“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1497: Chương 1497
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lúc Ngô Hàm Nhu tỉnh dậy từ cơn say thì cũng đã là giữa trưa rồi.Mắt của cô ta còn chưa mở ra hẳn thì đã nghe được tiếng mẹ cô ta trách mắng.“Con gái con đứa, lại uống say mèm thế kia, sao con lại không biết xấu hổ như thế chứ?”Ngô Hàm Nhu cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng nghẹn ngào khó chịu.Thứ *****ên đập vào mắt chính là gương mặt căng thẳng của mẹ Ngô, nhưng bà ta vẫn đưa nước đến trước mặt cô ta.TBCNgô Hàm Nhu uống một hơi hết nửa ly nước, sau đó mới cảm thấy mình sống lại.“Không phải mẹ nói con chứ, con cũng già đầu rồi, lúc trước đang làm việc yên ổn ở đoàn văn công, con nói không làm là không làm nữa. Hiện tại không chỉ trở thành dân thất nghiệp lang thang, mỗi ngày còn đi dạo lung tung ở bên ngoài, con như thế này thì sau này làm sao có thể kiếm được nhà chồng nào tốt chứ?”Mẹ Ngô vẫn cứ lải nhải, mà những lời này bà ta đã nói qua rất nhiều năm.“Mẹ đừng nói nữa có được không? Vì sao con phải kiếm chồng chứ? Con sống một mình cũng rất tốt mà!” Ngô Hàm Nhu ghét nhất nghe bà ta lải nhải những chuyện này.Cô ta phản kháng, đối lấy là một cái tát của mẹ.Hơn nữa cái tát này còn rất mạnh, làm cô ta cảm thấy rất đau.“Con nói khùng nói điên cái gì thế hả! Làm gì có đứa con gái nào không cưới chồng? Con muốn chờ đến lúc mẹ c.h.ế.t rồi, không có mặt mũi đi gặp cha con đúng không?” Giờ phút này, mẹ Ngô không có chút hiền từ và tình thương của mẹ nào hết.Ngô Hàm Nhu cố khống chế lửa giận trong lòng mình, lười không muốn đi nói chuyện với bà ta nữa.“Nếu không phải tối hôm qua anh của con đưa con về, con đã phải ngủ đầu đường rồi!” Mẹ Ngô xụ mặt nói tiếp.Ngô Hàm Nhu đột nhiên nín thở, cuối cùng cũng nhớ đến gì đó, mặt mày lập tức trắng bệch.Hình như tối hôm qua cô ta đã tỏ tình với anh đúng không?!!Không, không thể nào!Sao cô ta lại có can đảm tỏ tình với anh chứ? Đây chắc chắn chỉ là mơ thôi!“Tuy rằng anh của con cưng chiều con, nhưng con cũng phải biết chừng mực. Nhà họ Giang đối xử tốt với hai mẹ con nhà chúng ta, chúng ta lại càng không thể làm bọn họ mất mặt...”“Mẹ, tối hôm qua là anh của con đưa con về thật hả?” Ngô Hàm Nhu tức muốn hộc m.á.u ngắt ngang lời nói của bà ta.“Nếu không thì còn có thể là ai nữa! Con thật sự chẳng biết điều ngoan ngoãn gì cả, sao lại có thể uống say mèm đến thế chứ!”Mẹ Ngô chỉ cần nghĩ lại thôi cũng cảm thấy rất xấu hổ rồi.Toàn thân Ngô Hàm Nhu giống như bị bóng đêm bao phủ, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.Những hình ảnh hoang đường trong đầu cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, làm cô ta bắt đầu ý thức được đó cũng không phải là mơ, cô ta thật sự đã nói gì đó với Giang Húc Đông.“Anh ấy có nói cái gì không?”Cô ta nắm lấy cổ tay của mẹ, quên mất việc khống chế sức nắm của mình.“Con kích động như thế làm gì?” Cuối cùng mẹ Ngô cũng nhận ra sự khác thường của con gái.Ngô Hàm Nhu sốt ruột la: “Mẹ nói cho con biết nhanh lên.”Đây là lần *****ên mẹ Ngô nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, nhíu chặt mày lại nói: “Người ta chỉ bảo mẹ phải chăm sóc cho con cẩn thận thôi, nếu không thì còn có thể nói cái gì nữa chứ?”Ngô Hàm Nhu hối hận, dùng tốc độ nhanh nhất mang giày chạy ra khỏi nhà.Mẹ Ngô hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, chờ đến khi bà ta phản ứng lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu nữa.Nhưng mà bà ta cũng không thèm để trong lòng, hiển nhiên đã quá quen với tính cách thất thường của Ngô Hàm Nhu rồi.Viện gia thuộc quân khu.Giang Húc Đông không ngờ anh ấy sẽ lại nhận được điện thoại của Diệp Ninh nhanh đến thế.“Anh Giang, ngày hôm qua anh đã nói nếu tôi có chuyện thì có thể nhờ anh giúp, anh có còn giữ lời không?”Trước khi Diệp Ninh mở lời thì lại xác nhận thêm lần nữa.
