“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1514: Chương 1514

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Gương mặt Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.“Cứ xem xem cô ấy đi nơi nào, sau đó tôi lại tìm cơ hội gặp mặt cô ấy.”“Nếu cô ấy trực tiếp đi vào viện gia thuộc thì sao?” Mặt Hà Bân lạnh tanh hỏi.Hơn nữa còn rất có khả năng này.Mộng Kiều Nhụy biết anh ta là tâm phúc của Mục Văn Hạo, cho dù trong lòng rất tức giận thì cũng không dám phát giận.“Nếu cô ấy về viện gia thuộc rồi, anh có thể lái xe vào đó bắt cô ấy đi không?”Tuy rằng cô ta đang hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút mất kiên nhẫn.“Không được.” Hà Bân trả lời, nhưng mệnh lệnh của ông chủ chính là muốn dẫn Diệp Ninh đi gặp anh ta, vậy nhất định phải hoàn thành chuyện này.Cho nên chỉ cần phát hiện chiếc xe taxi kia chạy về phía viện gia thuộc thì anh ta sẽ lập tức triển khai hành động ngay.Còn chuyện rốt cuộc Mộng Kiều Nhụy muốn làm như thế nào thì không liên quan đến anh ta.Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn không biết anh ta có ý định như thế, vẫn còn cứ bực bội nói.“Vậy chẳng phải được rồi sao. Nếu thật sự không có cơ hội gì thì cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.”Hà Bân lựa chọn im lặng.Giờ phút này Mộng Kiều Nhụy thật sự ước gì Diệp Ninh trực tiếp đi về viện gia thuộc, như thế thì cô ta cũng có lý do để kéo dài thời gian.Nhưng mà cô ta lại không ngờ rằng chiếc xe taxi kia lại chạy về một hướng khác.Hà Bân cảm nhận được, bàn tay cầm tay lái hơi siết chặt lại rồi thả lỏng ra.Xem ra tạm thời không cần anh ta phải ra tay nữa.Trong lòng Mộng Kiều Nhụy toát đầy mồ hôi, trong đầu rối loạn lộn xộn muốn chết.Hiện tại cô ta thật sự không thể nào nghĩ ra mình phải dùng cớ nào mới có thể lừa đến Diệp Ninh đây?Xe dừng lại trước chợ bán thức ăn.Diệp Ninh xuống xe. Cô bịt mặt kín mít, nếu là người không quen biết cô thì chắc chắn sẽ không nhận ra cô là ai.Mộng Kiều Nhụy thật sự không thể nào hiểu được, vì sao cô lại đến nơi nhộn nhịp như chợ bán thức ăn một mình như thế chứ?Nhưng mà cũng chính là vì nguyên nhân nơi này có nhiều người cho nên tuyệt đối không thể dùng s.ú.n.g được.Bị Hà Bân giám sát, cô ta nhất định phải làm cái gì đó.Hiện tại chuyện duy nhất cô ta có thể làm chính là đi tìm Diệp Ninh nói chuyện trực tiếp.Nghĩ như thế, cô ta mới không nhanh không chậm mở cửa xe ra.Quả nhiên Hà Bân cũng lập tức đi xuống theo.“Chờ lát nữa anh không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như rút dây động dừng, sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt Diệp Ninh nữa.” Mộng Kiều Nhụy cố ý nhắc nhở, đồng thời cũng là đang cảnh cáo anh ta.Hà Bân không nói cái gì.Diệp Ninh dạt dào hứng thú, *****ên là mua rau củ tươi, sau đó đi mua cá và thịt.Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi về đại viện, cô sẽ lập tức đi nhờ mấy người khác dạy cô nấu nướng.Mộng Kiều Nhụy đi theo nhìn một lúc lâu, thấy cô lại đi mua nhiều đồ ăn như thế, vẫn cứ nhíu chặt mày không hề buông lỏng.“Cô Mộng, cô nên đi qua đó rồi.” Hà Bân gằn giọng nói nhỏ với cô ta, mấy quầy hàng ở đằng trước cũng không quá đông người.Trong lòng Mộng Kiều Nhụy trầm xuống, tuy rằng cô ta rất không muốn, nhưng vẫn buộc phải làm theo.Cô ta bước nhanh vài bước, kéo gần khoảng cách với Diệp Ninh.TBC“Diệp Ninh.”Cô ta nhẹ nhàng gọi, thành công làm Diệp Ninh dừng chân.Diệp Ninh nhìn thấy cô ta, mọi biểu cảm trên mặt giống như cứng lại, theo bản năng nhìn xung quanh cô ta.Sau khi xác nhận không có bóng dáng của Mục Văn Hạo rồi, cô mới dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.“Sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì?”Mộng Kiều Nhụy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, cho nên cô ta đã bắt đầu đi theo cô từ lúc nào thế?” 

