“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1444: Chương 1444

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong nhanh chóng đi đến gần cô, trên mặt nở nụ cười đầy bất ngờ và vui vẻ.“Em đến đây lúc nào thế?”Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua thời gian: “Chắc khoảng mười phút trước.”“Sao không bảo bọn họ đi vào báo cho anh biết?”Như vậy thì anh có thể đi ra ngoài sớm một chút.“Em muốn cho anh một bất ngờ đó!” Diệp Ninh thân mật ôm lấy cánh tay của anh.Cố Phong cứ tùy ý mặc cô lôi kéo mình.Cũng chỉ có ở nơi này thì mới không có fans mê ca nhạc xuất hiện.Nếu đổi thành nơi khác, cô xuất hiện tùy tiện như thế, chỉ e là đã bị vây quanh đến mức không thể nhúc nhích được nữa.“Đi thôi, về nhà đi.”Tuy rằng nơi này không có fans mê ca nhạc, nhưng mà xung quanh cũng đã có rất nhiều ánh mắt đánh giá nhìn sang.Hai người đón ánh nắng chiều tà mặt trời lặn, sóng vai đi về phía trước.Viện gia thuộc.Cố Phong hiếm khi làm người khoanh tay ngồi xem một lần, Diệp Ninh bảo anh cứ ở trong phòng ngủ chờ, còn cô thì đích thân đi làm cơm chiều.Cố Phong rất nghi ngờ, không biết tối hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa no nê bình yên hay không?Nhưng mà thấy cô có hứng thú như thế, anh hoàn toàn chiều theo ý cô.Phòng bếp vang lên đủ loại âm thanh lách cách leng keng một tiếng đồng hồ, sau đó Diệp Ninh ở bên ngoài mới gọi anh đi ra ngoài.Khi Cố Phong nhìn thấy bàn ăn được bày biện xinh đẹp và mấy ngọn nến được đặt trên bàn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.“Sắp cúp điện sao?”Diệp Ninh cười nói: “Đây là bữa tối dưới ánh nến.”Cô cố ý chuẩn bị.“Bữa tối dưới ánh nến?” Cố Phong lặp lại lời nói của cô.Diệp Ninh dùng hành động giải đáp thắc mắc cho anh, *****ên là đốt nến, sau đó tắt đèn điện đi.Trong cả căn phòng chỉ còn lại hai vầng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra“Ngồi xuống đi.”Cố Phong nghe lời ngồi xuống, thật ra anh ấy vẫn không thể hiểu nỗi, rõ ràng có đèn điện sáng ngời, vì sao lại phải đốt nến chứ?Nhưng mà chỉ cần cô thích là được rồi.“Đây là cái gì?” Trong đĩa của bọn họ là món ăn giống hệt nhau.Hình như là một miếng thịt chiên thật to?“Bò bít tết.” Diệp Ninh hưng phấn nói, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô không tốt, nhưng mà làm bò bít tết vẫn rất đơn giản.Mua một miếng thịt thăn bò ngon nhất, sau đó dùng gia vị ướp đơn giản một chút.Làm món này, xác suất thất bại gần như là bằng không.“Đây coi như là món cơm tây do em tự cải tiến đi. Anh nếm thử xem, thế nào.TBCDiệp Ninh vẫn là tràn ngập chờ mong.Trước kia đều là anh nấu cơm cho cô ăn, hiếm khi hiện tại cô mới có dịp trổ tài của mình.Cố Phong hoàn toàn không có hứng thú đối với cơm Tây, nhưng mà nhìn thấy đồ ăn do cô làm, lại cảm thấy vô cùng vui sướng.Nhưng mà anh vẫn cẩn thận không cắn miếng to, mà là dùng đũa kẹp nguyên miếng bò bít tết lên, cắn một miếng nhỏ.Diệp Ninh nhìn cách ăn của anh suýt chút nữa bật cười, trong nhà không có d.a.o nĩa chuyên dùng để ăn bò bít tết, đây là do cô suy nghĩ không quá chu đáo.Cô lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.Cố Phong cố gắng nhai.Một giây.Năm giây.Mười giây.Sau đó cuối cùng có chút vất vả nuốt miếng thịt trong miệng xuống.“Ăn ngon sao?” Diệp Ninh gấp không chờ nổi dò hỏi.Cố Phong muốn cho cô vui vẻ, nhưng mà hai chữ ăn ngon cho dù như thế nào cũng đều không nói nên lời.“Hình như thịt chín quá hơi bị dai.”Răng không khỏe thì nói không chừng không thể cắn đứt được.Diệp Ninh: “...”“Nhưng mà hương vị vẫn khá ngon, nhai từ từ là có thể ăn hết thôi.” Cố Phong cảm nhận được sự mất mát của cô, nhanh chóng nịnh nọt bổ sung.Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là muốn phủ nhận: “Không thể nào cắt không đứt được, em để ý thời gian kỹ lắm mà.”Cô vừa nói vừa cắn thử.Sau đó, cú cắn này của cô không hề tạo thành bất cứ “thương tổn” nào cho miếng bò bít tết cả.Sau đó cô lại tiếp tục cắn, cắn mãi không ngừng.Vài giây sau, cô có chút thất bại buông bò bít tết và đũa xuống, bỏ cuộc nói: “Em đúng là quá ngu ngốc rồi.” 