Lúc Ngô Hàm Nhu tỉnh dậy từ cơn say thì cũng đã là giữa trưa rồi.
Mắt của cô ta còn chưa mở ra hẳn thì đã nghe được tiếng mẹ cô ta trách mắng.
“Con gái con đứa, lại uống say mèm thế kia, sao con lại không biết xấu hổ như thế chứ?”
Ngô Hàm Nhu cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng nghẹn ngào khó chịu.
Thứ *****ên đập vào mắt chính là gương mặt căng thẳng của mẹ Ngô, nhưng bà ta vẫn đưa nước đến trước mặt cô ta.
TBC
Ngô Hàm Nhu uống một hơi hết nửa ly nước, sau đó mới cảm thấy mình sống lại.
“Không phải mẹ nói con chứ, con cũng già đầu rồi, lúc trước đang làm việc yên ổn ở đoàn văn công, con nói không làm là không làm nữa. Hiện tại không chỉ trở thành dân thất nghiệp lang thang, mỗi ngày còn đi dạo lung tung ở bên ngoài, con như thế này thì sau này làm sao có thể kiếm được nhà chồng nào tốt chứ?”
Mẹ Ngô vẫn cứ lải nhải, mà những lời này bà ta đã nói qua rất nhiều năm.
“Mẹ đừng nói nữa có được không? Vì sao con phải kiếm chồng chứ? Con sống một mình cũng rất tốt mà!” Ngô Hàm Nhu ghét nhất nghe bà ta lải nhải những chuyện này.
Cô ta phản kháng, đối lấy là một cái tát của mẹ.
Hơn nữa cái tát này còn rất mạnh, làm cô ta cảm thấy rất đau.
“Con nói khùng nói điên cái gì thế hả! Làm gì có đứa con gái nào không cưới chồng? Con muốn chờ đến lúc mẹ c.h.ế.t rồi, không có mặt mũi đi gặp cha con đúng không?” Giờ phút này, mẹ Ngô không có chút hiền từ và tình thương của mẹ nào hết.
Ngô Hàm Nhu cố khống chế lửa giận trong lòng mình, lười không muốn đi nói chuyện với bà ta nữa.
“Nếu không phải tối hôm qua anh của con đưa con về, con đã phải ngủ đầu đường rồi!” Mẹ Ngô xụ mặt nói tiếp.
Ngô Hàm Nhu đột nhiên nín thở, cuối cùng cũng nhớ đến gì đó, mặt mày lập tức trắng bệch.
Hình như tối hôm qua cô ta đã tỏ tình với anh đúng không?!!
Không, không thể nào!
Sao cô ta lại có can đảm tỏ tình với anh chứ?
Đây chắc chắn chỉ là mơ thôi!
“Tuy rằng anh của con cưng chiều con, nhưng con cũng phải biết chừng mực. Nhà họ Giang đối xử tốt với hai mẹ con nhà chúng ta, chúng ta lại càng không thể làm bọn họ mất mặt...”
“Mẹ, tối hôm qua là anh của con đưa con về thật hả?” Ngô Hàm Nhu tức muốn hộc m.á.u ngắt ngang lời nói của bà ta.
“Nếu không thì còn có thể là ai nữa! Con thật sự chẳng biết điều ngoan ngoãn gì cả, sao lại có thể uống say mèm đến thế chứ!”
Mẹ Ngô chỉ cần nghĩ lại thôi cũng cảm thấy rất xấu hổ rồi.
Toàn thân Ngô Hàm Nhu giống như bị bóng đêm bao phủ, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.
Những hình ảnh hoang đường trong đầu cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, làm cô ta bắt đầu ý thức được đó cũng không phải là mơ, cô ta thật sự đã nói gì đó với Giang Húc Đông.
“Anh ấy có nói cái gì không?”
Cô ta nắm lấy cổ tay của mẹ, quên mất việc khống chế sức nắm của mình.
“Con kích động như thế làm gì?” Cuối cùng mẹ Ngô cũng nhận ra sự khác thường của con gái.
Ngô Hàm Nhu sốt ruột la: “Mẹ nói cho con biết nhanh lên.”
Đây là lần *****ên mẹ Ngô nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, nhíu chặt mày lại nói: “Người ta chỉ bảo mẹ phải chăm sóc cho con cẩn thận thôi, nếu không thì còn có thể nói cái gì nữa chứ?”
Ngô Hàm Nhu hối hận, dùng tốc độ nhanh nhất mang giày chạy ra khỏi nhà.
Mẹ Ngô hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, chờ đến khi bà ta phản ứng lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu nữa.
Nhưng mà bà ta cũng không thèm để trong lòng, hiển nhiên đã quá quen với tính cách thất thường của Ngô Hàm Nhu rồi.
Viện gia thuộc quân khu.
Giang Húc Đông không ngờ anh ấy sẽ lại nhận được điện thoại của Diệp Ninh nhanh đến thế.
“Anh Giang, ngày hôm qua anh đã nói nếu tôi có chuyện thì có thể nhờ anh giúp, anh có còn giữ lời không?”
