“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1128: Chương 1128
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong thật sự không rõ tại sao một người con gái trong sạch lại có thể làm ra loại chuyện khác người này chứ?“Cút đi! Nếu không tôi lập tức gọi y tá đến!”TBCVới tình huống hiện tại, cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ xảy ra hiểu lầm và ảnh hưởng không tốt.Ngô Hàm Nhu đã bất chấp tất cả từ lâu rồi, kiên định nói: “Nếu y tá đến, tôi sẽ nói cho bọn họ, là anh phi lễ tôi.”“...”Mặt Cố Phong đen kịt.Nhưng mà Ngô Hàm Nhu cũng không tiếp tục cởi váy dài ra nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh như thế.Cố Phong nghiêng mặt đi, hoàn toàn tránh đi không thèm nhìn cô ta nữa.Ngô Hàm Nhu đã nghĩ đến sự việc sẽ tiến triển không quá thuận lợi, Cố Phong là một người chính nhân quân tử, huống chi hiện tại anh đã bày tỏ tình cảm với Diệp Ninh rồi.“Anh Cố, tôi cũng không thua kém gì Diệp Ninh. Hơn nữa tôi lại thật lòng thích anh, anh không thể nhìn xem tôi sao?”Cô ta hạ thấp tư thái, mềm giọng cầu xin Cố Phong.“Đi ra ngoài!” Cố Phong rặn ra những lời này từ trong cổ họng, đang ở trong trạng thái sắp sửa bùng nổ.Ngô Hàm Nhu không chỉ không đi ra ngoài, ngược lại chậm rãi đến gần giường bệnh hơn.Cố Phong nổi giận: “Ngô Hàm Nhu, cô như thế này, nếu để đồng chí Giang Húc Đông biết, anh ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào chứ!”Anh không tin trong lòng cô ta không để ý người nào.Sự thật chứng minh suy nghĩ của anh vô cùng chính xác, khi Ngô Hàm Nhu nghe anh nhắc đến tên Giang Húc Đông, toàn thân cô ta đều cứng đờ lại.Sau đó ánh mắt cô ta lấp lóe lên kịch liệt, giống như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm.Cố Phong tranh thủ cơ hội này rời khỏi giường bệnh, tốc độ của anh cũng không nhanh, chỉ cố gắng hết sức kéo dãn khoảng cách với Ngô Hàm Nhu.Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong đáy mắt của Cố Phong, cũng cảm thấy cực kỳ tủi thân.Cô ta phải đi nịnh nọt lấy lòng một người đàn ông mình chẳng thích chút nào, cô ta cũng cảm thấy hành vi của mình cực kỳ buồn nôn.Nhưng mà nghĩ đến Giang Húc Đông, cô ta cảm thấy sự hi sinh của mình chẳng là cái gì cả. “Tôi có thể rời đi, nhưng mà anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”Nếu con đường này đi không thông, cô ta sẽ thay đổi một con đường khác.“Chuyện gì?” Cố Phong có lệ hỏi, âm thầm di chuyển về phía cửa.Ngô Hàm Nhu nói chậm lại: “Chỉ cần anh rời khỏi Diệp Ninh, tôi không chỉ lập tức rời đi ngay, hơn nữa sau này tuyệt đối đều sẽ không dây dưa với anh nữa.”“Không thể nào!” Cố Phong không chút chần chừ trả lời ngay, đồng thời đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển.Cho nên mục đích cô ta quấn lấy anh, cũng không phải là vì thích anh, mà chỉ là vì muốn làm anh rời khỏi Diệp Ninh thôi?!Nhưng mà là vì cái gì chứ?Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của anh, không ngờ lại bước lên.Cố Phong thậm chí muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, la lớn: “Y tá!”Cho dù anh thật sự bị cô ta bôi nhọ thì cũng tốt hơn cứ để cô ta tiếp tục nổi điên nữa.Lần này anh đã đến rất gần phòng bệnh rồi, lại còn dùng hết sức lực hô to, hành lang bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng động.Ngô Hàm Nhu không ngờ anh sẽ thật sự làm như thế, đáy mắt hiện ra chút hoảng loạn, động tác muốn cởi váy dài cũng hoàn toàn khựng lại.Tuy rằng cô ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được ánh mắt khác thường của những người người khác.Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, một y tá nhanh chóng chạy đến.Khi cô ấy nhìn thấy Cố Phong đang đứng ngoài cửa và Ngô Hàm Nhu chỉ mặc áo n.g.ự.c đứng ở trước giường bệnh, chỉ cảm thấy sợ ngây người.Cảnh này chắc chắn đã đủ để tạo thành hiểu lầm.“Hai người đang làm cái gì đó?”Sắc mặt Cố Phong cực kỳ lạnh nhạt: “Phiền cô mời vị đồng chí này ra ngoài đi!”Y tá chợt hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cố Phong, anh tuyệt đối không phải là người chủ động, hơn nữa lúc nãy cũng là anh chủ động gọi y tá.Cho nên đây là bên nhà gái chủ động đúng không?!Cô ta đi quyến rũ một người bệnh nặng?Rốt cuộc thì cô ta phải thèm khát đến cỡ nào chứ?
Cố Phong thật sự không rõ tại sao một người con gái trong sạch lại có thể làm ra loại chuyện khác người này chứ?
“Cút đi! Nếu không tôi lập tức gọi y tá đến!”
TBC
Với tình huống hiện tại, cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ xảy ra hiểu lầm và ảnh hưởng không tốt.
Ngô Hàm Nhu đã bất chấp tất cả từ lâu rồi, kiên định nói: “Nếu y tá đến, tôi sẽ nói cho bọn họ, là anh phi lễ tôi.”
“...”
Mặt Cố Phong đen kịt.
Nhưng mà Ngô Hàm Nhu cũng không tiếp tục cởi váy dài ra nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh như thế.
Cố Phong nghiêng mặt đi, hoàn toàn tránh đi không thèm nhìn cô ta nữa.
Ngô Hàm Nhu đã nghĩ đến sự việc sẽ tiến triển không quá thuận lợi, Cố Phong là một người chính nhân quân tử, huống chi hiện tại anh đã bày tỏ tình cảm với Diệp Ninh rồi.
“Anh Cố, tôi cũng không thua kém gì Diệp Ninh. Hơn nữa tôi lại thật lòng thích anh, anh không thể nhìn xem tôi sao?”
Cô ta hạ thấp tư thái, mềm giọng cầu xin Cố Phong.
“Đi ra ngoài!” Cố Phong rặn ra những lời này từ trong cổ họng, đang ở trong trạng thái sắp sửa bùng nổ.
Ngô Hàm Nhu không chỉ không đi ra ngoài, ngược lại chậm rãi đến gần giường bệnh hơn.
Cố Phong nổi giận: “Ngô Hàm Nhu, cô như thế này, nếu để đồng chí Giang Húc Đông biết, anh ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào chứ!”
Anh không tin trong lòng cô ta không để ý người nào.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của anh vô cùng chính xác, khi Ngô Hàm Nhu nghe anh nhắc đến tên Giang Húc Đông, toàn thân cô ta đều cứng đờ lại.
Sau đó ánh mắt cô ta lấp lóe lên kịch liệt, giống như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm.
Cố Phong tranh thủ cơ hội này rời khỏi giường bệnh, tốc độ của anh cũng không nhanh, chỉ cố gắng hết sức kéo dãn khoảng cách với Ngô Hàm Nhu.
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong đáy mắt của Cố Phong, cũng cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Cô ta phải đi nịnh nọt lấy lòng một người đàn ông mình chẳng thích chút nào, cô ta cũng cảm thấy hành vi của mình cực kỳ buồn nôn.
