“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1490: Chương 1490

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Ba ngày trước Diệp Đống cũng đã bắt đầu đi theo thợ mộc Lý học tập, trông cũng khá kiên định.Chờ sắp xếp ổn thỏa xong tất cả mọi thứ rồi, Diệp Ninh, Vương Kim và Chu Giai Bội mới lên đường quay về.Chu Giai Bội cũng đã được Diệp Ninh báo cho biết tin đoàn văn công bị cải cách, trong lòng cô ấy cũng cực kỳ bất an và lưu luyến.Cô ấy sẽ đến đoàn văn công Đông Bắc, hoàn toàn là bởi vì anh trai đã hi sinh của cô ấy ở nơi này, cô ấy không muốn rời khỏi nơi này.Suốt dọc đường đi không ai nói gì, trải qua hành trình một ngày, Diệp Ninh quay về đại viện quân khu.Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, cô vừa mới đi đến dưới lầu thì đã gặp được Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu.Trước khi nhìn thấy cô, Ngô Hàm Nhu đang vừa nói vừa cười nói gì đó.Nhìn thấy cổ, biểu cảm trên mặt Ngô Hàm Nhu lập tức cứng lại, hơn nữa phản ứng *****ên của cô ta chính là quay về nhìn về phía Giang Húc Đông.Giang Húc Đông cong lên khóe môi, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ninh.“Cô từ kinh thành về rồi à?”Diệp Ninh cũng không nói cho anh ấy biết trong khoảng thời gian này cô đến kinh thành, nhưng anh ấy vẫn cứ biết.“Ừ, tôi vừa mới về.”“Tôi và Tiểu Nhu vừa mới đi xem điện ảnh của cô xong, rất hay!” Giang Húc Đông không hề che giấu lời khen ngợi với cô.Từ trước đến nay anh ấy cũng không biết cô còn giỏi đến như thế.Diệp Ninh mỉm cười nói: “Có thể làm cho anh Giang cũng cảm thấy hay, vậy bộ điện ảnh này đã thành công rồi.”Giang Húc Đông thật sự rất vui vẻ, so với hai năm trước thì cô giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.Anh ấy thật sự không ngờ rằng có một ngày cô sẽ trở nên lấp lánh rực rỡ như thế. “Sao Cố Phong còn chưa đến nữa?”“Buổi sáng anh ấy còn có công việc, tối sẽ đến” Hôm qua Diệp Ninh đã gọi điện thoại với Cố Phong rồi, anh biết giờ cô về nhà.“Chuyện của cô và anh ấy tôi cũng đã nghe nói rồi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.” Giang Húc Đông thật lòng hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.Diệp Ninh đã chuẩn bị từ chối rồi, nhưng mà cô lại đột nhiên nhớ đến thân phận của Giang Húc Đông.“Anh Giang, anh có nghiêm túc không đó? Chuyện gì anh cũng có thể giúp tôi sao?”Giang Húc Đông không hề do dự nói: “Đương nhiên rồi.” Hơn nữa anh ấy còn cầu mà không được.Diệp Ninh nhận được câu trả lời khẳng định, thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.Ngô Hàm Nhu đứng ở bên cạnh không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Ninh.Từ lần trước cô ta giúp Mục Văn Hạo xong thì vẫn luôn trốn tránh Diệp Ninh, hiện tại lại càng không biết nên nói cái gì.Diệp Ninh cũng giống như không nhìn thấy cô ta, nói chuyện với Giang Húc Đông xong, chủ động chào tạm biệt.Giang Húc Đông nhìn cô đi lên cầu thang, sau đó mới nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.“Có phải em và Diệp Ninh xảy ra chuyện gì mà lại giấu anh không?”“Không có.” Ngô Hàm Nhu thề thốt phủ nhận.Gương mặt Giang Húc Đông căng chặt hơn rất nhiều: “Anh có mắt, có thể nhận ra giữa hai người các em có vấn đề, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ngó lơ em như thế.”Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, mấy ngày nay khó khăn lắm cô ta mới có thể hàn gắn lại tình cảm với Giang Húc Đông, không ngờ hiện tại bọn họ lại phải cãi nhau vì Diệp Ninh nữa.“Anh hiểu biết Diệp Ninh đến thế sao? Anh cứ khẳng định rằng người có vấn đề là em à?”TBCCô ta lạnh lùng tủi thân hỏi ngược lại.Giang Húc Đông nhìn thấy mắt cô ta đỏ lên, ánh mắt lập lòe. Anh ấy yên lặng vài giây, quyết định không tiếp tục hỏi nữa. 

