“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1501: Chương 1501
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Ninh, không phải Giang Húc Đông đã nói là chuyện phục hôn của cô và Cố Phong đã được xử lý xong xuôi rồi sao, sao tôi trông cô còn có vẻ không vui thế?”Trong xe, Vương Kim nhìn thấy Diệp Ninh vẫn cứ tràn đầy tâm sự, có hơi khó hiểu hỏi.Lúc nãy anh ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đây là chuyện vui lắm mà.“Không có gì không vui cả. Vương mập, anh có cảm thấy anh Giang có gì đó khác thường không?”Diệp Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Giang Húc Đông thật sự không giống bình thường cho lắm.“Khác thường chỗ nào chứ? Tôi cũng không thân với anh ấy, không cảm nhận được gì cả.” Vương Kim thành thật nói.Diệp Ninh cũng không nói nên lời, thậm chí nghĩ có phải cô bảo Giang Húc Đông đi đón Ngô Hàm Nhu say khướt, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay không?TBC“Thôi, nếu có việc gì thì chắc anh ấy sẽ tự nói ra thôi.”Xe nhanh chóng chạy đến đoàn văn công.Sáng sớm Từ Minh Vũ đã bắt đầu dẫn người đi bày trí hội trường bữa tiệc chia tay vui vẻ.Hội trường bữa tiệc vừa lúc được tổ chức trong đại sảnh tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, trước kia nơi đó là nơi mọi người thích đi nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.Chuyện này đương nhiên không cần Diệp Ninh giúp đỡ, cho nên trước khi tiệc chia tay vui vẻ diễn ra, Diệp Ninh ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.Cô sửa soạn đồ đạc trong văn phòng lại, cuối cùng bỏ vào một cái thùng nho nhỏ.Nghĩ đến đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng cô ở lại trong đoàn văn công, trong lòng đã bắt đầu loáng thoáng xuất hiện một chút cảm xúc lưu luyến.Hai giờ chiều, tiệc chia tay vui vẻ chính thức bắt đầu.Diệp Ninh đi theo mấy người Lý Mạn Mạn cùng nhau đi vào hội trường đã được bày trí xinh đẹp.Hội trường treo băng rôn chữ trắng nền đỏ, xung quanh toàn là hoa hồng to.Mấy cái ghế đơn bàn đơn lúc trước đều bị đặt sát vào nhau, trên bàn bày đầy điểm tâm, đồ ăn, rượu và nước uống. Bầu không khí trông có vẻ vô cùng náo nhiệt, lại không nghe thấy tiếng cười của người nào.“Diệp Ninh, sao nào, nơi này trang trí cũng đẹp lắm đúng không?” Lý Mạn Mạn nói chuyện phiếm với Diệp Ninh, muốn giảm bớt tâm trạng nặng nề.Diệp Ninh gật đầu nói: “Khá đẹp đó.”Cô để ý thấy có không ít người đều đeo hoa hồng đỏ, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra được những người đeo hoa đều là những người đoàn viên không được phân phối đi nơi khác mà trực tiếp bị cho nghỉ việc.Chu Giai Bội cũng đang chia tay các đồng nghiệp ở bộ phận diễn kịch, sắc mặt vừa nặng nề lại nghiêm túc.Diệp Ninh đi theo đội nhạc khí, chọn vị trí, ngồi xuống.Một lúc sau, mấy người Lâm Thanh, Hà Khôn, Viên Học Trí cũng đều có mặt tại hiện trường.Hà Khôn giới thiệu đơn giản mở màn xong, lập tức để Lâm Thanh lên sân khấu nói chuyện.Lâm Thanh đứng trước microphone, đảo mắt nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc kia, mất rất nhiều sức lực mới có thể đè xuống cảm giác cay xè trong đáy mắt.