Nhưng mà nghĩ đến Giang Húc Đông, cô ta cảm thấy sự hi sinh của mình chẳng là cái gì cả.
“Tôi có thể rời đi, nhưng mà anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Nếu con đường này đi không thông, cô ta sẽ thay đổi một con đường khác.
“Chuyện gì?” Cố Phong có lệ hỏi, âm thầm di chuyển về phía cửa.
Ngô Hàm Nhu nói chậm lại: “Chỉ cần anh rời khỏi Diệp Ninh, tôi không chỉ lập tức rời đi ngay, hơn nữa sau này tuyệt đối đều sẽ không dây dưa với anh nữa.”
“Không thể nào!” Cố Phong không chút chần chừ trả lời ngay, đồng thời đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển.
Cho nên mục đích cô ta quấn lấy anh, cũng không phải là vì thích anh, mà chỉ là vì muốn làm anh rời khỏi Diệp Ninh thôi?!
Nhưng mà là vì cái gì chứ?
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của anh, không ngờ lại bước lên.
Cố Phong thậm chí muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, la lớn: “Y tá!”
Cho dù anh thật sự bị cô ta bôi nhọ thì cũng tốt hơn cứ để cô ta tiếp tục nổi điên nữa.
Lần này anh đã đến rất gần phòng bệnh rồi, lại còn dùng hết sức lực hô to, hành lang bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng động.
Ngô Hàm Nhu không ngờ anh sẽ thật sự làm như thế, đáy mắt hiện ra chút hoảng loạn, động tác muốn cởi váy dài cũng hoàn toàn khựng lại.
Tuy rằng cô ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được ánh mắt khác thường của những người người khác.
Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, một y tá nhanh chóng chạy đến.
Khi cô ấy nhìn thấy Cố Phong đang đứng ngoài cửa và Ngô Hàm Nhu chỉ mặc áo n.g.ự.c đứng ở trước giường bệnh, chỉ cảm thấy sợ ngây người.
Cảnh này chắc chắn đã đủ để tạo thành hiểu lầm.
“Hai người đang làm cái gì đó?”
Sắc mặt Cố Phong cực kỳ lạnh nhạt: “Phiền cô mời vị đồng chí này ra ngoài đi!”
Y tá chợt hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cố Phong, anh tuyệt đối không phải là người chủ động, hơn nữa lúc nãy cũng là anh chủ động gọi y tá.
Cho nên đây là bên nhà gái chủ động đúng không?!
Cô ta đi quyến rũ một người bệnh nặng?
Rốt cuộc thì cô ta phải thèm khát đến cỡ nào chứ?
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong thật sự không rõ tại sao một người con gái trong sạch lại có thể làm ra loại chuyện khác người này chứ?“Cút đi! Nếu không tôi lập tức gọi y tá đến!”TBCVới tình huống hiện tại, cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ xảy ra hiểu lầm và ảnh hưởng không tốt.Ngô Hàm Nhu đã bất chấp tất cả từ lâu rồi, kiên định nói: “Nếu y tá đến, tôi sẽ nói cho bọn họ, là anh phi lễ tôi.”“...”Mặt Cố Phong đen kịt.Nhưng mà Ngô Hàm Nhu cũng không tiếp tục cởi váy dài ra nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh như thế.Cố Phong nghiêng mặt đi, hoàn toàn tránh đi không thèm nhìn cô ta nữa.Ngô Hàm Nhu đã nghĩ đến sự việc sẽ tiến triển không quá thuận lợi, Cố Phong là một người chính nhân quân tử, huống chi hiện tại anh đã bày tỏ tình cảm với Diệp Ninh rồi.“Anh Cố, tôi cũng không thua kém gì Diệp Ninh. Hơn nữa tôi lại thật lòng thích anh, anh không thể nhìn xem tôi sao?”Cô ta hạ thấp tư thái, mềm giọng cầu xin Cố Phong.