“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1169: Chương 1169

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Tiểu Đống, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy có thể tạm thời cho em mượn khu vực biểu diễn này. Không phải em muốn ca hát sao, lại đây hát đi.”Lời Cố Phong nói ra làm trái tim Diệp Đống run rẩy, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng.“Hiện, hiện tại đó hả?”Cậu nhìn đám đông nhộn nhịp ở xung quanh, đã hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Cố Phong khẳng định nói: “Đúng vậy. Nơi này có micro và thiết bị, cũng có người xem, em có thể biểu diễn rồi.”Cơ bắp trên mặt Diệp Đống hơi run rẩy, theo bản năng kháng cự.“Chuyện này không ổn lắm thì phải? Em còn chưa chuẩn bị cái...”“Chuẩn bị cái gì chứ, chỉ là ca hát thôi mà. Em cứ chọn một bài hát mà em thuộc nhất, cứ đứng đó hát là được rồi. Tuyệt đối không thành vấn đề.” Cố Phong cổ vũ cho cậu.Diệp Đống lắc đầu như trống bỏi, tạm thời không nói đến chuyện cậu hát có hay hay không, chỉ riêng chuyện đứng trước mặt nhiều người như thế, cậu cũng không thể mở miệng ra hát được.Cố Phong thấy cậu do dự như thế, nhíu mày nói: “Đừng có nói với anh là em không dám đó nha? Không phải em muốn giống như chị của em sao? Lúc chị em lên sân khấu biểu diễn thì còn nhiều người xem hơn bây giờ, sân khấu biểu diễn cũng trang trọng hơn bây giờ rất nhiều.”“Em...” Diệp Đống mắc nghẹn, cậu đúng là thật sự không dám, nhưng cũng ngại không dám nói ra.“Đồng chí, thật ra cũng không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cậu muốn hát đúng không? Cứ nhắm mắt lại hát là được!” Người đàn ông diễn kịch độc thoại lúc nãy tốt bụng chỉ chiêu cho cậu.Cố Phong vỗ vai của cậu nói: “Nếu đến cả như thế này mà em còn không làm được, sau này sao có thể thuyết phục chị của em được đây? Nếu không thì em cũng chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.”Diệp Đống vừa nghe đến bỏ cuộc, lập tức không cam lòng.Cậu đã không thể đàn dương cầm rồi, hiện tại nếu đến cả ca hát cũng làm không được, vậy làm sao có thể làm siêu sao được đây?“Được, em hát!”Còn không phải là ca hát sao, hát xong cũng không thiếu miếng thịt nào.Mấy người đến xem kia, cứ việc coi bọn họ thành không khí không phải là được rồi sao!Tiếng hò hét trong lòng không nhỏ, nhưng mà chờ đến khi đứng ở trước micro, mọi sự xây dựng tâm lý đều sụp đổ hoàn toàn.Từng gương mặt xa lạ kia, từng bóng dáng đang đứng ở đằng kia, đó không phải là không khí, rõ ràng là hồng thủy mãnh thú thì có.Cố Phong bình tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn cậu căng thẳng đến mức run bần bật, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào.Một giây. Năm giây.Mười giây.Theo thời gian trôi đi, Diệp Đống lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.Người ở xung quanh cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, bắt đầu ồn ào.“Rốt cuộc thì có hát hay không vậy? Không hát thì đi xuống đi!”“Đi xuống! Đi xuống!”Có người lên tiếng trước, những người khác cũng đều bắt đầu kêu to theo.Trên mặt Diệp Đống đầy mồ hôi, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.“Tôi, tôi, tôi có thể hát...”Cậu lắp bắp cãi lại, cuối cùng cũng cắn răng mở miệng nói.Nhìn thấy cậu thật sự bắt đầu hát, Cố Phong cũng có chút kinh ngạc, thậm chí còn có một chút kỳ vọng.Nếu thằng nhóc này thật sự ca hát không tệ như những gì cậu nói thì đúng là cũng có thể để Diệp Ninh bồi dưỡng cậu một chút.Nhưng mà ý tưởng này cũng chỉ duy trì được hai giây, đã bị tiếng ca khác thường, giống như ma âm xuyên lỗ tai của Diệp Đống hoàn toàn phá nát.Rõ ràng lời bài hát vẫn rất quen thuộc, nhưng mà lại làm người nghe không biết được rốt cuộc cậu đang hát bài nào?Cậu đã hát được năm câu, nhưng lại không có một chữ nào hát đúng giai điệu cả.Cơ bắp khóe miệng của Cố Phong run rẩy kịch liệt, yên lặng che kín mặt lại, sợ bị người khác nhận ra hai người bọn họ là đi chung với nhau.Khó nghe.Cực kỳ khó nghe.Anh thề, cả đời này anh chưa bao giờ nghe được tiếng hát khó nghe như thế.TBCVậy mà lúc trước thằng ranh này còn cam đoan với anh là cơ sở của cậu tốt hơn Diệp Ninh, sao cậu dám nói thế chứ?Phản ứng của những người xung quanh còn kịch liệt hơn Cố Phong rất nhiều, có người bịt chặt lỗ tai, có người cười ầm lên, có người xoa tay chuẩn bị đánh cho Diệp Đống một trận.Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn lại đồ sộ! 