Gương mặt Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

“Cứ xem xem cô ấy đi nơi nào, sau đó tôi lại tìm cơ hội gặp mặt cô ấy.”

“Nếu cô ấy trực tiếp đi vào viện gia thuộc thì sao?” Mặt Hà Bân lạnh tanh hỏi.

Hơn nữa còn rất có khả năng này.

Mộng Kiều Nhụy biết anh ta là tâm phúc của Mục Văn Hạo, cho dù trong lòng rất tức giận thì cũng không dám phát giận.

“Nếu cô ấy về viện gia thuộc rồi, anh có thể lái xe vào đó bắt cô ấy đi không?”

Tuy rằng cô ta đang hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút mất kiên nhẫn.

“Không được.” Hà Bân trả lời, nhưng mệnh lệnh của ông chủ chính là muốn dẫn Diệp Ninh đi gặp anh ta, vậy nhất định phải hoàn thành chuyện này.

Cho nên chỉ cần phát hiện chiếc xe taxi kia chạy về phía viện gia thuộc thì anh ta sẽ lập tức triển khai hành động ngay.

Còn chuyện rốt cuộc Mộng Kiều Nhụy muốn làm như thế nào thì không liên quan đến anh ta.

Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn không biết anh ta có ý định như thế, vẫn còn cứ bực bội nói.

“Vậy chẳng phải được rồi sao. Nếu thật sự không có cơ hội gì thì cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.”

Hà Bân lựa chọn im lặng.

Giờ phút này Mộng Kiều Nhụy thật sự ước gì Diệp Ninh trực tiếp đi về viện gia thuộc, như thế thì cô ta cũng có lý do để kéo dài thời gian.

Nhưng mà cô ta lại không ngờ rằng chiếc xe taxi kia lại chạy về một hướng khác.

Hà Bân cảm nhận được, bàn tay cầm tay lái hơi siết chặt lại rồi thả lỏng ra.

Xem ra tạm thời không cần anh ta phải ra tay nữa.

Trong lòng Mộng Kiều Nhụy toát đầy mồ hôi, trong đầu rối loạn lộn xộn muốn chết.

Hiện tại cô ta thật sự không thể nào nghĩ ra mình phải dùng cớ nào mới có thể lừa đến Diệp Ninh đây?

Xe dừng lại trước chợ bán thức ăn.

Diệp Ninh xuống xe.

 

Cô bịt mặt kín mít, nếu là người không quen biết cô thì chắc chắn sẽ không nhận ra cô là ai.

Mộng Kiều Nhụy thật sự không thể nào hiểu được, vì sao cô lại đến nơi nhộn nhịp như chợ bán thức ăn một mình như thế chứ?

Nhưng mà cũng chính là vì nguyên nhân nơi này có nhiều người cho nên tuyệt đối không thể dùng s.ú.n.g được.

Bị Hà Bân giám sát, cô ta nhất định phải làm cái gì đó.

Hiện tại chuyện duy nhất cô ta có thể làm chính là đi tìm Diệp Ninh nói chuyện trực tiếp.

Nghĩ như thế, cô ta mới không nhanh không chậm mở cửa xe ra.

Quả nhiên Hà Bân cũng lập tức đi xuống theo.

“Chờ lát nữa anh không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như rút dây động dừng, sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt Diệp Ninh nữa.” Mộng Kiều Nhụy cố ý nhắc nhở, đồng thời cũng là đang cảnh cáo anh ta.

Hà Bân không nói cái gì.

Diệp Ninh dạt dào hứng thú, *****ên là mua rau củ tươi, sau đó đi mua cá và thịt.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi về đại viện, cô sẽ lập tức đi nhờ mấy người khác dạy cô nấu nướng.

Mộng Kiều Nhụy đi theo nhìn một lúc lâu, thấy cô lại đi mua nhiều đồ ăn như thế, vẫn cứ nhíu chặt mày không hề buông lỏng.