Cố Phong nhanh chóng đi đến gần cô, trên mặt nở nụ cười đầy bất ngờ và vui vẻ.

“Em đến đây lúc nào thế?”

Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua thời gian: “Chắc khoảng mười phút trước.”

“Sao không bảo bọn họ đi vào báo cho anh biết?”

Như vậy thì anh có thể đi ra ngoài sớm một chút.

“Em muốn cho anh một bất ngờ đó!” Diệp Ninh thân mật ôm lấy cánh tay của anh.

Cố Phong cứ tùy ý mặc cô lôi kéo mình.

Cũng chỉ có ở nơi này thì mới không có fans mê ca nhạc xuất hiện.

Nếu đổi thành nơi khác, cô xuất hiện tùy tiện như thế, chỉ e là đã bị vây quanh đến mức không thể nhúc nhích được nữa.

“Đi thôi, về nhà đi.”

Tuy rằng nơi này không có fans mê ca nhạc, nhưng mà xung quanh cũng đã có rất nhiều ánh mắt đánh giá nhìn sang.

Hai người đón ánh nắng chiều tà mặt trời lặn, sóng vai đi về phía trước.

Viện gia thuộc.

Cố Phong hiếm khi làm người khoanh tay ngồi xem một lần, Diệp Ninh bảo anh cứ ở trong phòng ngủ chờ, còn cô thì đích thân đi làm cơm chiều.

Cố Phong rất nghi ngờ, không biết tối hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa no nê bình yên hay không?

Nhưng mà thấy cô có hứng thú như thế, anh hoàn toàn chiều theo ý cô.

Phòng bếp vang lên đủ loại âm thanh lách cách leng keng một tiếng đồng hồ, sau đó Diệp Ninh ở bên ngoài mới gọi anh đi ra ngoài.

Khi Cố Phong nhìn thấy bàn ăn được bày biện xinh đẹp và mấy ngọn nến được đặt trên bàn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Sắp cúp điện sao?”

Diệp Ninh cười nói: “Đây là bữa tối dưới ánh nến.”

Cô cố ý chuẩn bị.

“Bữa tối dưới ánh nến?” Cố Phong lặp lại lời nói của cô.

Diệp Ninh dùng hành động giải đáp thắc mắc cho anh, *****ên là đốt nến, sau đó tắt đèn điện đi.

Trong cả căn phòng chỉ còn lại hai vầng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra

“Ngồi xuống đi.”

Cố Phong nghe lời ngồi xuống, thật ra anh ấy vẫn không thể hiểu nỗi, rõ ràng có đèn điện sáng ngời, vì sao lại phải đốt nến chứ?

Nhưng mà chỉ cần cô thích là được rồi.

“Đây là cái gì?”