“Tiểu Đống, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy có thể tạm thời cho em mượn khu vực biểu diễn này. Không phải em muốn ca hát sao, lại đây hát đi.”

Lời Cố Phong nói ra làm trái tim Diệp Đống run rẩy, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng.

“Hiện, hiện tại đó hả?”

Cậu nhìn đám đông nhộn nhịp ở xung quanh, đã hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cố Phong khẳng định nói: “Đúng vậy. Nơi này có micro và thiết bị, cũng có người xem, em có thể biểu diễn rồi.”

Cơ bắp trên mặt Diệp Đống hơi run rẩy, theo bản năng kháng cự.

“Chuyện này không ổn lắm thì phải? Em còn chưa chuẩn bị cái...”

“Chuẩn bị cái gì chứ, chỉ là ca hát thôi mà. Em cứ chọn một bài hát mà em thuộc nhất, cứ đứng đó hát là được rồi. Tuyệt đối không thành vấn đề.” Cố Phong cổ vũ cho cậu.

Diệp Đống lắc đầu như trống bỏi, tạm thời không nói đến chuyện cậu hát có hay hay không, chỉ riêng chuyện đứng trước mặt nhiều người như thế, cậu cũng không thể mở miệng ra hát được.

Cố Phong thấy cậu do dự như thế, nhíu mày nói: “Đừng có nói với anh là em không dám đó nha? Không phải em muốn giống như chị của em sao? Lúc chị em lên sân khấu biểu diễn thì còn nhiều người xem hơn bây giờ, sân khấu biểu diễn cũng trang trọng hơn bây giờ rất nhiều.”

“Em...” Diệp Đống mắc nghẹn, cậu đúng là thật sự không dám, nhưng cũng ngại không dám nói ra.

“Đồng chí, thật ra cũng không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cậu muốn hát đúng không? Cứ nhắm mắt lại hát là được!” Người đàn ông diễn kịch độc thoại lúc nãy tốt bụng chỉ chiêu cho cậu.

Cố Phong vỗ vai của cậu nói: “Nếu đến cả như thế này mà em còn không làm được, sau này sao có thể thuyết phục chị của em được đây? Nếu không thì em cũng chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.”

Diệp Đống vừa nghe đến bỏ cuộc, lập tức không cam lòng.

Cậu đã không thể đàn dương cầm rồi, hiện tại nếu đến cả ca hát cũng làm không được, vậy làm sao có thể làm siêu sao được đây?

“Được, em hát!”

Còn không phải là ca hát sao, hát xong cũng không thiếu miếng thịt nào.

Mấy người đến xem kia, cứ việc coi bọn họ thành không khí không phải là được rồi sao!

