“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1201: Chương 1201

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Thôn trưởng, chúng ta làm người làm việc đều phải nghĩ đến lương tâm. Anh em Lưu Mãn đã cống hiến nhiều thứ cho thôn chúng ta như thế, có thể nói là ân nhân của cả thôn. Hiện tại anh ấy bị người nhà họ Diệp ăn *****, bảo nhà họ Diệp dọn ra khỏi thôn cũng không tính là quá đáng gì cả!”Mọi người hơi yên tĩnh trong chốc lát, có người mất kiên nhẫn, chủ động đứng về phe Lưu Mãn la hét ầm ĩ.“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như thế! Chúng ta cũng không thể xài tiền của người ta rồi còn làm người ta phải chịu ấm ức được đúng không?”Những người *****ên đứng ra tỏ thái độ là đều rất lớn giọng, sợ Lưu Mãn không để ý đến bọn họ.Sắc mặt thôn trưởng âm u đến mức có thể vắt ra nước.Các các bộ cũng quyết định tiếp tục im lặng quan sát.“Cũng không thể nói như thế được, chuyện ngày hôm trước cũng không thể trách người nhà họ Diệp không được, một cây làm chẳng nên non.” Trong đám đông có người nhỏ giọng lẩm bẩm.Nhưng mà người kia lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Mãn và bị những người khác tấn công tập thể.“Nhưng mà là Diệp Đống nói xấu Lưu Mãn trước, hơn nữa nó là đàn ông, lại còn mặt dày không biết xấu hổ đánh nhau với Mỹ Lệ nữa?”“Trước kia hai anh em nhà họ Diệp làm biết bao nhiêu chuyện bậy bạ rồi, thật ra đã nên đuổi bọn họ đi từ lâu mới đúng!”Vẫn cứ là những người đó, tiếng kêu gào càng lúc càng lớn.Lưu Mãn ôm tay ở trước ngực, cực kỳ vừa lòng với cục diện hiện tại, dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía thôn trưởng đang lộ ra vẻ mặt khó xử.Chờ thôn đưa ra quyết định cuối cùng.Thôn trưởng nghe những người này la hét cảm thấy quá nhức đầu, trực tiếp vỗ bàn: “Đừng có ồn ào nữa!”Lúc này tiếng hò hét lộn xộn mới nhỏ đi một chút.TBCThôn trưởng lại nhìn về phía Lưu Mãn, miễn cưỡng bày ra thái độ khá tốt thương lượng nói: “Con có thể đổi một yêu cầu khác hay không, con muốn gì trong thôn cũng có thể thỏa mãn.”Lưu Mãn cong khóe môi, tăng thêm âm lượng: “Tôi chỉ có một yêu cầu này thôi.”Trong lòng thôn trưởng vô cùng nặng nề, các cán bộ cũng ngơ ngác nhìn nhau.Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như thế.Vô số ánh mắt đều tập trung trên người của thôn trưởng. Thôn trưởng chỉ cảm thấy áp lực còn lớn hơn cả núi.Ông ấy không tán thành với cách làm việc của Lưu Mãn, nhưng mà các thôn dân cũng cực kỳ muốn sửa đường.Nhưng nếu ông ấy thật sự đồng ý thì phải đối mặt với gia đình Diệp Quốc Sinh như thế nào đây?!Lưu Mãn thấy ông ấy do dự, đáy mắt hiện ra một chút vẻ mất kiên nhẫn.“Thôn trưởng, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải do dự lâu đến thế không? Nếu trong thôn không nỡ để nhà họ Diệp đi như thế, vậy tôi khỏi sửa đường lại được rồi.”Nói xong anh ta khí phách từ trên ghế đứng lên, muốn rời đi.Anh ta vừa mới nhúc nhích một tí, các thôn dân có mặt ở đây lập tức sốt ruột, tất cả đều theo bản năng muốn cản anh ta lại.“Lưu Mãn, anh tạm thời đừng có gấp, chuyện này còn có thể thương lượng.”“Thôn trưởng, ông mau nói chuyện đi chứ!”...Diệp Ninh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuyên qua đám đông, lạnh nhạt nhìn cảnh này.Mẹ của Lý Cẩu Tử cũng rất bất đắc dĩ, lo sợ bất an nhìn cô.Nếu như nói như thế, chỉ e là nhà họ Diệp sẽ bị đuổi đi thật mất.Thôn trưởng nắm chặt nắm tay, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng đi.Ngay lúc ông ấy sắp sửa chịu không nổi áp lực, Mạnh Phàm Chí ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thôn trưởng, tôi có một cách, ông nghe thử xem làm thế có được không.”Mạnh Phàm Chí là đội trưởng của đại đội số ba, làm người khéo đưa đẩy, đầu óc nhanh nhạy.Thôn trưởng lập tức nhìn về phía ông ta nói: “Nói nghe thử xem nào.”“Chúng ta có thể bỏ phiếu quyết định vấn đề đi hay ở của nhà họ Diệp.”Mạnh Phàm Chí nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh.Đến cả ánh mắt của Lưu Mãn cũng hơi d.a.o động. 

