“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1451: Chương 1451
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Lễ chiếu phim *****ên? Đó là cái gì?”Trên bàn cơm, Diệp Ninh nhắc đến một thuật ngữ mà Ngô Thu Á cùng Trương Quốc Trụ đều chưa từng nghe qua.“Lễ chiếu phim *****ên là chỉ trước khi điện ảnh chính thức công chiếu, chúng ta có thể mời các tòa soạn, truyền thông và một số ít khán giả xem phim trước. Làm như thế cũng có thể làm truyền thông đưa tin tức chính xác, và quảng cáo tốt hơn về điện ảnh. Lại còn có thể nhận được phản hồi của khán giả đối với bộ điện ảnh này sớm hơn. Đến lúc đó đoàn đội quay và các diễn viên chính cũng sẽ tham dự, nhận phỏng vấn, làm bầu không khí trở nên sinh động hơn.”Diệp Ninh giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, ở thời đại này cách quảng cáo điện ảnh vẫn còn rất đơn điệu, cho nên cô lập tức nghĩ đến lễ chiếu phim điện ảnh *****ên mà mấy năm sau vô cùng thịnh hành.”Ngô Thu Á và Trương Quốc Trụ lắng nghe vô cùng nghiêm túc, chờ cô nói xong rồi, Ngô Thu Á mới lộ ra vẻ hưng phấn.“Cách quảng cáo này được đó! Cô cố ý nghĩ ra được sao?”Thân là tổng đạo diễn của điện ảnh, không có ai biết rõ nội dung và chất lượng điện ảnh hơn ông ấy.Cho truyền thông xem trược, xây dựng mức độ nổi tiếng nhất, gợi lên lòng hiếu kỳ của dân chúng, chắc chắn có thể tạo ra tác dụng kích thích phòng bán vé.Ông ấy kích động nhìn Diệp Ninh, cũng đều là một cái đầu, sao đầu óc của cô lại thông minh nhanh nhạy hơn ông ấy nhiều vậy chứ?Diệp Ninh cũng không thể nào ăn ngay nói thật được, chỉ có thể mỉm cười để thay cho câu trả lời.Trương Quốc Trụ cũng cảm thấy hoạt động này rất tốt, lập tức thảo luận hăng say với Ngô Thu Á.Diệp Ninh đã quá quen với trạng thái của hai người bọn họ, cũng không quấy rầy, cứ lo tiếp tục ăn cơm. Vương Kim ngồi ở bên cạnh lại có chút nghẹn họng nhìn trân trối.Thì ra người làm văn nghệ đều có trạng thái như thế này sao?Rõ ràng là đang ăn cơm, nhưng vẫn cứ phải nói chuyện công việc.Sống thế này cũng mệt thật. Chờ đến khi lầm bầm trong bụng xong, thu ánh mắt lại, mới phát hiện trong chén của anh ấy đột nhiên có thêm một cái đùi gà.Mà Chu Giai Bội lại đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ấy, lập tức nổi da gà đầy người.Anh ấy cũng không dám suy nghĩ lung tung gì nữa, cúi gằm đầu ăn ngấu nghiến.Chờ đến khi ba người Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh xác định toàn bộ quy trình và các chi tiết của lễ chiếu phim *****ên xong, cũng đã gần mười hai giờ đêm.Lúc này hai người mới giật mình để ý đến thời gian, chào tạm biệt Diệp Ninh ra về.Tiễn bọn họ đi rồi, nhà của Diệp Ninh mới coi như hoàn toàn yên lặng lại.Vương Kim và Chu Giai Bội đã đi ngủ từ lâu, buổi sáng ngồi xe suốt một ngày, tối lại thức đến nửa đêm, nói không mệt là đang nói dối.Nhưng mà cô vẫn chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Phong.Cầm lấy điện thoại, cô lại hơi do dự. Dù sao thì hiện tại đã trễ thế này, Cố Phong chắc chắn đã đi ngủ từ lâu.Nhưng mà buổi sáng lúc xuất phát cô đã nói là cô đến kinh thành sẽ lập tức liên lạc với anh, nếu không gọi về cô sợ sẽ làm anh lo lắng.Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đến ký túc xá của Cố Phong.Điện thoại vừa mới được kết nối, tiếng nói của Cố Phong đã từ trong ống nghe truyền đến.“Xin lỗi, đạo diễn Trương và đạo diễn Ngô ở đây nói chuyện từ chiều đến giờ, mới vừa về.” Diệp Ninh lười biếng nói xin lỗi.”Cố Phong nói: “Không sao, dù sao thì anh cũng đang làm việc.”Diệp Ninh nhịn không được mỉm cười: “Đã trễ lắm rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”“Được rồi, vậy em cũng mau nghỉ ngơi đi.” Cố Phong cũng biết cô chắc chắn là rất mệt rồi, cho nên cũng không nói chuyện nữa.Hai người đều tự ngầm hiểu, cùng nhau cúp máy.