Ba ngày trước Diệp Đống cũng đã bắt đầu đi theo thợ mộc Lý học tập, trông cũng khá kiên định.

Chờ sắp xếp ổn thỏa xong tất cả mọi thứ rồi, Diệp Ninh, Vương Kim và Chu Giai Bội mới lên đường quay về.

Chu Giai Bội cũng đã được Diệp Ninh báo cho biết tin đoàn văn công bị cải cách, trong lòng cô ấy cũng cực kỳ bất an và lưu luyến.

Cô ấy sẽ đến đoàn văn công Đông Bắc, hoàn toàn là bởi vì anh trai đã hi sinh của cô ấy ở nơi này, cô ấy không muốn rời khỏi nơi này.

Suốt dọc đường đi không ai nói gì, trải qua hành trình một ngày, Diệp Ninh quay về đại viện quân khu.

Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, cô vừa mới đi đến dưới lầu thì đã gặp được Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu.

Trước khi nhìn thấy cô, Ngô Hàm Nhu đang vừa nói vừa cười nói gì đó.

Nhìn thấy cổ, biểu cảm trên mặt Ngô Hàm Nhu lập tức cứng lại, hơn nữa phản ứng *****ên của cô ta chính là quay về nhìn về phía Giang Húc Đông.

Giang Húc Đông cong lên khóe môi, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ninh.

“Cô từ kinh thành về rồi à?”

Diệp Ninh cũng không nói cho anh ấy biết trong khoảng thời gian này cô đến kinh thành, nhưng anh ấy vẫn cứ biết.

“Ừ, tôi vừa mới về.”

“Tôi và Tiểu Nhu vừa mới đi xem điện ảnh của cô xong, rất hay!” Giang Húc Đông không hề che giấu lời khen ngợi với cô.

Từ trước đến nay anh ấy cũng không biết cô còn giỏi đến như thế.

Diệp Ninh mỉm cười nói: “Có thể làm cho anh Giang cũng cảm thấy hay, vậy bộ điện ảnh này đã thành công rồi.”

Giang Húc Đông thật sự rất vui vẻ, so với hai năm trước thì cô giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Anh ấy thật sự không ngờ rằng có một ngày cô sẽ trở nên lấp lánh rực rỡ như thế.

 

“Sao Cố Phong còn chưa đến nữa?”

“Buổi sáng anh ấy còn có công việc, tối sẽ đến” Hôm qua Diệp Ninh đã gọi điện thoại với Cố Phong rồi, anh biết giờ cô về nhà.

“Chuyện của cô và anh ấy tôi cũng đã nghe nói rồi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.” Giang Húc Đông thật lòng hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

Diệp Ninh đã chuẩn bị từ chối rồi, nhưng mà cô lại đột nhiên nhớ đến thân phận của Giang Húc Đông.

“Anh Giang, anh có nghiêm túc không đó? Chuyện gì anh cũng có thể giúp tôi sao?”

Giang Húc Đông không hề do dự nói: “Đương nhiên rồi.” Hơn nữa anh ấy còn cầu mà không được.

Diệp Ninh nhận được câu trả lời khẳng định, thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.

Ngô Hàm Nhu đứng ở bên cạnh không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Ninh.

Từ lần trước cô ta giúp Mục Văn Hạo xong thì vẫn luôn trốn tránh Diệp Ninh, hiện tại lại càng không biết nên nói cái gì.

Diệp Ninh cũng giống như không nhìn thấy cô ta, nói chuyện với Giang Húc Đông xong, chủ động chào tạm biệt.

Giang Húc Đông nhìn cô đi lên cầu thang, sau đó mới nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.

“Có phải em và Diệp Ninh xảy ra chuyện gì mà lại giấu anh không?”

“Không có.” Ngô Hàm Nhu thề thốt phủ nhận.

Gương mặt Giang Húc Đông căng chặt hơn rất nhiều: “Anh có mắt, có thể nhận ra giữa hai người các em có vấn đề, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ngó lơ em như thế.”

Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, mấy ngày nay khó khăn lắm cô ta mới có thể hàn gắn lại tình cảm với Giang Húc Đông, không ngờ hiện tại bọn họ lại phải cãi nhau vì Diệp Ninh nữa.

“Anh hiểu biết Diệp Ninh đến thế sao? Anh cứ khẳng định rằng người có vấn đề là em à?”

TBC

Cô ta lạnh lùng tủi thân hỏi ngược lại.

