm, anh nếm thử xem như thế nào?”

Buổi trưa, Ngô Hàm Nhu xách theo hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh của Cố Phong.

Cô ta giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh, chỉ lo tự nói chuyện với Cố Phong.

Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta mở ra hộp giữ ấm.

Mùi thơm canh gà lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.

Cố Phong dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh thì lại cứ nhàn nhã như một người đứng ngoài cuộc.

Cố Phong chỉ đành bất đắc dĩ tự tìm lý do, từ chối nói: “Tôi đã ăn rồi.”

Ngô Hàm Nhu *****ên là hơi sửng sốt, sau đó nói ngay: “Vậy chỉ ăn canh thôi, không ăn thịt gà. Khó khăn lắm mới có thể mua được gà đen để hầm canh, hơn nữa tôi còn cố ý bỏ thêm không ít thuốc Đông Y bổ dưỡng trong nồi, cũng có chỗ tốt đối với cơ thể của anh.”

Cô ta vừa nói vừa săn sóc đưa nước canh vừa mới múc ra đến trước mặt Cố Phong.

Cố Phong nhìn thấy trên mu bàn tay của cánh tay đang vươn ra của cô ta có một vết phỏng vô cùng rõ ràng.

Nếu đã nhìn thấy thì cũng không thể không hỏi được.

“Cô bị thương à?”

Ngô Hàm Nhu ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Lúc nấu ăn không thành thạo lắm, cho nên mới bị phỏng một chút, nhưng mà đã xử lý vết thương rồi, anh không cần lo lắng.”

“...”

Cố Phong còn muốn nói anh cũng không lo lắng, mà lại cảm thấy cô ta thật sự không cần thiết phải làm mấy chuyện này cho anh.

“Anh Cố, anh tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”

Ngô Hàm Nhu vô cùng tự nhiên chuẩn bị đi đút cho anh.

Cố Phong rất kháng cự, quyết đoán cầm lấy chén canh kia.

“Để tôi tự ăn được.”

Anh đã có thể hoạt động đơn giản được rồi.

Ngô Hàm Nhu đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

 

Cố Phong vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến phản ứng của Diệp Ninh, chén canh gà này anh uống mà cứ cảm giác bị mắc nghẹn ở cổ họng.

Cố tình Ngô Hàm Nhu còn lộ ra vẻ mặt chờ mong hỏi: “Có ngon không?”

Cố Phong cũng không trả lời ngay, mà lại buông chén canh xuống, sau đó mới nghiêm túc nói với Ngô Hàm Nhu: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cảm ơn cô vì đã chăm sóc tôi trong mấy ngày qua, hiện tại tôi đã khôi phục rất khỏe rồi, cô không cần phải lãng phí thời gian với tôi nữa.”

Anh cảm thấy anh nói như thế đã bày tỏ ý tưởng của mình quá rõ ràng rồi.

TBC

Vẻ mặt của Ngô Hàm Nhu ***** lại trong chớp mắt, sau đó cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Ninh.

“Diệp Ninh, cô cũng nếm thử tay nghề của tôi đi.”

“Còn có phần của tôi nữa hả?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.

Ngô Hàm Nhu lại múc ra một chén nữa nói: “Tôi vốn dĩ làm phần của hai người mà.”

“Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi hưởng ké phúc của Cố Phong.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định.

Ngô Hàm Nhu cũng không nói gì nữa, giống như cô ta hoàn toàn không nghe được những gì Cố Phong vừa mới nói lúc nãy.

Hai cô gái nói chuyện với nhau, ngược lại làm anh lập tức trở thành người ngoài cuộc.

“Ngon đấy. Không ngờ cô còn có tay nghề này nữa, sau này nếu ai cưới được cô, vậy đúng là quá có phúc rồi.” Diệp Ninh ăn canh gà xong, thật sự cảm thấy như thế.

Ngô Hàm Nhu liếc mắt đưa tình nhìn về phía Cố Phong.

Diệp Ninh thì lại nhìn theo tầm mắt của cô ta.

Cố Phong chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Diệp Ninh ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục trêu chọc: “Nhưng mà em thì không có tay nghề như thế, sau này chỉ có thể làm anh thiệt thòi ăn mấy thứ em làm mà thôi.”

Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không có gì tủi thân cả, anh đồng ý ăn cơm em làm cả đời. Nếu em không muốn nấu ăn thì anh sẽ nấu ăn cả đời cho em.”

Diệp Ninh cười cười.

Ngô Hàm Nhu rũ mắt xuống, yên lặng cất phần canh gà còn sót lại.

Mấy ngày nay cô ta đã quá quen thuộc với cảnh ve vãn đánh yêu giữa Diệp Ninh và Cố Phong rồi.

Cô ta cũng không phải thật sự thích Cố Phong, cho nên cho dù có nhìn thấy mấy thứ này thì cũng không cảm thấy đau lòng khổ sở gì hết.