“Lễ chiếu phim *****ên? Đó là cái gì?”
Trên bàn cơm, Diệp Ninh nhắc đến một thuật ngữ mà Ngô Thu Á cùng Trương Quốc Trụ đều chưa từng nghe qua.
“Lễ chiếu phim *****ên là chỉ trước khi điện ảnh chính thức công chiếu, chúng ta có thể mời các tòa soạn, truyền thông và một số ít khán giả xem phim trước. Làm như thế cũng có thể làm truyền thông đưa tin tức chính xác, và quảng cáo tốt hơn về điện ảnh. Lại còn có thể nhận được phản hồi của khán giả đối với bộ điện ảnh này sớm hơn. Đến lúc đó đoàn đội quay và các diễn viên chính cũng sẽ tham dự, nhận phỏng vấn, làm bầu không khí trở nên sinh động hơn.”
Diệp Ninh giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, ở thời đại này cách quảng cáo điện ảnh vẫn còn rất đơn điệu, cho nên cô lập tức nghĩ đến lễ chiếu phim điện ảnh *****ên mà mấy năm sau vô cùng thịnh hành.”
Ngô Thu Á và Trương Quốc Trụ lắng nghe vô cùng nghiêm túc, chờ cô nói xong rồi, Ngô Thu Á mới lộ ra vẻ hưng phấn.
“Cách quảng cáo này được đó! Cô cố ý nghĩ ra được sao?”
Thân là tổng đạo diễn của điện ảnh, không có ai biết rõ nội dung và chất lượng điện ảnh hơn ông ấy.
Cho truyền thông xem trược, xây dựng mức độ nổi tiếng nhất, gợi lên lòng hiếu kỳ của dân chúng, chắc chắn có thể tạo ra tác dụng kích thích phòng bán vé.
Ông ấy kích động nhìn Diệp Ninh, cũng đều là một cái đầu, sao đầu óc của cô lại thông minh nhanh nhạy hơn ông ấy nhiều vậy chứ?
Diệp Ninh cũng không thể nào ăn ngay nói thật được, chỉ có thể mỉm cười để thay cho câu trả lời.
Trương Quốc Trụ cũng cảm thấy hoạt động này rất tốt, lập tức thảo luận hăng say với Ngô Thu Á.
Diệp Ninh đã quá quen với trạng thái của hai người bọn họ, cũng không quấy rầy, cứ lo tiếp tục ăn cơm.
Vương Kim ngồi ở bên cạnh lại có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Thì ra người làm văn nghệ đều có trạng thái như thế này sao?
Rõ ràng là đang ăn cơm, nhưng vẫn cứ phải nói chuyện công việc.
Sống thế này cũng mệt thật.
Chờ đến khi lầm bầm trong bụng xong, thu ánh mắt lại, mới phát hiện trong chén của anh ấy đột nhiên có thêm một cái đùi gà.
Mà Chu Giai Bội lại đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ấy, lập tức nổi da gà đầy người.
Anh ấy cũng không dám suy nghĩ lung tung gì nữa, cúi gằm đầu ăn ngấu nghiến.
Chờ đến khi ba người Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh xác định toàn bộ quy trình và các chi tiết của lễ chiếu phim *****ên xong, cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Lúc này hai người mới giật mình để ý đến thời gian, chào tạm biệt Diệp Ninh ra về.
Tiễn bọn họ đi rồi, nhà của Diệp Ninh mới coi như hoàn toàn yên lặng lại.
Vương Kim và Chu Giai Bội đã đi ngủ từ lâu, buổi sáng ngồi xe suốt một ngày, tối lại thức đến nửa đêm, nói không mệt là đang nói dối.
Nhưng mà cô vẫn chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Phong.
Cầm lấy điện thoại, cô lại hơi do dự. Dù sao thì hiện tại đã trễ thế này, Cố Phong chắc chắn đã đi ngủ từ lâu.
Nhưng mà buổi sáng lúc xuất phát cô đã nói là cô đến kinh thành sẽ lập tức liên lạc với anh, nếu không gọi về cô sợ sẽ làm anh lo lắng.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đến ký túc xá của Cố Phong.
Điện thoại vừa mới được kết nối, tiếng nói của Cố Phong đã từ trong ống nghe truyền đến.
“Xin lỗi, đạo diễn Trương và đạo diễn Ngô ở đây nói chuyện từ chiều đến giờ, mới vừa về.” Diệp Ninh lười biếng nói xin lỗi.”
Cố Phong nói: “Không sao, dù sao thì anh cũng đang làm việc.”
Diệp Ninh nhịn không được mỉm cười: “Đã trễ lắm rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, vậy em cũng mau nghỉ ngơi đi.” Cố Phong cũng biết cô chắc chắn là rất mệt rồi, cho nên cũng không nói chuyện nữa.