 

Trong đĩa của bọn họ là món ăn giống hệt nhau.

Hình như là một miếng thịt chiên thật to?

“Bò bít tết.” Diệp Ninh hưng phấn nói, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô không tốt, nhưng mà làm bò bít tết vẫn rất đơn giản.

Mua một miếng thịt thăn bò ngon nhất, sau đó dùng gia vị ướp đơn giản một chút.

Làm món này, xác suất thất bại gần như là bằng không.

“Đây coi như là món cơm tây do em tự cải tiến đi. Anh nếm thử xem, thế nào.

TBC

Diệp Ninh vẫn là tràn ngập chờ mong.

Trước kia đều là anh nấu cơm cho cô ăn, hiếm khi hiện tại cô mới có dịp trổ tài của mình.

Cố Phong hoàn toàn không có hứng thú đối với cơm Tây, nhưng mà nhìn thấy đồ ăn do cô làm, lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nhưng mà anh vẫn cẩn thận không cắn miếng to, mà là dùng đũa kẹp nguyên miếng bò bít tết lên, cắn một miếng nhỏ.

Diệp Ninh nhìn cách ăn của anh suýt chút nữa bật cười, trong nhà không có d.a.o nĩa chuyên dùng để ăn bò bít tết, đây là do cô suy nghĩ không quá chu đáo.

Cô lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.

Cố Phong cố gắng nhai.

Một giây.

Năm giây.

Mười giây.

Sau đó cuối cùng có chút vất vả nuốt miếng thịt trong miệng xuống.

“Ăn ngon sao?” Diệp Ninh gấp không chờ nổi dò hỏi.

Cố Phong muốn cho cô vui vẻ, nhưng mà hai chữ ăn ngon cho dù như thế nào cũng đều không nói nên lời.

“Hình như thịt chín quá hơi bị dai.”

Răng không khỏe thì nói không chừng không thể cắn đứt được.

Diệp Ninh: “...”

“Nhưng mà hương vị vẫn khá ngon, nhai từ từ là có thể ăn hết thôi.” Cố Phong cảm nhận được sự mất mát của cô, nhanh chóng nịnh nọt bổ sung.

Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là muốn phủ nhận: “Không thể nào cắt không đứt được, em để ý thời gian kỹ lắm mà.”

Cô vừa nói vừa cắn thử.

Sau đó, cú cắn này của cô không hề tạo thành bất cứ “thương tổn” nào cho miếng bò bít tết cả.

Sau đó cô lại tiếp tục cắn, cắn mãi không ngừng.

