Dịch: Xuân Mai Sau khi trải qua đợt tập huấn quân sự cùng hơn một tháng sống chung, các học sinh mới vào trường cấp ba còn chưa quen biết nhau đã thân thiết hơn với các bạn cùng lớp. Ba người một nhóm hoặc năm người một tốp bắt đầu nói chuyện cười đùa với nhau. Lúc này vừa qua tiết thể dục buổi sáng, đang trong giờ tự học, không có thầy cô quản thúc nên đám học sinh nô đùa ầm ĩ, chạy tới chạy lui, làm đánh thức Kiều Lam đang ngủ gật trên bàn. Xung quanh rất ồn ào, tiếng người gào thét cười nói ầm ầm bên tai khiến cô đau hết cả màng nhĩ. Kiều Lam còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa mở lên đã thấy bên cạnh có một bạn nam mải nô đùa sắp va vào mình đến nơi. Kiều Lam theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy sang một bên. Bạn nam kia đụng ngay vào ghế ngã nhào xuống đất. Cậu ta đứng dậy, xoa chỗ cánh tay bị đau, miệng chửi một câu bậy bạ, trừng mắt nhìn Kiều Lam với vẻ khó chịu: "Khốn nạn, cậu tránh làm gì?" Kiều Lam: "???" Cô nhìn cậu bạn. Đây là một…
Chương 123: Ngooại truyện 1: Tính sổ
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam PhụTác giả: Tiểu Hài Thích Ăn ĐườngTruyện Ngôn TìnhDịch: Xuân Mai Sau khi trải qua đợt tập huấn quân sự cùng hơn một tháng sống chung, các học sinh mới vào trường cấp ba còn chưa quen biết nhau đã thân thiết hơn với các bạn cùng lớp. Ba người một nhóm hoặc năm người một tốp bắt đầu nói chuyện cười đùa với nhau. Lúc này vừa qua tiết thể dục buổi sáng, đang trong giờ tự học, không có thầy cô quản thúc nên đám học sinh nô đùa ầm ĩ, chạy tới chạy lui, làm đánh thức Kiều Lam đang ngủ gật trên bàn. Xung quanh rất ồn ào, tiếng người gào thét cười nói ầm ầm bên tai khiến cô đau hết cả màng nhĩ. Kiều Lam còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa mở lên đã thấy bên cạnh có một bạn nam mải nô đùa sắp va vào mình đến nơi. Kiều Lam theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy sang một bên. Bạn nam kia đụng ngay vào ghế ngã nhào xuống đất. Cậu ta đứng dậy, xoa chỗ cánh tay bị đau, miệng chửi một câu bậy bạ, trừng mắt nhìn Kiều Lam với vẻ khó chịu: "Khốn nạn, cậu tránh làm gì?" Kiều Lam: "???" Cô nhìn cậu bạn. Đây là một… Dịch: An LinhCả đời này và đời trước Kiều Lam chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, làm sao cũng không kìm được nước mắt, Đàm Mặc nằm sấp ở đầu giường không dám rời đi nửa bước, cả buổi đều ở cạnh cô.Anh có lẽ đã nhận ra nguyên nhân khiến Kiều Lam khóc hôm nay khác với những gì anh nghĩ, nhưng trong lúc bất chợt lại nảy lên sợ hãi nên không dám hỏi, cuối cùng thật vất vả đợi cho Kiều Lam ngủ say mới cẩn thận nhét chăn vào.Một đêm "gà bay chó chạy" cũng trôi qua, ngày hôm sau Kiều Lam và Đàm Mặc đều bình tĩnh lại, hai người vừa ăn sáng vừa nghiền ngẫm chuyện hôm qua.Kiều Lam bừng tỉnh trong cơn mơ màng, nhanh chóng bắt được một vài logic bất thường trong đó.Ví dụ đơn giản nhất, Đàm Mặc làm sao biết cô sẽ ở đó?Sao lại trùng hợp đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó.Giống như cô, hôm qua tìm Đàm Mặc mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm được.Đàm Mặc đang chăm chú cắn bánh bao nhân súp, đột nhiên bị câu nói của Kiều Lam nện vào đầu giật bắn."