“Thôn trưởng, chúng ta làm người làm việc đều phải nghĩ đến lương tâm. Anh em Lưu Mãn đã cống hiến nhiều thứ cho thôn chúng ta như thế, có thể nói là ân nhân của cả thôn. Hiện tại anh ấy bị người nhà họ Diệp ăn *****, bảo nhà họ Diệp dọn ra khỏi thôn cũng không tính là quá đáng gì cả!”

Mọi người hơi yên tĩnh trong chốc lát, có người mất kiên nhẫn, chủ động đứng về phe Lưu Mãn la hét ầm ĩ.

“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như thế! Chúng ta cũng không thể xài tiền của người ta rồi còn làm người ta phải chịu ấm ức được đúng không?”

Những người *****ên đứng ra tỏ thái độ là đều rất lớn giọng, sợ Lưu Mãn không để ý đến bọn họ.

Sắc mặt thôn trưởng âm u đến mức có thể vắt ra nước.

Các các bộ cũng quyết định tiếp tục im lặng quan sát.

“Cũng không thể nói như thế được, chuyện ngày hôm trước cũng không thể trách người nhà họ Diệp không được, một cây làm chẳng nên non.” Trong đám đông có người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng mà người kia lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Mãn và bị những người khác tấn công tập thể.

“Nhưng mà là Diệp Đống nói xấu Lưu Mãn trước, hơn nữa nó là đàn ông, lại còn mặt dày không biết xấu hổ đánh nhau với Mỹ Lệ nữa?”

“Trước kia hai anh em nhà họ Diệp làm biết bao nhiêu chuyện bậy bạ rồi, thật ra đã nên đuổi bọn họ đi từ lâu mới đúng!”

Vẫn cứ là những người đó, tiếng kêu gào càng lúc càng lớn.

Lưu Mãn ôm tay ở trước ngực, cực kỳ vừa lòng với cục diện hiện tại, dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía thôn trưởng đang lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chờ thôn đưa ra quyết định cuối cùng.

Thôn trưởng nghe những người này la hét cảm thấy quá nhức đầu, trực tiếp vỗ bàn: “Đừng có ồn ào nữa!”

Lúc này tiếng hò hét lộn xộn mới nhỏ đi một chút.

TBC

Thôn trưởng lại nhìn về phía Lưu Mãn, miễn cưỡng bày ra thái độ khá tốt thương lượng nói: “Con có thể đổi một yêu cầu khác hay không, con muốn gì trong thôn cũng có thể thỏa mãn.”

Lưu Mãn cong khóe môi, tăng thêm âm lượng: “Tôi chỉ có một yêu cầu này thôi.”

Trong lòng thôn trưởng vô cùng nặng nề, các cán bộ cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như thế.

Vô số ánh mắt đều tập trung trên người của thôn trưởng.

 

Thôn trưởng chỉ cảm thấy áp lực còn lớn hơn cả núi.

Ông ấy không tán thành với cách làm việc của Lưu Mãn, nhưng mà các thôn dân cũng cực kỳ muốn sửa đường.

Nhưng nếu ông ấy thật sự đồng ý thì phải đối mặt với gia đình Diệp Quốc Sinh như thế nào đây?!

Lưu Mãn thấy ông ấy do dự, đáy mắt hiện ra một chút vẻ mất kiên nhẫn.

“Thôn trưởng, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải do dự lâu đến thế không? Nếu trong thôn không nỡ để nhà họ Diệp đi như thế, vậy tôi khỏi sửa đường lại được rồi.”

Nói xong anh ta khí phách từ trên ghế đứng lên, muốn rời đi.

Anh ta vừa mới nhúc nhích một tí, các thôn dân có mặt ở đây lập tức sốt ruột, tất cả đều theo bản năng muốn cản anh ta lại.

“Lưu Mãn, anh tạm thời đừng có gấp, chuyện này còn có thể thương lượng.”

“Thôn trưởng, ông mau nói chuyện đi chứ!”

...

Diệp Ninh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuyên qua đám đông, lạnh nhạt nhìn cảnh này.

Mẹ của Lý Cẩu Tử cũng rất bất đắc dĩ, lo sợ bất an nhìn cô.

Nếu như nói như thế, chỉ e là nhà họ Diệp sẽ bị đuổi đi thật mất.

Thôn trưởng nắm chặt nắm tay, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng đi.

Ngay lúc ông ấy sắp sửa chịu không nổi áp lực, Mạnh Phàm Chí ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thôn trưởng, tôi có một cách, ông nghe thử xem làm thế có được không.”

Mạnh Phàm Chí là đội trưởng của đại đội số ba, làm người khéo đưa đẩy, đầu óc nhanh nhạy.

Thôn trưởng lập tức nhìn về phía ông ta nói: “Nói nghe thử xem nào.”

“Chúng ta có thể bỏ phiếu quyết định vấn đề đi hay ở của nhà họ Diệp.”

