“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1300: Chương 1300

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mặt Diệp Ninh đen kịt lại.Hiện tại cô phân rõ ràng quan hệ với thằng nhóc này thì có còn kịp không?Diệp Quốc Sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Đống, sau đó xấu hổ nhìn về phía Cố Phong cười cười.TBC“Cố Phong, con đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Lúc đó Tiểu Ninh đâu có biết yêu đương là gì đâu, đều chỉ là đùa giỡn. Con nhất định đừng có để trong lòng!”Diệp Ninh cũng không thể không cẩn thận giải thích: “Em chỉ thấy ghét Lý Vân Phong thôi, không còn tình cảm gì khác.”Câu nói này thật sự không hề giả chút nào, người thích Lý Vân Phong lại không phải cô của hiện tại.Cố Phong nhìn mấy người bọn họ đều vô cùng hồi hộp căng thẳng, cười gật đầu.Anh hiểu rất rõ về Diệp Ninh, nếu cô thật sự còn có tình cảm lưu luyến gì đó với Lý Vân Phong thì tình hình ngay hôm nay đã không phải là như thế rồi.Dựa theo tính cách có thù nhất định phải báo của cô gái này, rõ ràng là cô đang trả thù Lý Vân Phong.“Chuyện và người của quá khứ, cứ để cho nó dừng lại ở quá khứ đi. Con chỉ trân trọng hiện tại và tương lai đang ở cùng với Tiểu Ninh mà thôi.”Câu trả lời đạt được điểm tuyệt đối như thế này lập tức nhận được niềm vui và sự yên tâm của Diệp Ninh, Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân.“Được được được!” Diệp Quốc Sinh nói một hơi ba chữ được, vui vẻ muốn chết, mọi lo lắng đều biến mất sạch sẽ.Diệp Ninh cũng cong môi mỉm cười lần nữa, cô đã sớm biết người đàn ông mà cô lựa chọn ưu tú đến cỡ nào mà.Nhưng mà chuyện cần phải giải thích thì cô cũng nên giải thích cho rõ ràng.Nhưng không phải là ngay lúc này mà phải chờ đến lúc chỉ có cô và Cố Phong ở riêng với nhau.Thời gian tiếp theo đó cô bắt đầu chào tạm biệt cha mẹ, bởi vì thân phận đã bại lộ, nếu cô không nhanh chóng rời khỏi thôn, tình hình lúc nãy rất có khả năng sẽ lại phát sinh thêm lần nữa. Đến lúc đó người bên ngoài đến không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của người trong nhà họ Diệp mà còn ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong thôn.Cũng may vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị ngày mốt sẽ khởi hành, hiện tại chỉ là đi sớm hơn hai ngày mà thôi.Ngày hôm qua cô cũng đã sửa soạn hành lý xong xuôi hết rồi.Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đã dặn dò rất nhiều thứ, hiện tại ngược lại cũng không có gì để nói.Chỉ biết bảo Diệp Ninh chăm sóc Cố Phong cho tốt, cũng bảo Cố Phong nhớ chăm sóc cho Diệp Ninh.Trước khi rời đi Diệp Ninh còn cố ý nhìn về phía Diệp Đống và Khổng Giai, cô vẫn luôn không quá yên tâm về thằng em trai này.Đợi đến khi Cố Phong xách theo rương hành lý cùng Diệp Ninh đi ra ngoài thì các bà con trong thôn vẫn còn chưa giải tán.Nhìn thấy Diệp Ninh lại chuẩn bị rời đi, vô cùng kinh ngạc, rất lưu luyến, chủ động đưa tiễn cô.Trong đó còn có một bà cụ nắm chặt lấy tay của Diệp Ninh nói: “Tiểu Ninh à, sau này có thời gian thì nhớ thường xuyên về nhà thăm. Nếu ở bên ngoài gặp chuyện gì tủi thân thì cứ đi về.”Diệp Ninh vốn dĩ cũng không phải là người thích đa sầu đa cảm, nhưng mà nhìn thấy những gương mặt quan tâm đầy giản dị kia, mũi cũng hơi cay cay.Cô không biết sau này đến lúc này cô mới có thể quay về, nhưng mà thôn Đại Liễu Thụ và những người dân trong thôn, cô vĩnh viễn đều sẽ không quên được.Cố Phong bỏ rương hành lý vào trong xe, kiên nhẫn đứng trước cửa xe chờ Diệp Ninh chào tạm biệt với cha mẹ và các bà con hàng xóm.Vài phút sau, thôn trưởng liên tục thúc giục, Diệp Ninh lên xe.Tài xế khởi động xe, chậm rãi đạp chân ga.Diệp Ninh xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn mấy bóng người càng ngày càng xa, mắt đỏ lên.Cố Phong nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, sau này nếu chúng ta có thời gian thì lại thường xuyên đi về.” 