Điện thoại này."Kiều Lam cầm điện thoại trong tay lắc lắc với Đàm Mặc."Thành thật giải thích, cài cái gì?"Đàm Mặc giật mình, bánh bao trong miệng dọa sợ rơi xuống đĩa.Điện thoại này. . .Điện thoại này. . . là Đàm Mặc cố ý tặng cho Kiều Lam.Sau đó lúc tặng điện thoại lại cẩn thận suy nghĩ.Hay nói chính xác hơn, là vì trước tiên suy nghĩ kỹ một chút, sau đó mới tặng cho Kiều Lam một chiếc điện thoại di động "khác".Ví dụ như cài định vị. . . . . . .Nhưng kỳ thực anh cũng không sử dụng nó quá nhiều lần!Bởi vì thông thường Kiều Lam đều sẽ nói với anh mình đi đâu làm gì.Hôm qua là ngoài ý muốn. . . . . .Đàm Mặc suy nghĩ không tới ba giây, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, ngước lên dứt khoát nói xin lỗi."Thật xin lỗi."Kiều Lam nhìn chằm chằm anh bạn trai trước mặt một hồi lâu, tiếp tục duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt, mỉm cười."Lát nữa xóa.""Uhm.""Không có lần sau.""Uhm""Sau đó cài cho em một cái.""Uhm. . . Hở?"Kiều Lam ung dung thong thả ăn bữa sáng."Ai bảo người nào đó hôm qua chơi trò mất tích."Đàm Mặc: ". . . . . ."
Dịch: An Linh
Cả đời này và đời trước Kiều Lam chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, làm sao cũng không kìm được nước mắt, Đàm Mặc nằm sấp ở đầu giường không dám rời đi nửa bước, cả buổi đều ở cạnh cô.
Anh có lẽ đã nhận ra nguyên nhân khiến Kiều Lam khóc hôm nay khác với những gì anh nghĩ, nhưng trong lúc bất chợt lại nảy lên sợ hãi nên không dám hỏi, cuối cùng thật vất vả đợi cho Kiều Lam ngủ say mới cẩn thận nhét chăn vào.
Một đêm "gà bay chó chạy" cũng trôi qua, ngày hôm sau Kiều Lam và Đàm Mặc đều bình tĩnh lại, hai người vừa ăn sáng vừa nghiền ngẫm chuyện hôm qua.
Kiều Lam bừng tỉnh trong cơn mơ màng, nhanh chóng bắt được một vài logic bất thường trong đó.
Ví dụ đơn giản nhất, Đàm Mặc làm sao biết cô sẽ ở đó?
Sao lại trùng hợp đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó.
Giống như cô, hôm qua tìm Đàm Mặc mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm được.
Đàm Mặc đang chăm chú cắn bánh bao nhân súp, đột nhiên bị câu nói của Kiều Lam nện vào đầu giật bắn.
"Điện thoại này."
Kiều Lam cầm điện thoại trong tay lắc lắc với Đàm Mặc.
"Thành thật giải thích, cài cái gì?"
Đàm Mặc giật mình, bánh bao trong miệng dọa sợ rơi xuống đĩa.
Điện thoại này. . .
Điện thoại này. . . là Đàm Mặc cố ý tặng cho Kiều Lam.
Sau đó lúc tặng điện thoại lại cẩn thận suy nghĩ.
Hay nói chính xác hơn, là vì trước tiên suy nghĩ kỹ một chút, sau đó mới tặng cho Kiều Lam một chiếc điện thoại di động "khác".
Ví dụ như cài định vị. . . . . . .
Nhưng kỳ thực anh cũng không sử dụng nó quá nhiều lần!
Bởi vì thông thường Kiều Lam đều sẽ nói với anh mình đi đâu làm gì.
Hôm qua là ngoài ý muốn. . . . . .
Đàm Mặc suy nghĩ không tới ba giây, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, ngước lên dứt khoát nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi."
Kiều Lam nhìn chằm chằm anh bạn trai trước mặt một hồi lâu, tiếp tục duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt, mỉm cười.
"Lát nữa xóa."
"Uhm."
"Không có lần sau."
"Uhm"
"Sau đó cài cho em một cái."
"Uhm. . . Hở?"
Kiều Lam ung dung thong thả ăn bữa sáng.
"Ai bảo người nào đó hôm qua chơi trò mất tích."
Đàm Mặc: ". . . . . ."
