“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1395: Chương 1395
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Anh Cố, chị dâu, anh chị nghe anh ta nói chưa? Anh ta đang chê em, khinh thường em đó!” Chu Giai Bội lập tức tủi thân mắt đỏ lên.Cố Phong và Diệp Ninh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.Cái này mà là xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng là đang mượn cớ xin lỗi để tiếp tục trêu ghẹo người ta.Cố Phong cho Vương Kim một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.Vương Kim đắc ý nhún vai: “Tôi đã xin lỗi rồi, hai người còn muốn gì nữa? Tôi không thích cô ấy, cũng không thể nói trái lương tâm của mình được đúng không?”“Cái miệng kia của anh không biết ăn nói thì ngậm miệng lại đi!” Trước kia Cố Phong cũng không phát hiện ra được anh ấy lại có thể khắc nghiệt như thế với một người con gái.Vương Kim bực bội ngậm miệng lại, coi như là nể mặt Cố Phong.Chu Giai Bội kích động quát với anh ấy: “Tôi cũng có bảo anh thích tôi đâu chứ! Hu hu hu, tôi là người xấu đó, hu hu hu hu...”Cô gái trẻ này lại còn trực tiếp nằm rạp trên bàn khóc nấc lên.Cố Phong và Diệp Ninh chỉ muốn làm mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau mà thôi, không ngờ lại sẽ biến thành tình huống như thế này.Biểu cảm muôn màu muôn vẻ trên mặt Vương Kim cuối cùng cũng cứng lại.Tuy rằng anh ấy rất khinh thường Chu Giai Bội, nhưng cũng không muốn chọc một cô gái khóc thật.Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ lại oán trách của Cố Phong và Diệp Ninh, anh ấy còn xấu hổ cười cười.“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, có phải tôi chọc cô ấy đâu.”Lúc này cuối cùng anh ấy cũng có chút chột dạ.Diệp Ninh đi dỗ Chu Giai Bội: “Giai Bội, Vương mập đùa với em thôi. Em đừng khóc nữa, lát nữa khóc đến mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu.”“Hu hu hu...” Chu Giai Bội không chỉ không nín mà ngược lại càng khóc tủi thân hơn nữa.Cố Phong dùng ánh mắt uy h.i.ế.p Vương Kim, nhanh chóng đi giải quyết chuyện này.Gương mặt Vương Kim tràn ngập mâu thuẫn, nhưng mà nhìn thấy cho dù Diệp Ninh nói cái gì thì Chu Giai Bội vẫn cứ khóc mãi không ngừng, lập tức hít một hơi thật sâu.“Nè, tôi nói nè, cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, là tôi có mắt lại không biết vàng nạm ngọc, không nhìn ra sự ưu tú của cô. Cô là cô gái đáng yêu, xinh đẹp nhất trên đời này, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn tôi trăm lần.”Ặc. Trên trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen.Đây là câu xin lỗi qua loa và ấu trĩ nhất mà cô từng nghe được.Nhưng mà cô lại không ngờ rằng tiếng khóc của Chu Giai Bội lại thật sự dần dần nhỏ đi.“...”Giờ phút này, Diệp Ninh thật sự không có cách nào dùng lời nói để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.Trên mặt Chu Giai Bội còn mang theo nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vương Kim đang ngẩn người.“Lần này tôi coi như nể mặt anh Cố và chị dâu, tha thứ cho anh. Sau này anh không được nói tôi như thế nữa!”Vương Kim gật đầu như giã gạo: “Tôi thề tôi sẽ không nói nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không cưới được vợ.”Chu Giai Bội hít mũi thật mạnh, rõ ràng là vô cùng hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh ấy.Cố Phong và Diệp Ninh hoàn toàn thành diễn viên quần chúng, thật sự không thể nào hiểu được cách ở chung của hai người bọn họ.Cuối cùng trận cãi vã này kết thúc bằng việc nhận lỗi của Vương Kim.“Anh Cố, chị dâu, để hai người chê cười rồi, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”Chu Giai Bội nín khóc, nhanh chóng khôi phục lại trở thành cô gái tùy tiện và rộng rãi giống như bình thường.Cố Phong và Diệp Ninh dở khóc dở cười, phối hợp với Chu Giai Bội tiếp tục ăn cơm.Vương Kim héo đi rất nhiều, hoàn toàn không thèm nhìn Chu Giai Bội cái nào.Bốn người ra khỏi tiệm cơm, bầu trời ở bên ngoài đều tối đen.Dựa theo đường về nhà thì *****ên sẽ đi ngang qua viện gia thuộc của quân khu trước, sau đó mới đến nhà Chu Giai Bội.Nếu không phát sinh vụ vãi nhau trên bàn cơm, Diệp Ninh chắc chắn sẽ nhờ Vương Kim đưa Chu Giai Bội về nhà, nhưng mà hiện tại cô lại không yên tâm cho lắm.Có khi nào trên đường về bọn họ lại cãi nhau hay không?“Hay là chúng ta đưa Giai Bội về trước đi?” Nếu làm thế thì phải vòng đi một vòng nữa.