Mặt Diệp Ninh đen kịt lại.

Hiện tại cô phân rõ ràng quan hệ với thằng nhóc này thì có còn kịp không?

Diệp Quốc Sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Đống, sau đó xấu hổ nhìn về phía Cố Phong cười cười.

TBC

“Cố Phong, con đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Lúc đó Tiểu Ninh đâu có biết yêu đương là gì đâu, đều chỉ là đùa giỡn. Con nhất định đừng có để trong lòng!”

Diệp Ninh cũng không thể không cẩn thận giải thích: “Em chỉ thấy ghét Lý Vân Phong thôi, không còn tình cảm gì khác.”

Câu nói này thật sự không hề giả chút nào, người thích Lý Vân Phong lại không phải cô của hiện tại.

Cố Phong nhìn mấy người bọn họ đều vô cùng hồi hộp căng thẳng, cười gật đầu.

Anh hiểu rất rõ về Diệp Ninh, nếu cô thật sự còn có tình cảm lưu luyến gì đó với Lý Vân Phong thì tình hình ngay hôm nay đã không phải là như thế rồi.

Dựa theo tính cách có thù nhất định phải báo của cô gái này, rõ ràng là cô đang trả thù Lý Vân Phong.

“Chuyện và người của quá khứ, cứ để cho nó dừng lại ở quá khứ đi. Con chỉ trân trọng hiện tại và tương lai đang ở cùng với Tiểu Ninh mà thôi.”

Câu trả lời đạt được điểm tuyệt đối như thế này lập tức nhận được niềm vui và sự yên tâm của Diệp Ninh, Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân.

“Được được được!” Diệp Quốc Sinh nói một hơi ba chữ được, vui vẻ muốn chết, mọi lo lắng đều biến mất sạch sẽ.

Diệp Ninh cũng cong môi mỉm cười lần nữa, cô đã sớm biết người đàn ông mà cô lựa chọn ưu tú đến cỡ nào mà.

Nhưng mà chuyện cần phải giải thích thì cô cũng nên giải thích cho rõ ràng.

Nhưng không phải là ngay lúc này mà phải chờ đến lúc chỉ có cô và Cố Phong ở riêng với nhau.

Thời gian tiếp theo đó cô bắt đầu chào tạm biệt cha mẹ, bởi vì thân phận đã bại lộ, nếu cô không nhanh chóng rời khỏi thôn, tình hình lúc nãy rất có khả năng sẽ lại phát sinh thêm lần nữa.

 

Đến lúc đó người bên ngoài đến không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của người trong nhà họ Diệp mà còn ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong thôn.

Cũng may vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị ngày mốt sẽ khởi hành, hiện tại chỉ là đi sớm hơn hai ngày mà thôi.

Ngày hôm qua cô cũng đã sửa soạn hành lý xong xuôi hết rồi.

Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đã dặn dò rất nhiều thứ, hiện tại ngược lại cũng không có gì để nói.

Chỉ biết bảo Diệp Ninh chăm sóc Cố Phong cho tốt, cũng bảo Cố Phong nhớ chăm sóc cho Diệp Ninh.

Trước khi rời đi Diệp Ninh còn cố ý nhìn về phía Diệp Đống và Khổng Giai, cô vẫn luôn không quá yên tâm về thằng em trai này.

Đợi đến khi Cố Phong xách theo rương hành lý cùng Diệp Ninh đi ra ngoài thì các bà con trong thôn vẫn còn chưa giải tán.

Nhìn thấy Diệp Ninh lại chuẩn bị rời đi, vô cùng kinh ngạc, rất lưu luyến, chủ động đưa tiễn cô.

Trong đó còn có một bà cụ nắm chặt lấy tay của Diệp Ninh nói: “Tiểu Ninh à, sau này có thời gian thì nhớ thường xuyên về nhà thăm. Nếu ở bên ngoài gặp chuyện gì tủi thân thì cứ đi về.”

Diệp Ninh vốn dĩ cũng không phải là người thích đa sầu đa cảm, nhưng mà nhìn thấy những gương mặt quan tâm đầy giản dị kia, mũi cũng hơi cay cay.

Cô không biết sau này đến lúc này cô mới có thể quay về, nhưng mà thôn Đại Liễu Thụ và những người dân trong thôn, cô vĩnh viễn đều sẽ không quên được.

Cố Phong bỏ rương hành lý vào trong xe, kiên nhẫn đứng trước cửa xe chờ Diệp Ninh chào tạm biệt với cha mẹ và các bà con hàng xóm.

Vài phút sau, thôn trưởng liên tục thúc giục, Diệp Ninh lên xe.

Tài xế khởi động xe, chậm rãi đạp chân ga.

Diệp Ninh xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn mấy bóng người càng ngày càng xa, mắt đỏ lên.