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam PhụTác giả: Tiểu Hài Thích Ăn ĐườngTruyện Ngôn TìnhDịch: Xuân Mai Sau khi trải qua đợt tập huấn quân sự cùng hơn một tháng sống chung, các học sinh mới vào trường cấp ba còn chưa quen biết nhau đã thân thiết hơn với các bạn cùng lớp. Ba người một nhóm hoặc năm người một tốp bắt đầu nói chuyện cười đùa với nhau. Lúc này vừa qua tiết thể dục buổi sáng, đang trong giờ tự học, không có thầy cô quản thúc nên đám học sinh nô đùa ầm ĩ, chạy tới chạy lui, làm đánh thức Kiều Lam đang ngủ gật trên bàn. Xung quanh rất ồn ào, tiếng người gào thét cười nói ầm ầm bên tai khiến cô đau hết cả màng nhĩ. Kiều Lam còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa mở lên đã thấy bên cạnh có một bạn nam mải nô đùa sắp va vào mình đến nơi. Kiều Lam theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy sang một bên. Bạn nam kia đụng ngay vào ghế ngã nhào xuống đất. Cậu ta đứng dậy, xoa chỗ cánh tay bị đau, miệng chửi một câu bậy bạ, trừng mắt nhìn Kiều Lam với vẻ khó chịu: "Khốn nạn, cậu tránh làm gì?" Kiều Lam: "???" Cô nhìn cậu bạn. Đây là một… Dịch: An LinhCả đời này và đời trước Kiều Lam chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, làm sao cũng không kìm được nước mắt, Đàm Mặc nằm sấp ở đầu giường không dám rời đi nửa bước, cả buổi đều ở cạnh cô.Anh có lẽ đã nhận ra nguyên nhân khiến Kiều Lam khóc hôm nay khác với những gì anh nghĩ, nhưng trong lúc bất chợt lại nảy lên sợ hãi nên không dám hỏi, cuối cùng thật vất vả đợi cho Kiều Lam ngủ say mới cẩn thận nhét chăn vào.Một đêm "gà bay chó chạy" cũng trôi qua, ngày hôm sau Kiều Lam và Đàm Mặc đều bình tĩnh lại, hai người vừa ăn sáng vừa nghiền ngẫm chuyện hôm qua.Kiều Lam bừng tỉnh trong cơn mơ màng, nhanh chóng bắt được một vài logic bất thường trong đó.Ví dụ đơn giản nhất, Đàm Mặc làm sao biết cô sẽ ở đó?Sao lại trùng hợp đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó.Giống như cô, hôm qua tìm Đàm Mặc mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm được.Đàm Mặc đang chăm chú cắn bánh bao nhân súp, đột nhiên bị câu nói của Kiều Lam nện vào đầu giật bắn."Điện thoại này."Kiều Lam cầm điện thoại trong tay lắc lắc với Đàm Mặc."Thành thật giải thích, cài cái gì?"Đàm Mặc giật mình, bánh bao trong miệng dọa sợ rơi xuống đĩa.Điện thoại này. . .Điện thoại này. . . là Đàm Mặc cố ý tặng cho Kiều Lam.Sau đó lúc tặng điện thoại lại cẩn thận suy nghĩ.Hay nói chính xác hơn, là vì trước tiên suy nghĩ kỹ một chút, sau đó mới tặng cho Kiều Lam một chiếc điện thoại di động "khác".Ví dụ như cài định vị. . . . . . .Nhưng kỳ thực anh cũng không sử dụng nó quá nhiều lần!Bởi vì thông thường Kiều Lam đều sẽ nói với anh mình đi đâu làm gì.Hôm qua là ngoài ý muốn. . . . . .Đàm Mặc suy nghĩ không tới ba giây, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, ngước lên dứt khoát nói xin lỗi."Thật xin lỗi."Kiều Lam nhìn chằm chằm anh bạn trai trước mặt một hồi lâu, tiếp tục duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt, mỉm cười."Lát nữa xóa.""Uhm.""Không có lần sau.""Uhm""Sau đó cài cho em một cái.""Uhm. . . Hở?"Kiều Lam ung dung thong thả ăn bữa sáng."Ai bảo người nào đó hôm qua chơi trò mất tích."Đàm Mặc: ". . . . . ."