Tiếng hò hét trong lòng không nhỏ, nhưng mà chờ đến khi đứng ở trước micro, mọi sự xây dựng tâm lý đều sụp đổ hoàn toàn.

Từng gương mặt xa lạ kia, từng bóng dáng đang đứng ở đằng kia, đó không phải là không khí, rõ ràng là hồng thủy mãnh thú thì có.

Cố Phong bình tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn cậu căng thẳng đến mức run bần bật, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Một giây.

 

Năm giây.

Mười giây.

Theo thời gian trôi đi, Diệp Đống lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Người ở xung quanh cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, bắt đầu ồn ào.

“Rốt cuộc thì có hát hay không vậy? Không hát thì đi xuống đi!”

“Đi xuống! Đi xuống!”

Có người lên tiếng trước, những người khác cũng đều bắt đầu kêu to theo.

Trên mặt Diệp Đống đầy mồ hôi, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

“Tôi, tôi, tôi có thể hát...”

Cậu lắp bắp cãi lại, cuối cùng cũng cắn răng mở miệng nói.

Nhìn thấy cậu thật sự bắt đầu hát, Cố Phong cũng có chút kinh ngạc, thậm chí còn có một chút kỳ vọng.

Nếu thằng nhóc này thật sự ca hát không tệ như những gì cậu nói thì đúng là cũng có thể để Diệp Ninh bồi dưỡng cậu một chút.

Nhưng mà ý tưởng này cũng chỉ duy trì được hai giây, đã bị tiếng ca khác thường, giống như ma âm xuyên lỗ tai của Diệp Đống hoàn toàn phá nát.

Rõ ràng lời bài hát vẫn rất quen thuộc, nhưng mà lại làm người nghe không biết được rốt cuộc cậu đang hát bài nào?

Cậu đã hát được năm câu, nhưng lại không có một chữ nào hát đúng giai điệu cả.

Cơ bắp khóe miệng của Cố Phong run rẩy kịch liệt, yên lặng che kín mặt lại, sợ bị người khác nhận ra hai người bọn họ là đi chung với nhau.

Khó nghe.

Cực kỳ khó nghe.

Anh thề, cả đời này anh chưa bao giờ nghe được tiếng hát khó nghe như thế.

TBC

Vậy mà lúc trước thằng ranh này còn cam đoan với anh là cơ sở của cậu tốt hơn Diệp Ninh, sao cậu dám nói thế chứ?

Phản ứng của những người xung quanh còn kịch liệt hơn Cố Phong rất nhiều, có người bịt chặt lỗ tai, có người cười ầm lên, có người xoa tay chuẩn bị đánh cho Diệp Đống một trận.

Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn lại đồ sộ!