“Anh Cố, chị dâu, anh chị nghe anh ta nói chưa? Anh ta đang chê em, khinh thường em đó!” Chu Giai Bội lập tức tủi thân mắt đỏ lên.
Cố Phong và Diệp Ninh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cái này mà là xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng là đang mượn cớ xin lỗi để tiếp tục trêu ghẹo người ta.
Cố Phong cho Vương Kim một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.
Vương Kim đắc ý nhún vai: “Tôi đã xin lỗi rồi, hai người còn muốn gì nữa? Tôi không thích cô ấy, cũng không thể nói trái lương tâm của mình được đúng không?”
“Cái miệng kia của anh không biết ăn nói thì ngậm miệng lại đi!” Trước kia Cố Phong cũng không phát hiện ra được anh ấy lại có thể khắc nghiệt như thế với một người con gái.
Vương Kim bực bội ngậm miệng lại, coi như là nể mặt Cố Phong.
Chu Giai Bội kích động quát với anh ấy: “Tôi cũng có bảo anh thích tôi đâu chứ! Hu hu hu, tôi là người xấu đó, hu hu hu hu...”
Cô gái trẻ này lại còn trực tiếp nằm rạp trên bàn khóc nấc lên.
Cố Phong và Diệp Ninh chỉ muốn làm mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau mà thôi, không ngờ lại sẽ biến thành tình huống như thế này.
Biểu cảm muôn màu muôn vẻ trên mặt Vương Kim cuối cùng cũng cứng lại.
Tuy rằng anh ấy rất khinh thường Chu Giai Bội, nhưng cũng không muốn chọc một cô gái khóc thật.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ lại oán trách của Cố Phong và Diệp Ninh, anh ấy còn xấu hổ cười cười.
“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, có phải tôi chọc cô ấy đâu.”
Lúc này cuối cùng anh ấy cũng có chút chột dạ.
Diệp Ninh đi dỗ Chu Giai Bội: “Giai Bội, Vương mập đùa với em thôi. Em đừng khóc nữa, lát nữa khóc đến mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu.”
“Hu hu hu...” Chu Giai Bội không chỉ không nín mà ngược lại càng khóc tủi thân hơn nữa.
Cố Phong dùng ánh mắt uy h.i.ế.p Vương Kim, nhanh chóng đi giải quyết chuyện này.
Gương mặt Vương Kim tràn ngập mâu thuẫn, nhưng mà nhìn thấy cho dù Diệp Ninh nói cái gì thì Chu Giai Bội vẫn cứ khóc mãi không ngừng, lập tức hít một hơi thật sâu.
“Nè, tôi nói nè, cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, là tôi có mắt lại không biết vàng nạm ngọc, không nhìn ra sự ưu tú của cô. Cô là cô gái đáng yêu, xinh đẹp nhất trên đời này, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn tôi trăm lần.”
Ặc.
Trên trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen.
Đây là câu xin lỗi qua loa và ấu trĩ nhất mà cô từng nghe được.
Nhưng mà cô lại không ngờ rằng tiếng khóc của Chu Giai Bội lại thật sự dần dần nhỏ đi.
“...”
Giờ phút này, Diệp Ninh thật sự không có cách nào dùng lời nói để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.
Trên mặt Chu Giai Bội còn mang theo nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vương Kim đang ngẩn người.
“Lần này tôi coi như nể mặt anh Cố và chị dâu, tha thứ cho anh. Sau này anh không được nói tôi như thế nữa!”
Vương Kim gật đầu như giã gạo: “Tôi thề tôi sẽ không nói nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không cưới được vợ.”
Chu Giai Bội hít mũi thật mạnh, rõ ràng là vô cùng hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh ấy.
Cố Phong và Diệp Ninh hoàn toàn thành diễn viên quần chúng, thật sự không thể nào hiểu được cách ở chung của hai người bọn họ.
Cuối cùng trận cãi vã này kết thúc bằng việc nhận lỗi của Vương Kim.
“Anh Cố, chị dâu, để hai người chê cười rồi, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”
Chu Giai Bội nín khóc, nhanh chóng khôi phục lại trở thành cô gái tùy tiện và rộng rãi giống như bình thường.
Cố Phong và Diệp Ninh dở khóc dở cười, phối hợp với Chu Giai Bội tiếp tục ăn cơm.
Vương Kim héo đi rất nhiều, hoàn toàn không thèm nhìn Chu Giai Bội cái nào.
Bốn người ra khỏi tiệm cơm, bầu trời ở bên ngoài đều tối đen.
Dựa theo đường về nhà thì *****ên sẽ đi ngang qua viện gia thuộc của quân khu trước, sau đó mới đến nhà Chu Giai Bội.
Nếu không phát sinh vụ vãi nhau trên bàn cơm, Diệp Ninh chắc chắn sẽ nhờ Vương Kim đưa Chu Giai Bội về nhà, nhưng mà hiện tại cô lại không yên tâm cho lắm.
Có khi nào trên đường về bọn họ lại cãi nhau hay không?
“Hay là chúng ta đưa Giai Bội về trước đi?”