“Mấy năm qua, mọi người đều là những thành viên ưu tú nhất của đoàn văn công Đông Bắc. Tôi tin chắc rằng, sau này mọi người cũng có thể có được sự nghiệp càng thêm huy hoàng.”Bên dưới sân khấu đã có không ít người bắt đầu im lặng nức nở.Giọng nói của Lâm Thanh trở nên gian nan, nhưng chị ấy vẫn cố gắng cực lực mỉm cười thật tươi: “Đừng khóc mà. Hôm nay là tiệc chia tay vui vẻ, mọi người đều phải vui vui vẻ vẻ! Tôi cũng không nói thêm gì nữa, mọi người cứ việc thả lỏng, thích làm cái gì thì làm cái đó đi!”Diệp Ninh biết đoàn văn công bị cải cách, người buồn nhất thật ra chính là đoàn trưởng Lâm Thanh.Lâm Thanh đi xuống sân khấu, tiệc chia tay vui vẻ cũng chính thức bắt đầu.“Tôi đề nghị, tất cả mọi người cùng nhau nâng chén!” Bình thường ấn tượng của mọi người đối với Hà Khôn đều là nghiêm túc, cổ hũ, ít nói ít người, nhưng mà giờ phút này cũng chính ông ấy là người kích động nhất, trực tiếp bưng ly rượu ở trước mặt lên, uốn cạn sạch.Có ông ấy đi đầu, mọi người cũng hoàn toàn thả lỏng.“Nào, cụng ly!”“Cụng ly!”...
“Diệp Ninh, không phải Giang Húc Đông đã nói là chuyện phục hôn của cô và Cố Phong đã được xử lý xong xuôi rồi sao, sao tôi trông cô còn có vẻ không vui thế?”
Trong xe, Vương Kim nhìn thấy Diệp Ninh vẫn cứ tràn đầy tâm sự, có hơi khó hiểu hỏi.
Lúc nãy anh ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đây là chuyện vui lắm mà.
“Không có gì không vui cả. Vương mập, anh có cảm thấy anh Giang có gì đó khác thường không?”
Diệp Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Giang Húc Đông thật sự không giống bình thường cho lắm.
“Khác thường chỗ nào chứ? Tôi cũng không thân với anh ấy, không cảm nhận được gì cả.” Vương Kim thành thật nói.
Diệp Ninh cũng không nói nên lời, thậm chí nghĩ có phải cô bảo Giang Húc Đông đi đón Ngô Hàm Nhu say khướt, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay không?
TBC
“Thôi, nếu có việc gì thì chắc anh ấy sẽ tự nói ra thôi.”
Xe nhanh chóng chạy đến đoàn văn công.
Sáng sớm Từ Minh Vũ đã bắt đầu dẫn người đi bày trí hội trường bữa tiệc chia tay vui vẻ.
Hội trường bữa tiệc vừa lúc được tổ chức trong đại sảnh tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, trước kia nơi đó là nơi mọi người thích đi nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Chuyện này đương nhiên không cần Diệp Ninh giúp đỡ, cho nên trước khi tiệc chia tay vui vẻ diễn ra, Diệp Ninh ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.
Cô sửa soạn đồ đạc trong văn phòng lại, cuối cùng bỏ vào một cái thùng nho nhỏ.
Nghĩ đến đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng cô ở lại trong đoàn văn công, trong lòng đã bắt đầu loáng thoáng xuất hiện một chút cảm xúc lưu luyến.
Hai giờ chiều, tiệc chia tay vui vẻ chính thức bắt đầu.
Diệp Ninh đi theo mấy người Lý Mạn Mạn cùng nhau đi vào hội trường đã được bày trí xinh đẹp.
Hội trường treo băng rôn chữ trắng nền đỏ, xung quanh toàn là hoa hồng to.
Mấy cái ghế đơn bàn đơn lúc trước đều bị đặt sát vào nhau, trên bàn bày đầy điểm tâm, đồ ăn, rượu và nước uống.
Bầu không khí trông có vẻ vô cùng náo nhiệt, lại không nghe thấy tiếng cười của người nào.