Trước khi Diệp Ninh mở lời thì lại xác nhận thêm lần nữa.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lúc Ngô Hàm Nhu tỉnh dậy từ cơn say thì cũng đã là giữa trưa rồi.Mắt của cô ta còn chưa mở ra hẳn thì đã nghe được tiếng mẹ cô ta trách mắng.“Con gái con đứa, lại uống say mèm thế kia, sao con lại không biết xấu hổ như thế chứ?”Ngô Hàm Nhu cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng nghẹn ngào khó chịu.Thứ *****ên đập vào mắt chính là gương mặt căng thẳng của mẹ Ngô, nhưng bà ta vẫn đưa nước đến trước mặt cô ta.TBCNgô Hàm Nhu uống một hơi hết nửa ly nước, sau đó mới cảm thấy mình sống lại.“Không phải mẹ nói con chứ, con cũng già đầu rồi, lúc trước đang làm việc yên ổn ở đoàn văn công, con nói không làm là không làm nữa. Hiện tại không chỉ trở thành dân thất nghiệp lang thang, mỗi ngày còn đi dạo lung tung ở bên ngoài, con như thế này thì sau này làm sao có thể kiếm được nhà chồng nào tốt chứ?”Mẹ Ngô vẫn cứ lải nhải, mà những lời này bà ta đã nói qua rất nhiều năm.“Mẹ đừng nói nữa có được không? Vì sao con phải kiếm chồng chứ? Con sống một mình cũng rất tốt mà!” Ngô Hàm Nhu ghét nhất nghe bà ta lải nhải những chuyện này.Cô ta phản kháng, đối lấy là một cái tát của mẹ.Hơn nữa cái tát này còn rất mạnh, làm cô ta cảm thấy rất đau.“Con nói khùng nói điên cái gì thế hả! Làm gì có đứa con gái nào không cưới chồng? Con muốn chờ đến lúc mẹ c.h.ế.t rồi, không có mặt mũi đi gặp cha con đúng không?” Giờ phút này, mẹ Ngô không có chút hiền từ và tình thương của mẹ nào hết.Ngô Hàm Nhu cố khống chế lửa giận trong lòng mình, lười không muốn đi nói chuyện với bà ta nữa.“Nếu không phải tối hôm qua anh của con đưa con về, con đã phải ngủ đầu đường rồi!” Mẹ Ngô xụ mặt nói tiếp.Ngô Hàm Nhu đột nhiên nín thở, cuối cùng cũng nhớ đến gì đó, mặt mày lập tức trắng bệch.Hình như tối hôm qua cô ta đã tỏ tình với anh đúng không?!!Không, không thể nào!Sao cô ta lại có can đảm tỏ tình với anh chứ? Đây chắc chắn chỉ là mơ thôi!“Tuy rằng anh của con cưng chiều con, nhưng con cũng phải biết chừng mực. Nhà họ Giang đối xử tốt với hai mẹ con nhà chúng ta, chúng ta lại càng không thể làm bọn họ mất mặt...”“Mẹ, tối hôm qua là anh của con đưa con về thật hả?” Ngô Hàm Nhu tức muốn hộc m.á.u ngắt ngang lời nói của bà ta.“Nếu không thì còn có thể là ai nữa! Con thật sự chẳng biết điều ngoan ngoãn gì cả, sao lại có thể uống say mèm đến thế chứ!”Mẹ Ngô chỉ cần nghĩ lại thôi cũng cảm thấy rất xấu hổ rồi.Toàn thân Ngô Hàm Nhu giống như bị bóng đêm bao phủ, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.Những hình ảnh hoang đường trong đầu cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, làm cô ta bắt đầu ý thức được đó cũng không phải là mơ, cô ta thật sự đã nói gì đó với Giang Húc Đông.“Anh ấy có nói cái gì không?”Cô ta nắm lấy cổ tay của mẹ, quên mất việc khống chế sức nắm của mình.“Con kích động như thế làm gì?” Cuối cùng mẹ Ngô cũng nhận ra sự khác thường của con gái.Ngô Hàm Nhu sốt ruột la: “Mẹ nói cho con biết nhanh lên.”Đây là lần *****ên mẹ Ngô nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, nhíu chặt mày lại nói: “Người ta chỉ bảo mẹ phải chăm sóc cho con cẩn thận thôi, nếu không thì còn có thể nói cái gì nữa chứ?”Ngô Hàm Nhu hối hận, dùng tốc độ nhanh nhất mang giày chạy ra khỏi nhà.Mẹ Ngô hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, chờ đến khi bà ta phản ứng lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu nữa.Nhưng mà bà ta cũng không thèm để trong lòng, hiển nhiên đã quá quen với tính cách thất thường của Ngô Hàm Nhu rồi.Viện gia thuộc quân khu.Giang Húc Đông không ngờ anh ấy sẽ lại nhận được điện thoại của Diệp Ninh nhanh đến thế.“Anh Giang, ngày hôm qua anh đã nói nếu tôi có chuyện thì có thể nhờ anh giúp, anh có còn giữ lời không?”Trước khi Diệp Ninh mở lời thì lại xác nhận thêm lần nữa.