Nếu làm thế thì phải vòng đi một vòng nữa.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Anh Cố, chị dâu, anh chị nghe anh ta nói chưa? Anh ta đang chê em, khinh thường em đó!” Chu Giai Bội lập tức tủi thân mắt đỏ lên.Cố Phong và Diệp Ninh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.Cái này mà là xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng là đang mượn cớ xin lỗi để tiếp tục trêu ghẹo người ta.Cố Phong cho Vương Kim một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.Vương Kim đắc ý nhún vai: “Tôi đã xin lỗi rồi, hai người còn muốn gì nữa? Tôi không thích cô ấy, cũng không thể nói trái lương tâm của mình được đúng không?”“Cái miệng kia của anh không biết ăn nói thì ngậm miệng lại đi!” Trước kia Cố Phong cũng không phát hiện ra được anh ấy lại có thể khắc nghiệt như thế với một người con gái.Vương Kim bực bội ngậm miệng lại, coi như là nể mặt Cố Phong.Chu Giai Bội kích động quát với anh ấy: “Tôi cũng có bảo anh thích tôi đâu chứ! Hu hu hu, tôi là người xấu đó, hu hu hu hu...”Cô gái trẻ này lại còn trực tiếp nằm rạp trên bàn khóc nấc lên.Cố Phong và Diệp Ninh chỉ muốn làm mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau mà thôi, không ngờ lại sẽ biến thành tình huống như thế này.Biểu cảm muôn màu muôn vẻ trên mặt Vương Kim cuối cùng cũng cứng lại.Tuy rằng anh ấy rất khinh thường Chu Giai Bội, nhưng cũng không muốn chọc một cô gái khóc thật.Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ lại oán trách của Cố Phong và Diệp Ninh, anh ấy còn xấu hổ cười cười.“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, có phải tôi chọc cô ấy đâu.”Lúc này cuối cùng anh ấy cũng có chút chột dạ.Diệp Ninh đi dỗ Chu Giai Bội: “Giai Bội, Vương mập đùa với em thôi. Em đừng khóc nữa, lát nữa khóc đến mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu.”“Hu hu hu...” Chu Giai Bội không chỉ không nín mà ngược lại càng khóc tủi thân hơn nữa.Cố Phong dùng ánh mắt uy h.i.ế.p Vương Kim, nhanh chóng đi giải quyết chuyện này.Gương mặt Vương Kim tràn ngập mâu thuẫn, nhưng mà nhìn thấy cho dù Diệp Ninh nói cái gì thì Chu Giai Bội vẫn cứ khóc mãi không ngừng, lập tức hít một hơi thật sâu.“Nè, tôi nói nè, cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, là tôi có mắt lại không biết vàng nạm ngọc, không nhìn ra sự ưu tú của cô. Cô là cô gái đáng yêu, xinh đẹp nhất trên đời này, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn tôi trăm lần.”Ặc. Trên trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen.Đây là câu xin lỗi qua loa và ấu trĩ nhất mà cô từng nghe được.Nhưng mà cô lại không ngờ rằng tiếng khóc của Chu Giai Bội lại thật sự dần dần nhỏ đi.“...”Giờ phút này, Diệp Ninh thật sự không có cách nào dùng lời nói để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.Trên mặt Chu Giai Bội còn mang theo nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vương Kim đang ngẩn người.“Lần này tôi coi như nể mặt anh Cố và chị dâu, tha thứ cho anh. Sau này anh không được nói tôi như thế nữa!”Vương Kim gật đầu như giã gạo: “Tôi thề tôi sẽ không nói nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không cưới được vợ.”Chu Giai Bội hít mũi thật mạnh, rõ ràng là vô cùng hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh ấy.Cố Phong và Diệp Ninh hoàn toàn thành diễn viên quần chúng, thật sự không thể nào hiểu được cách ở chung của hai người bọn họ.Cuối cùng trận cãi vã này kết thúc bằng việc nhận lỗi của Vương Kim.“Anh Cố, chị dâu, để hai người chê cười rồi, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”Chu Giai Bội nín khóc, nhanh chóng khôi phục lại trở thành cô gái tùy tiện và rộng rãi giống như bình thường.Cố Phong và Diệp Ninh dở khóc dở cười, phối hợp với Chu Giai Bội tiếp tục ăn cơm.Vương Kim héo đi rất nhiều, hoàn toàn không thèm nhìn Chu Giai Bội cái nào.Bốn người ra khỏi tiệm cơm, bầu trời ở bên ngoài đều tối đen.Dựa theo đường về nhà thì *****ên sẽ đi ngang qua viện gia thuộc của quân khu trước, sau đó mới đến nhà Chu Giai Bội.Nếu không phát sinh vụ vãi nhau trên bàn cơm, Diệp Ninh chắc chắn sẽ nhờ Vương Kim đưa Chu Giai Bội về nhà, nhưng mà hiện tại cô lại không yên tâm cho lắm.Có khi nào trên đường về bọn họ lại cãi nhau hay không?“Hay là chúng ta đưa Giai Bội về trước đi?” Nếu làm thế thì phải vòng đi một vòng nữa.