“Diệp Ninh, sao nào, nơi này trang trí cũng đẹp lắm đúng không?” Lý Mạn Mạn nói chuyện phiếm với Diệp Ninh, muốn giảm bớt tâm trạng nặng nề.
Diệp Ninh gật đầu nói: “Khá đẹp đó.”
Cô để ý thấy có không ít người đều đeo hoa hồng đỏ, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra được những người đeo hoa đều là những người đoàn viên không được phân phối đi nơi khác mà trực tiếp bị cho nghỉ việc.
Chu Giai Bội cũng đang chia tay các đồng nghiệp ở bộ phận diễn kịch, sắc mặt vừa nặng nề lại nghiêm túc.
Diệp Ninh đi theo đội nhạc khí, chọn vị trí, ngồi xuống.
Một lúc sau, mấy người Lâm Thanh, Hà Khôn, Viên Học Trí cũng đều có mặt tại hiện trường.
Hà Khôn giới thiệu đơn giản mở màn xong, lập tức để Lâm Thanh lên sân khấu nói chuyện.
Lâm Thanh đứng trước microphone, đảo mắt nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc kia, mất rất nhiều sức lực mới có thể đè xuống cảm giác cay xè trong đáy mắt.
“Mấy năm qua, mọi người đều là những thành viên ưu tú nhất của đoàn văn công Đông Bắc. Tôi tin chắc rằng, sau này mọi người cũng có thể có được sự nghiệp càng thêm huy hoàng.”
Bên dưới sân khấu đã có không ít người bắt đầu im lặng nức nở.
Giọng nói của Lâm Thanh trở nên gian nan, nhưng chị ấy vẫn cố gắng cực lực mỉm cười thật tươi: “Đừng khóc mà. Hôm nay là tiệc chia tay vui vẻ, mọi người đều phải vui vui vẻ vẻ! Tôi cũng không nói thêm gì nữa, mọi người cứ việc thả lỏng, thích làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Diệp Ninh biết đoàn văn công bị cải cách, người buồn nhất thật ra chính là đoàn trưởng Lâm Thanh.
Lâm Thanh đi xuống sân khấu, tiệc chia tay vui vẻ cũng chính thức bắt đầu.
“Tôi đề nghị, tất cả mọi người cùng nhau nâng chén!” Bình thường ấn tượng của mọi người đối với Hà Khôn đều là nghiêm túc, cổ hũ, ít nói ít người, nhưng mà giờ phút này cũng chính ông ấy là người kích động nhất, trực tiếp bưng ly rượu ở trước mặt lên, uốn cạn sạch.
Có ông ấy đi đầu, mọi người cũng hoàn toàn thả lỏng.
“Nào, cụng ly!”
“Cụng ly!”
...
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Ninh, không phải Giang Húc Đông đã nói là chuyện phục hôn của cô và Cố Phong đã được xử lý xong xuôi rồi sao, sao tôi trông cô còn có vẻ không vui thế?”Trong xe, Vương Kim nhìn thấy Diệp Ninh vẫn cứ tràn đầy tâm sự, có hơi khó hiểu hỏi.Lúc nãy anh ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đây là chuyện vui lắm mà.“Không có gì không vui cả. Vương mập, anh có cảm thấy anh Giang có gì đó khác thường không?”Diệp Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Giang Húc Đông thật sự không giống bình thường cho lắm.