Cứ việc trực tiếp coi như không thấy là được, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến quyết định theo đuổi Cố Phong của cô ta.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Anh Cố, đây là canh gà do chính tôi hầm, anh nếm thử xem như thế nào?”Buổi trưa, Ngô Hàm Nhu xách theo hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh của Cố Phong.Cô ta giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh, chỉ lo tự nói chuyện với Cố Phong.Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta mở ra hộp giữ ấm.Mùi thơm canh gà lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.Cố Phong dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Ninh.Diệp Ninh thì lại cứ nhàn nhã như một người đứng ngoài cuộc.Cố Phong chỉ đành bất đắc dĩ tự tìm lý do, từ chối nói: “Tôi đã ăn rồi.”Ngô Hàm Nhu *****ên là hơi sửng sốt, sau đó nói ngay: “Vậy chỉ ăn canh thôi, không ăn thịt gà. Khó khăn lắm mới có thể mua được gà đen để hầm canh, hơn nữa tôi còn cố ý bỏ thêm không ít thuốc Đông Y bổ dưỡng trong nồi, cũng có chỗ tốt đối với cơ thể của anh.”Cô ta vừa nói vừa săn sóc đưa nước canh vừa mới múc ra đến trước mặt Cố Phong.Cố Phong nhìn thấy trên mu bàn tay của cánh tay đang vươn ra của cô ta có một vết phỏng vô cùng rõ ràng.Nếu đã nhìn thấy thì cũng không thể không hỏi được.“Cô bị thương à?”Ngô Hàm Nhu ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Lúc nấu ăn không thành thạo lắm, cho nên mới bị phỏng một chút, nhưng mà đã xử lý vết thương rồi, anh không cần lo lắng.”“...”Cố Phong còn muốn nói anh cũng không lo lắng, mà lại cảm thấy cô ta thật sự không cần thiết phải làm mấy chuyện này cho anh.“Anh Cố, anh tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”Ngô Hàm Nhu vô cùng tự nhiên chuẩn bị đi đút cho anh.Cố Phong rất kháng cự, quyết đoán cầm lấy chén canh kia.“Để tôi tự ăn được.”Anh đã có thể hoạt động đơn giản được rồi.Ngô Hàm Nhu đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. Cố Phong vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến phản ứng của Diệp Ninh, chén canh gà này anh uống mà cứ cảm giác bị mắc nghẹn ở cổ họng.Cố tình Ngô Hàm Nhu còn lộ ra vẻ mặt chờ mong hỏi: “Có ngon không?”Cố Phong cũng không trả lời ngay, mà lại buông chén canh xuống, sau đó mới nghiêm túc nói với Ngô Hàm Nhu: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cảm ơn cô vì đã chăm sóc tôi trong mấy ngày qua, hiện tại tôi đã khôi phục rất khỏe rồi, cô không cần phải lãng phí thời gian với tôi nữa.”Anh cảm thấy anh nói như thế đã bày tỏ ý tưởng của mình quá rõ ràng rồi.TBCVẻ mặt của Ngô Hàm Nhu ***** lại trong chớp mắt, sau đó cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Ninh.“Diệp Ninh, cô cũng nếm thử tay nghề của tôi đi.”“Còn có phần của tôi nữa hả?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.Ngô Hàm Nhu lại múc ra một chén nữa nói: “Tôi vốn dĩ làm phần của hai người mà.”“Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi hưởng ké phúc của Cố Phong.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định.Ngô Hàm Nhu cũng không nói gì nữa, giống như cô ta hoàn toàn không nghe được những gì Cố Phong vừa mới nói lúc nãy.Hai cô gái nói chuyện với nhau, ngược lại làm anh lập tức trở thành người ngoài cuộc.“Ngon đấy. Không ngờ cô còn có tay nghề này nữa, sau này nếu ai cưới được cô, vậy đúng là quá có phúc rồi.” Diệp Ninh ăn canh gà xong, thật sự cảm thấy như thế.Ngô Hàm Nhu liếc mắt đưa tình nhìn về phía Cố Phong.Diệp Ninh thì lại nhìn theo tầm mắt của cô ta.Cố Phong chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.Diệp Ninh ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục trêu chọc: “Nhưng mà em thì không có tay nghề như thế, sau này chỉ có thể làm anh thiệt thòi ăn mấy thứ em làm mà thôi.”Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không có gì tủi thân cả, anh đồng ý ăn cơm em làm cả đời. Nếu em không muốn nấu ăn thì anh sẽ nấu ăn cả đời cho em.”Diệp Ninh cười cười.Ngô Hàm Nhu rũ mắt xuống, yên lặng cất phần canh gà còn sót lại.Mấy ngày nay cô ta đã quá quen thuộc với cảnh ve vãn đánh yêu giữa Diệp Ninh và Cố Phong rồi.Cô ta cũng không phải thật sự thích Cố Phong, cho nên cho dù có nhìn thấy mấy thứ này thì cũng không cảm thấy đau lòng khổ sở gì hết.Cứ việc trực tiếp coi như không thấy là được, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến quyết định theo đuổi Cố Phong của cô ta. 

Chương 1113: Chương 1113