Vài giây sau, cô có chút thất bại buông bò bít tết và đũa xuống, bỏ cuộc nói: “Em đúng là quá ngu ngốc rồi.”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong nhanh chóng đi đến gần cô, trên mặt nở nụ cười đầy bất ngờ và vui vẻ.“Em đến đây lúc nào thế?”Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua thời gian: “Chắc khoảng mười phút trước.”“Sao không bảo bọn họ đi vào báo cho anh biết?”Như vậy thì anh có thể đi ra ngoài sớm một chút.“Em muốn cho anh một bất ngờ đó!” Diệp Ninh thân mật ôm lấy cánh tay của anh.Cố Phong cứ tùy ý mặc cô lôi kéo mình.Cũng chỉ có ở nơi này thì mới không có fans mê ca nhạc xuất hiện.Nếu đổi thành nơi khác, cô xuất hiện tùy tiện như thế, chỉ e là đã bị vây quanh đến mức không thể nhúc nhích được nữa.“Đi thôi, về nhà đi.”Tuy rằng nơi này không có fans mê ca nhạc, nhưng mà xung quanh cũng đã có rất nhiều ánh mắt đánh giá nhìn sang.Hai người đón ánh nắng chiều tà mặt trời lặn, sóng vai đi về phía trước.Viện gia thuộc.Cố Phong hiếm khi làm người khoanh tay ngồi xem một lần, Diệp Ninh bảo anh cứ ở trong phòng ngủ chờ, còn cô thì đích thân đi làm cơm chiều.Cố Phong rất nghi ngờ, không biết tối hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa no nê bình yên hay không?Nhưng mà thấy cô có hứng thú như thế, anh hoàn toàn chiều theo ý cô.Phòng bếp vang lên đủ loại âm thanh lách cách leng keng một tiếng đồng hồ, sau đó Diệp Ninh ở bên ngoài mới gọi anh đi ra ngoài.Khi Cố Phong nhìn thấy bàn ăn được bày biện xinh đẹp và mấy ngọn nến được đặt trên bàn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.“Sắp cúp điện sao?”Diệp Ninh cười nói: “Đây là bữa tối dưới ánh nến.”Cô cố ý chuẩn bị.“Bữa tối dưới ánh nến?” Cố Phong lặp lại lời nói của cô.Diệp Ninh dùng hành động giải đáp thắc mắc cho anh, *****ên là đốt nến, sau đó tắt đèn điện đi.Trong cả căn phòng chỉ còn lại hai vầng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra“Ngồi xuống đi.”Cố Phong nghe lời ngồi xuống, thật ra anh ấy vẫn không thể hiểu nỗi, rõ ràng có đèn điện sáng ngời, vì sao lại phải đốt nến chứ?Nhưng mà chỉ cần cô thích là được rồi.“Đây là cái gì?” Trong đĩa của bọn họ là món ăn giống hệt nhau.Hình như là một miếng thịt chiên thật to?“Bò bít tết.” Diệp Ninh hưng phấn nói, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô không tốt, nhưng mà làm bò bít tết vẫn rất đơn giản.Mua một miếng thịt thăn bò ngon nhất, sau đó dùng gia vị ướp đơn giản một chút.Làm món này, xác suất thất bại gần như là bằng không.“Đây coi như là món cơm tây do em tự cải tiến đi. Anh nếm thử xem, thế nào.TBCDiệp Ninh vẫn là tràn ngập chờ mong.Trước kia đều là anh nấu cơm cho cô ăn, hiếm khi hiện tại cô mới có dịp trổ tài của mình.Cố Phong hoàn toàn không có hứng thú đối với cơm Tây, nhưng mà nhìn thấy đồ ăn do cô làm, lại cảm thấy vô cùng vui sướng.Nhưng mà anh vẫn cẩn thận không cắn miếng to, mà là dùng đũa kẹp nguyên miếng bò bít tết lên, cắn một miếng nhỏ.Diệp Ninh nhìn cách ăn của anh suýt chút nữa bật cười, trong nhà không có d.a.o nĩa chuyên dùng để ăn bò bít tết, đây là do cô suy nghĩ không quá chu đáo.Cô lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.Cố Phong cố gắng nhai.Một giây.Năm giây.Mười giây.Sau đó cuối cùng có chút vất vả nuốt miếng thịt trong miệng xuống.“Ăn ngon sao?” Diệp Ninh gấp không chờ nổi dò hỏi.Cố Phong muốn cho cô vui vẻ, nhưng mà hai chữ ăn ngon cho dù như thế nào cũng đều không nói nên lời.“Hình như thịt chín quá hơi bị dai.”Răng không khỏe thì nói không chừng không thể cắn đứt được.Diệp Ninh: “...”“Nhưng mà hương vị vẫn khá ngon, nhai từ từ là có thể ăn hết thôi.” Cố Phong cảm nhận được sự mất mát của cô, nhanh chóng nịnh nọt bổ sung.Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là muốn phủ nhận: “Không thể nào cắt không đứt được, em để ý thời gian kỹ lắm mà.”Cô vừa nói vừa cắn thử.Sau đó, cú cắn này của cô không hề tạo thành bất cứ “thương tổn” nào cho miếng bò bít tết cả.Sau đó cô lại tiếp tục cắn, cắn mãi không ngừng.Vài giây sau, cô có chút thất bại buông bò bít tết và đũa xuống, bỏ cuộc nói: “Em đúng là quá ngu ngốc rồi.” 

Chương 1444: Chương 1444