“Khác thường chỗ nào chứ? Tôi cũng không thân với anh ấy, không cảm nhận được gì cả.” Vương Kim thành thật nói.Diệp Ninh cũng không nói nên lời, thậm chí nghĩ có phải cô bảo Giang Húc Đông đi đón Ngô Hàm Nhu say khướt, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay không?TBC“Thôi, nếu có việc gì thì chắc anh ấy sẽ tự nói ra thôi.”Xe nhanh chóng chạy đến đoàn văn công.Sáng sớm Từ Minh Vũ đã bắt đầu dẫn người đi bày trí hội trường bữa tiệc chia tay vui vẻ.Hội trường bữa tiệc vừa lúc được tổ chức trong đại sảnh tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, trước kia nơi đó là nơi mọi người thích đi nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.Chuyện này đương nhiên không cần Diệp Ninh giúp đỡ, cho nên trước khi tiệc chia tay vui vẻ diễn ra, Diệp Ninh ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.Cô sửa soạn đồ đạc trong văn phòng lại, cuối cùng bỏ vào một cái thùng nho nhỏ.Nghĩ đến đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng cô ở lại trong đoàn văn công, trong lòng đã bắt đầu loáng thoáng xuất hiện một chút cảm xúc lưu luyến.Hai giờ chiều, tiệc chia tay vui vẻ chính thức bắt đầu.Diệp Ninh đi theo mấy người Lý Mạn Mạn cùng nhau đi vào hội trường đã được bày trí xinh đẹp.Hội trường treo băng rôn chữ trắng nền đỏ, xung quanh toàn là hoa hồng to.Mấy cái ghế đơn bàn đơn lúc trước đều bị đặt sát vào nhau, trên bàn bày đầy điểm tâm, đồ ăn, rượu và nước uống. Bầu không khí trông có vẻ vô cùng náo nhiệt, lại không nghe thấy tiếng cười của người nào.“Diệp Ninh, sao nào, nơi này trang trí cũng đẹp lắm đúng không?” Lý Mạn Mạn nói chuyện phiếm với Diệp Ninh, muốn giảm bớt tâm trạng nặng nề.Diệp Ninh gật đầu nói: “Khá đẹp đó.”Cô để ý thấy có không ít người đều đeo hoa hồng đỏ, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra được những người đeo hoa đều là những người đoàn viên không được phân phối đi nơi khác mà trực tiếp bị cho nghỉ việc.Chu Giai Bội cũng đang chia tay các đồng nghiệp ở bộ phận diễn kịch, sắc mặt vừa nặng nề lại nghiêm túc.Diệp Ninh đi theo đội nhạc khí, chọn vị trí, ngồi xuống.Một lúc sau, mấy người Lâm Thanh, Hà Khôn, Viên Học Trí cũng đều có mặt tại hiện trường.Hà Khôn giới thiệu đơn giản mở màn xong, lập tức để Lâm Thanh lên sân khấu nói chuyện.Lâm Thanh đứng trước microphone, đảo mắt nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc kia, mất rất nhiều sức lực mới có thể đè xuống cảm giác cay xè trong đáy mắt.“Mấy năm qua, mọi người đều là những thành viên ưu tú nhất của đoàn văn công Đông Bắc. Tôi tin chắc rằng, sau này mọi người cũng có thể có được sự nghiệp càng thêm huy hoàng.”Bên dưới sân khấu đã có không ít người bắt đầu im lặng nức nở.Giọng nói của Lâm Thanh trở nên gian nan, nhưng chị ấy vẫn cố gắng cực lực mỉm cười thật tươi: “Đừng khóc mà. Hôm nay là tiệc chia tay vui vẻ, mọi người đều phải vui vui vẻ vẻ! Tôi cũng không nói thêm gì nữa, mọi người cứ việc thả lỏng, thích làm cái gì thì làm cái đó đi!”Diệp Ninh biết đoàn văn công bị cải cách, người buồn nhất thật ra chính là đoàn trưởng Lâm Thanh.Lâm Thanh đi xuống sân khấu, tiệc chia tay vui vẻ cũng chính thức bắt đầu.“Tôi đề nghị, tất cả mọi người cùng nhau nâng chén!” Bình thường ấn tượng của mọi người đối với Hà Khôn đều là nghiêm túc, cổ hũ, ít nói ít người, nhưng mà giờ phút này cũng chính ông ấy là người kích động nhất, trực tiếp bưng ly rượu ở trước mặt lên, uốn cạn sạch.Có ông ấy đi đầu, mọi người cũng hoàn toàn thả lỏng.“Nào, cụng ly!”“Cụng ly!”...