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Tiểu Đống, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy có thể tạm thời cho em mượn khu vực biểu diễn này. Không phải em muốn ca hát sao, lại đây hát đi.”Lời Cố Phong nói ra làm trái tim Diệp Đống run rẩy, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng.“Hiện, hiện tại đó hả?”Cậu nhìn đám đông nhộn nhịp ở xung quanh, đã hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Cố Phong khẳng định nói: “Đúng vậy. Nơi này có micro và thiết bị, cũng có người xem, em có thể biểu diễn rồi.”Cơ bắp trên mặt Diệp Đống hơi run rẩy, theo bản năng kháng cự.“Chuyện này không ổn lắm thì phải? Em còn chưa chuẩn bị cái...”“Chuẩn bị cái gì chứ, chỉ là ca hát thôi mà. Em cứ chọn một bài hát mà em thuộc nhất, cứ đứng đó hát là được rồi. Tuyệt đối không thành vấn đề.” Cố Phong cổ vũ cho cậu.Diệp Đống lắc đầu như trống bỏi, tạm thời không nói đến chuyện cậu hát có hay hay không, chỉ riêng chuyện đứng trước mặt nhiều người như thế, cậu cũng không thể mở miệng ra hát được.Cố Phong thấy cậu do dự như thế, nhíu mày nói: “Đừng có nói với anh là em không dám đó nha? Không phải em muốn giống như chị của em sao? Lúc chị em lên sân khấu biểu diễn thì còn nhiều người xem hơn bây giờ, sân khấu biểu diễn cũng trang trọng hơn bây giờ rất nhiều.”“Em...” Diệp Đống mắc nghẹn, cậu đúng là thật sự không dám, nhưng cũng ngại không dám nói ra.“Đồng chí, thật ra cũng không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cậu muốn hát đúng không? Cứ nhắm mắt lại hát là được!” Người đàn ông diễn kịch độc thoại lúc nãy tốt bụng chỉ chiêu cho cậu.Cố Phong vỗ vai của cậu nói: “Nếu đến cả như thế này mà em còn không làm được, sau này sao có thể thuyết phục chị của em được đây? Nếu không thì em cũng chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.”Diệp Đống vừa nghe đến bỏ cuộc, lập tức không cam lòng.Cậu đã không thể đàn dương cầm rồi, hiện tại nếu đến cả ca hát cũng làm không được, vậy làm sao có thể làm siêu sao được đây?“Được, em hát!”Còn không phải là ca hát sao, hát xong cũng không thiếu miếng thịt nào.Mấy người đến xem kia, cứ việc coi bọn họ thành không khí không phải là được rồi sao!Tiếng hò hét trong lòng không nhỏ, nhưng mà chờ đến khi đứng ở trước micro, mọi sự xây dựng tâm lý đều sụp đổ hoàn toàn.Từng gương mặt xa lạ kia, từng bóng dáng đang đứng ở đằng kia, đó không phải là không khí, rõ ràng là hồng thủy mãnh thú thì có.Cố Phong bình tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn cậu căng thẳng đến mức run bần bật, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào.Một giây. Năm giây.Mười giây.Theo thời gian trôi đi, Diệp Đống lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.Người ở xung quanh cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, bắt đầu ồn ào.“Rốt cuộc thì có hát hay không vậy? Không hát thì đi xuống đi!”“Đi xuống! Đi xuống!”Có người lên tiếng trước, những người khác cũng đều bắt đầu kêu to theo.Trên mặt Diệp Đống đầy mồ hôi, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.“Tôi, tôi, tôi có thể hát...”Cậu lắp bắp cãi lại, cuối cùng cũng cắn răng mở miệng nói.Nhìn thấy cậu thật sự bắt đầu hát, Cố Phong cũng có chút kinh ngạc, thậm chí còn có một chút kỳ vọng.Nếu thằng nhóc này thật sự ca hát không tệ như những gì cậu nói thì đúng là cũng có thể để Diệp Ninh bồi dưỡng cậu một chút.Nhưng mà ý tưởng này cũng chỉ duy trì được hai giây, đã bị tiếng ca khác thường, giống như ma âm xuyên lỗ tai của Diệp Đống hoàn toàn phá nát.Rõ ràng lời bài hát vẫn rất quen thuộc, nhưng mà lại làm người nghe không biết được rốt cuộc cậu đang hát bài nào?Cậu đã hát được năm câu, nhưng lại không có một chữ nào hát đúng giai điệu cả.Cơ bắp khóe miệng của Cố Phong run rẩy kịch liệt, yên lặng che kín mặt lại, sợ bị người khác nhận ra hai người bọn họ là đi chung với nhau.Khó nghe.Cực kỳ khó nghe.Anh thề, cả đời này anh chưa bao giờ nghe được tiếng hát khó nghe như thế.TBCVậy mà lúc trước thằng ranh này còn cam đoan với anh là cơ sở của cậu tốt hơn Diệp Ninh, sao cậu dám nói thế chứ?Phản ứng của những người xung quanh còn kịch liệt hơn Cố Phong rất nhiều, có người bịt chặt lỗ tai, có người cười ầm lên, có người xoa tay chuẩn bị đánh cho Diệp Đống một trận.Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn lại đồ sộ! 

Chương 1169: Chương 1169