Mạnh Phàm Chí nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Đến cả ánh mắt của Lưu Mãn cũng hơi d.a.o động.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Thôn trưởng, chúng ta làm người làm việc đều phải nghĩ đến lương tâm. Anh em Lưu Mãn đã cống hiến nhiều thứ cho thôn chúng ta như thế, có thể nói là ân nhân của cả thôn. Hiện tại anh ấy bị người nhà họ Diệp ăn *****, bảo nhà họ Diệp dọn ra khỏi thôn cũng không tính là quá đáng gì cả!”Mọi người hơi yên tĩnh trong chốc lát, có người mất kiên nhẫn, chủ động đứng về phe Lưu Mãn la hét ầm ĩ.“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như thế! Chúng ta cũng không thể xài tiền của người ta rồi còn làm người ta phải chịu ấm ức được đúng không?”Những người *****ên đứng ra tỏ thái độ là đều rất lớn giọng, sợ Lưu Mãn không để ý đến bọn họ.Sắc mặt thôn trưởng âm u đến mức có thể vắt ra nước.Các các bộ cũng quyết định tiếp tục im lặng quan sát.“Cũng không thể nói như thế được, chuyện ngày hôm trước cũng không thể trách người nhà họ Diệp không được, một cây làm chẳng nên non.” Trong đám đông có người nhỏ giọng lẩm bẩm.Nhưng mà người kia lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Mãn và bị những người khác tấn công tập thể.“Nhưng mà là Diệp Đống nói xấu Lưu Mãn trước, hơn nữa nó là đàn ông, lại còn mặt dày không biết xấu hổ đánh nhau với Mỹ Lệ nữa?”“Trước kia hai anh em nhà họ Diệp làm biết bao nhiêu chuyện bậy bạ rồi, thật ra đã nên đuổi bọn họ đi từ lâu mới đúng!”Vẫn cứ là những người đó, tiếng kêu gào càng lúc càng lớn.Lưu Mãn ôm tay ở trước ngực, cực kỳ vừa lòng với cục diện hiện tại, dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía thôn trưởng đang lộ ra vẻ mặt khó xử.Chờ thôn đưa ra quyết định cuối cùng.Thôn trưởng nghe những người này la hét cảm thấy quá nhức đầu, trực tiếp vỗ bàn: “Đừng có ồn ào nữa!”Lúc này tiếng hò hét lộn xộn mới nhỏ đi một chút.TBCThôn trưởng lại nhìn về phía Lưu Mãn, miễn cưỡng bày ra thái độ khá tốt thương lượng nói: “Con có thể đổi một yêu cầu khác hay không, con muốn gì trong thôn cũng có thể thỏa mãn.”Lưu Mãn cong khóe môi, tăng thêm âm lượng: “Tôi chỉ có một yêu cầu này thôi.”Trong lòng thôn trưởng vô cùng nặng nề, các cán bộ cũng ngơ ngác nhìn nhau.Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như thế.Vô số ánh mắt đều tập trung trên người của thôn trưởng. Thôn trưởng chỉ cảm thấy áp lực còn lớn hơn cả núi.Ông ấy không tán thành với cách làm việc của Lưu Mãn, nhưng mà các thôn dân cũng cực kỳ muốn sửa đường.Nhưng nếu ông ấy thật sự đồng ý thì phải đối mặt với gia đình Diệp Quốc Sinh như thế nào đây?!Lưu Mãn thấy ông ấy do dự, đáy mắt hiện ra một chút vẻ mất kiên nhẫn.“Thôn trưởng, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải do dự lâu đến thế không? Nếu trong thôn không nỡ để nhà họ Diệp đi như thế, vậy tôi khỏi sửa đường lại được rồi.”Nói xong anh ta khí phách từ trên ghế đứng lên, muốn rời đi.Anh ta vừa mới nhúc nhích một tí, các thôn dân có mặt ở đây lập tức sốt ruột, tất cả đều theo bản năng muốn cản anh ta lại.“Lưu Mãn, anh tạm thời đừng có gấp, chuyện này còn có thể thương lượng.”“Thôn trưởng, ông mau nói chuyện đi chứ!”...Diệp Ninh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuyên qua đám đông, lạnh nhạt nhìn cảnh này.Mẹ của Lý Cẩu Tử cũng rất bất đắc dĩ, lo sợ bất an nhìn cô.Nếu như nói như thế, chỉ e là nhà họ Diệp sẽ bị đuổi đi thật mất.Thôn trưởng nắm chặt nắm tay, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng đi.Ngay lúc ông ấy sắp sửa chịu không nổi áp lực, Mạnh Phàm Chí ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thôn trưởng, tôi có một cách, ông nghe thử xem làm thế có được không.”Mạnh Phàm Chí là đội trưởng của đại đội số ba, làm người khéo đưa đẩy, đầu óc nhanh nhạy.Thôn trưởng lập tức nhìn về phía ông ta nói: “Nói nghe thử xem nào.”“Chúng ta có thể bỏ phiếu quyết định vấn đề đi hay ở của nhà họ Diệp.”Mạnh Phàm Chí nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh.Đến cả ánh mắt của Lưu Mãn cũng hơi d.a.o động. 

Chương 1201: Chương 1201