Hai người đều tự ngầm hiểu, cùng nhau cúp máy.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Lễ chiếu phim *****ên? Đó là cái gì?”Trên bàn cơm, Diệp Ninh nhắc đến một thuật ngữ mà Ngô Thu Á cùng Trương Quốc Trụ đều chưa từng nghe qua.“Lễ chiếu phim *****ên là chỉ trước khi điện ảnh chính thức công chiếu, chúng ta có thể mời các tòa soạn, truyền thông và một số ít khán giả xem phim trước. Làm như thế cũng có thể làm truyền thông đưa tin tức chính xác, và quảng cáo tốt hơn về điện ảnh. Lại còn có thể nhận được phản hồi của khán giả đối với bộ điện ảnh này sớm hơn. Đến lúc đó đoàn đội quay và các diễn viên chính cũng sẽ tham dự, nhận phỏng vấn, làm bầu không khí trở nên sinh động hơn.”Diệp Ninh giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, ở thời đại này cách quảng cáo điện ảnh vẫn còn rất đơn điệu, cho nên cô lập tức nghĩ đến lễ chiếu phim điện ảnh *****ên mà mấy năm sau vô cùng thịnh hành.”Ngô Thu Á và Trương Quốc Trụ lắng nghe vô cùng nghiêm túc, chờ cô nói xong rồi, Ngô Thu Á mới lộ ra vẻ hưng phấn.“Cách quảng cáo này được đó! Cô cố ý nghĩ ra được sao?”Thân là tổng đạo diễn của điện ảnh, không có ai biết rõ nội dung và chất lượng điện ảnh hơn ông ấy.Cho truyền thông xem trược, xây dựng mức độ nổi tiếng nhất, gợi lên lòng hiếu kỳ của dân chúng, chắc chắn có thể tạo ra tác dụng kích thích phòng bán vé.Ông ấy kích động nhìn Diệp Ninh, cũng đều là một cái đầu, sao đầu óc của cô lại thông minh nhanh nhạy hơn ông ấy nhiều vậy chứ?Diệp Ninh cũng không thể nào ăn ngay nói thật được, chỉ có thể mỉm cười để thay cho câu trả lời.Trương Quốc Trụ cũng cảm thấy hoạt động này rất tốt, lập tức thảo luận hăng say với Ngô Thu Á.Diệp Ninh đã quá quen với trạng thái của hai người bọn họ, cũng không quấy rầy, cứ lo tiếp tục ăn cơm. Vương Kim ngồi ở bên cạnh lại có chút nghẹn họng nhìn trân trối.Thì ra người làm văn nghệ đều có trạng thái như thế này sao?Rõ ràng là đang ăn cơm, nhưng vẫn cứ phải nói chuyện công việc.Sống thế này cũng mệt thật. Chờ đến khi lầm bầm trong bụng xong, thu ánh mắt lại, mới phát hiện trong chén của anh ấy đột nhiên có thêm một cái đùi gà.Mà Chu Giai Bội lại đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ấy, lập tức nổi da gà đầy người.Anh ấy cũng không dám suy nghĩ lung tung gì nữa, cúi gằm đầu ăn ngấu nghiến.Chờ đến khi ba người Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh xác định toàn bộ quy trình và các chi tiết của lễ chiếu phim *****ên xong, cũng đã gần mười hai giờ đêm.Lúc này hai người mới giật mình để ý đến thời gian, chào tạm biệt Diệp Ninh ra về.Tiễn bọn họ đi rồi, nhà của Diệp Ninh mới coi như hoàn toàn yên lặng lại.Vương Kim và Chu Giai Bội đã đi ngủ từ lâu, buổi sáng ngồi xe suốt một ngày, tối lại thức đến nửa đêm, nói không mệt là đang nói dối.Nhưng mà cô vẫn chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Phong.Cầm lấy điện thoại, cô lại hơi do dự. Dù sao thì hiện tại đã trễ thế này, Cố Phong chắc chắn đã đi ngủ từ lâu.Nhưng mà buổi sáng lúc xuất phát cô đã nói là cô đến kinh thành sẽ lập tức liên lạc với anh, nếu không gọi về cô sợ sẽ làm anh lo lắng.Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đến ký túc xá của Cố Phong.Điện thoại vừa mới được kết nối, tiếng nói của Cố Phong đã từ trong ống nghe truyền đến.“Xin lỗi, đạo diễn Trương và đạo diễn Ngô ở đây nói chuyện từ chiều đến giờ, mới vừa về.” Diệp Ninh lười biếng nói xin lỗi.”Cố Phong nói: “Không sao, dù sao thì anh cũng đang làm việc.”Diệp Ninh nhịn không được mỉm cười: “Đã trễ lắm rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”“Được rồi, vậy em cũng mau nghỉ ngơi đi.” Cố Phong cũng biết cô chắc chắn là rất mệt rồi, cho nên cũng không nói chuyện nữa.Hai người đều tự ngầm hiểu, cùng nhau cúp máy.