“Đi ra ngoài!” Cố Phong rặn ra những lời này từ trong cổ họng, đang ở trong trạng thái sắp sửa bùng nổ.Ngô Hàm Nhu không chỉ không đi ra ngoài, ngược lại chậm rãi đến gần giường bệnh hơn.Cố Phong nổi giận: “Ngô Hàm Nhu, cô như thế này, nếu để đồng chí Giang Húc Đông biết, anh ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào chứ!”Anh không tin trong lòng cô ta không để ý người nào.Sự thật chứng minh suy nghĩ của anh vô cùng chính xác, khi Ngô Hàm Nhu nghe anh nhắc đến tên Giang Húc Đông, toàn thân cô ta đều cứng đờ lại.Sau đó ánh mắt cô ta lấp lóe lên kịch liệt, giống như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm.Cố Phong tranh thủ cơ hội này rời khỏi giường bệnh, tốc độ của anh cũng không nhanh, chỉ cố gắng hết sức kéo dãn khoảng cách với Ngô Hàm Nhu.Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong đáy mắt của Cố Phong, cũng cảm thấy cực kỳ tủi thân.Cô ta phải đi nịnh nọt lấy lòng một người đàn ông mình chẳng thích chút nào, cô ta cũng cảm thấy hành vi của mình cực kỳ buồn nôn.Nhưng mà nghĩ đến Giang Húc Đông, cô ta cảm thấy sự hi sinh của mình chẳng là cái gì cả. “Tôi có thể rời đi, nhưng mà anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”Nếu con đường này đi không thông, cô ta sẽ thay đổi một con đường khác.“Chuyện gì?” Cố Phong có lệ hỏi, âm thầm di chuyển về phía cửa.Ngô Hàm Nhu nói chậm lại: “Chỉ cần anh rời khỏi Diệp Ninh, tôi không chỉ lập tức rời đi ngay, hơn nữa sau này tuyệt đối đều sẽ không dây dưa với anh nữa.”“Không thể nào!” Cố Phong không chút chần chừ trả lời ngay, đồng thời đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển.Cho nên mục đích cô ta quấn lấy anh, cũng không phải là vì thích anh, mà chỉ là vì muốn làm anh rời khỏi Diệp Ninh thôi?!Nhưng mà là vì cái gì chứ?Ngô Hàm Nhu nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của anh, không ngờ lại bước lên.Cố Phong thậm chí muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, la lớn: “Y tá!”Cho dù anh thật sự bị cô ta bôi nhọ thì cũng tốt hơn cứ để cô ta tiếp tục nổi điên nữa.Lần này anh đã đến rất gần phòng bệnh rồi, lại còn dùng hết sức lực hô to, hành lang bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng động.Ngô Hàm Nhu không ngờ anh sẽ thật sự làm như thế, đáy mắt hiện ra chút hoảng loạn, động tác muốn cởi váy dài cũng hoàn toàn khựng lại.Tuy rằng cô ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được ánh mắt khác thường của những người người khác.Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, một y tá nhanh chóng chạy đến.Khi cô ấy nhìn thấy Cố Phong đang đứng ngoài cửa và Ngô Hàm Nhu chỉ mặc áo n.g.ự.c đứng ở trước giường bệnh, chỉ cảm thấy sợ ngây người.Cảnh này chắc chắn đã đủ để tạo thành hiểu lầm.“Hai người đang làm cái gì đó?”Sắc mặt Cố Phong cực kỳ lạnh nhạt: “Phiền cô mời vị đồng chí này ra ngoài đi!”Y tá chợt hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cố Phong, anh tuyệt đối không phải là người chủ động, hơn nữa lúc nãy cũng là anh chủ động gọi y tá.Cho nên đây là bên nhà gái chủ động đúng không?!Cô ta đi quyến rũ một người bệnh nặng?Rốt cuộc thì cô ta phải thèm khát đến cỡ nào chứ?