Cố Phong nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, sau này nếu chúng ta có thời gian thì lại thường xuyên đi về.”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Mặt Diệp Ninh đen kịt lại.Hiện tại cô phân rõ ràng quan hệ với thằng nhóc này thì có còn kịp không?Diệp Quốc Sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Đống, sau đó xấu hổ nhìn về phía Cố Phong cười cười.TBC“Cố Phong, con đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Lúc đó Tiểu Ninh đâu có biết yêu đương là gì đâu, đều chỉ là đùa giỡn. Con nhất định đừng có để trong lòng!”Diệp Ninh cũng không thể không cẩn thận giải thích: “Em chỉ thấy ghét Lý Vân Phong thôi, không còn tình cảm gì khác.”Câu nói này thật sự không hề giả chút nào, người thích Lý Vân Phong lại không phải cô của hiện tại.Cố Phong nhìn mấy người bọn họ đều vô cùng hồi hộp căng thẳng, cười gật đầu.Anh hiểu rất rõ về Diệp Ninh, nếu cô thật sự còn có tình cảm lưu luyến gì đó với Lý Vân Phong thì tình hình ngay hôm nay đã không phải là như thế rồi.Dựa theo tính cách có thù nhất định phải báo của cô gái này, rõ ràng là cô đang trả thù Lý Vân Phong.“Chuyện và người của quá khứ, cứ để cho nó dừng lại ở quá khứ đi. Con chỉ trân trọng hiện tại và tương lai đang ở cùng với Tiểu Ninh mà thôi.”Câu trả lời đạt được điểm tuyệt đối như thế này lập tức nhận được niềm vui và sự yên tâm của Diệp Ninh, Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân.“Được được được!” Diệp Quốc Sinh nói một hơi ba chữ được, vui vẻ muốn chết, mọi lo lắng đều biến mất sạch sẽ.Diệp Ninh cũng cong môi mỉm cười lần nữa, cô đã sớm biết người đàn ông mà cô lựa chọn ưu tú đến cỡ nào mà.Nhưng mà chuyện cần phải giải thích thì cô cũng nên giải thích cho rõ ràng.Nhưng không phải là ngay lúc này mà phải chờ đến lúc chỉ có cô và Cố Phong ở riêng với nhau.Thời gian tiếp theo đó cô bắt đầu chào tạm biệt cha mẹ, bởi vì thân phận đã bại lộ, nếu cô không nhanh chóng rời khỏi thôn, tình hình lúc nãy rất có khả năng sẽ lại phát sinh thêm lần nữa. Đến lúc đó người bên ngoài đến không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của người trong nhà họ Diệp mà còn ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong thôn.Cũng may vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị ngày mốt sẽ khởi hành, hiện tại chỉ là đi sớm hơn hai ngày mà thôi.Ngày hôm qua cô cũng đã sửa soạn hành lý xong xuôi hết rồi.Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đã dặn dò rất nhiều thứ, hiện tại ngược lại cũng không có gì để nói.Chỉ biết bảo Diệp Ninh chăm sóc Cố Phong cho tốt, cũng bảo Cố Phong nhớ chăm sóc cho Diệp Ninh.Trước khi rời đi Diệp Ninh còn cố ý nhìn về phía Diệp Đống và Khổng Giai, cô vẫn luôn không quá yên tâm về thằng em trai này.Đợi đến khi Cố Phong xách theo rương hành lý cùng Diệp Ninh đi ra ngoài thì các bà con trong thôn vẫn còn chưa giải tán.Nhìn thấy Diệp Ninh lại chuẩn bị rời đi, vô cùng kinh ngạc, rất lưu luyến, chủ động đưa tiễn cô.Trong đó còn có một bà cụ nắm chặt lấy tay của Diệp Ninh nói: “Tiểu Ninh à, sau này có thời gian thì nhớ thường xuyên về nhà thăm. Nếu ở bên ngoài gặp chuyện gì tủi thân thì cứ đi về.”Diệp Ninh vốn dĩ cũng không phải là người thích đa sầu đa cảm, nhưng mà nhìn thấy những gương mặt quan tâm đầy giản dị kia, mũi cũng hơi cay cay.Cô không biết sau này đến lúc này cô mới có thể quay về, nhưng mà thôn Đại Liễu Thụ và những người dân trong thôn, cô vĩnh viễn đều sẽ không quên được.Cố Phong bỏ rương hành lý vào trong xe, kiên nhẫn đứng trước cửa xe chờ Diệp Ninh chào tạm biệt với cha mẹ và các bà con hàng xóm.Vài phút sau, thôn trưởng liên tục thúc giục, Diệp Ninh lên xe.Tài xế khởi động xe, chậm rãi đạp chân ga.Diệp Ninh xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn mấy bóng người càng ngày càng xa, mắt đỏ lên.Cố Phong nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, sau này nếu chúng ta có thời gian thì lại thường xuyên đi về.” 

Chương 1300: Chương 1300