Giang Húc Đông nhìn thấy mắt cô ta đỏ lên, ánh mắt lập lòe. Anh ấy yên lặng vài giây, quyết định không tiếp tục hỏi nữa.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Ba ngày trước Diệp Đống cũng đã bắt đầu đi theo thợ mộc Lý học tập, trông cũng khá kiên định.Chờ sắp xếp ổn thỏa xong tất cả mọi thứ rồi, Diệp Ninh, Vương Kim và Chu Giai Bội mới lên đường quay về.Chu Giai Bội cũng đã được Diệp Ninh báo cho biết tin đoàn văn công bị cải cách, trong lòng cô ấy cũng cực kỳ bất an và lưu luyến.Cô ấy sẽ đến đoàn văn công Đông Bắc, hoàn toàn là bởi vì anh trai đã hi sinh của cô ấy ở nơi này, cô ấy không muốn rời khỏi nơi này.Suốt dọc đường đi không ai nói gì, trải qua hành trình một ngày, Diệp Ninh quay về đại viện quân khu.Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, cô vừa mới đi đến dưới lầu thì đã gặp được Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu.Trước khi nhìn thấy cô, Ngô Hàm Nhu đang vừa nói vừa cười nói gì đó.Nhìn thấy cổ, biểu cảm trên mặt Ngô Hàm Nhu lập tức cứng lại, hơn nữa phản ứng *****ên của cô ta chính là quay về nhìn về phía Giang Húc Đông.Giang Húc Đông cong lên khóe môi, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ninh.“Cô từ kinh thành về rồi à?”Diệp Ninh cũng không nói cho anh ấy biết trong khoảng thời gian này cô đến kinh thành, nhưng anh ấy vẫn cứ biết.“Ừ, tôi vừa mới về.”“Tôi và Tiểu Nhu vừa mới đi xem điện ảnh của cô xong, rất hay!” Giang Húc Đông không hề che giấu lời khen ngợi với cô.Từ trước đến nay anh ấy cũng không biết cô còn giỏi đến như thế.Diệp Ninh mỉm cười nói: “Có thể làm cho anh Giang cũng cảm thấy hay, vậy bộ điện ảnh này đã thành công rồi.”Giang Húc Đông thật sự rất vui vẻ, so với hai năm trước thì cô giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.Anh ấy thật sự không ngờ rằng có một ngày cô sẽ trở nên lấp lánh rực rỡ như thế. “Sao Cố Phong còn chưa đến nữa?”“Buổi sáng anh ấy còn có công việc, tối sẽ đến” Hôm qua Diệp Ninh đã gọi điện thoại với Cố Phong rồi, anh biết giờ cô về nhà.“Chuyện của cô và anh ấy tôi cũng đã nghe nói rồi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.” Giang Húc Đông thật lòng hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.Diệp Ninh đã chuẩn bị từ chối rồi, nhưng mà cô lại đột nhiên nhớ đến thân phận của Giang Húc Đông.“Anh Giang, anh có nghiêm túc không đó? Chuyện gì anh cũng có thể giúp tôi sao?”Giang Húc Đông không hề do dự nói: “Đương nhiên rồi.” Hơn nữa anh ấy còn cầu mà không được.Diệp Ninh nhận được câu trả lời khẳng định, thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.Ngô Hàm Nhu đứng ở bên cạnh không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Ninh.Từ lần trước cô ta giúp Mục Văn Hạo xong thì vẫn luôn trốn tránh Diệp Ninh, hiện tại lại càng không biết nên nói cái gì.Diệp Ninh cũng giống như không nhìn thấy cô ta, nói chuyện với Giang Húc Đông xong, chủ động chào tạm biệt.Giang Húc Đông nhìn cô đi lên cầu thang, sau đó mới nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.“Có phải em và Diệp Ninh xảy ra chuyện gì mà lại giấu anh không?”“Không có.” Ngô Hàm Nhu thề thốt phủ nhận.Gương mặt Giang Húc Đông căng chặt hơn rất nhiều: “Anh có mắt, có thể nhận ra giữa hai người các em có vấn đề, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ngó lơ em như thế.”Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, mấy ngày nay khó khăn lắm cô ta mới có thể hàn gắn lại tình cảm với Giang Húc Đông, không ngờ hiện tại bọn họ lại phải cãi nhau vì Diệp Ninh nữa.“Anh hiểu biết Diệp Ninh đến thế sao? Anh cứ khẳng định rằng người có vấn đề là em à?”TBCCô ta lạnh lùng tủi thân hỏi ngược lại.Giang Húc Đông nhìn thấy mắt cô ta đỏ lên, ánh mắt lập lòe. Anh ấy yên lặng vài giây, quyết định không tiếp tục hỏi nữa. 

Chương 1490: Chương 1490