“Cô Mộng, cô nên đi qua đó rồi.” Hà Bân gằn giọng nói nhỏ với cô ta, mấy quầy hàng ở đằng trước cũng không quá đông người.

Trong lòng Mộng Kiều Nhụy trầm xuống, tuy rằng cô ta rất không muốn, nhưng vẫn buộc phải làm theo.

Cô ta bước nhanh vài bước, kéo gần khoảng cách với Diệp Ninh.

TBC

“Diệp Ninh.”

Cô ta nhẹ nhàng gọi, thành công làm Diệp Ninh dừng chân.

Diệp Ninh nhìn thấy cô ta, mọi biểu cảm trên mặt giống như cứng lại, theo bản năng nhìn xung quanh cô ta.

Sau khi xác nhận không có bóng dáng của Mục Văn Hạo rồi, cô mới dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.

“Sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì?”

Mộng Kiều Nhụy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, cho nên cô ta đã bắt đầu đi theo cô từ lúc nào thế?”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Gương mặt Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.“Cứ xem xem cô ấy đi nơi nào, sau đó tôi lại tìm cơ hội gặp mặt cô ấy.”“Nếu cô ấy trực tiếp đi vào viện gia thuộc thì sao?” Mặt Hà Bân lạnh tanh hỏi.Hơn nữa còn rất có khả năng này.Mộng Kiều Nhụy biết anh ta là tâm phúc của Mục Văn Hạo, cho dù trong lòng rất tức giận thì cũng không dám phát giận.“Nếu cô ấy về viện gia thuộc rồi, anh có thể lái xe vào đó bắt cô ấy đi không?”Tuy rằng cô ta đang hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút mất kiên nhẫn.“Không được.” Hà Bân trả lời, nhưng mệnh lệnh của ông chủ chính là muốn dẫn Diệp Ninh đi gặp anh ta, vậy nhất định phải hoàn thành chuyện này.Cho nên chỉ cần phát hiện chiếc xe taxi kia chạy về phía viện gia thuộc thì anh ta sẽ lập tức triển khai hành động ngay.Còn chuyện rốt cuộc Mộng Kiều Nhụy muốn làm như thế nào thì không liên quan đến anh ta.Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn không biết anh ta có ý định như thế, vẫn còn cứ bực bội nói.“Vậy chẳng phải được rồi sao. Nếu thật sự không có cơ hội gì thì cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.”Hà Bân lựa chọn im lặng.Giờ phút này Mộng Kiều Nhụy thật sự ước gì Diệp Ninh trực tiếp đi về viện gia thuộc, như thế thì cô ta cũng có lý do để kéo dài thời gian.Nhưng mà cô ta lại không ngờ rằng chiếc xe taxi kia lại chạy về một hướng khác.Hà Bân cảm nhận được, bàn tay cầm tay lái hơi siết chặt lại rồi thả lỏng ra.Xem ra tạm thời không cần anh ta phải ra tay nữa.Trong lòng Mộng Kiều Nhụy toát đầy mồ hôi, trong đầu rối loạn lộn xộn muốn chết.Hiện tại cô ta thật sự không thể nào nghĩ ra mình phải dùng cớ nào mới có thể lừa đến Diệp Ninh đây?Xe dừng lại trước chợ bán thức ăn.Diệp Ninh xuống xe. Cô bịt mặt kín mít, nếu là người không quen biết cô thì chắc chắn sẽ không nhận ra cô là ai.Mộng Kiều Nhụy thật sự không thể nào hiểu được, vì sao cô lại đến nơi nhộn nhịp như chợ bán thức ăn một mình như thế chứ?Nhưng mà cũng chính là vì nguyên nhân nơi này có nhiều người cho nên tuyệt đối không thể dùng s.ú.n.g được.Bị Hà Bân giám sát, cô ta nhất định phải làm cái gì đó.Hiện tại chuyện duy nhất cô ta có thể làm chính là đi tìm Diệp Ninh nói chuyện trực tiếp.Nghĩ như thế, cô ta mới không nhanh không chậm mở cửa xe ra.Quả nhiên Hà Bân cũng lập tức đi xuống theo.“Chờ lát nữa anh không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như rút dây động dừng, sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt Diệp Ninh nữa.” Mộng Kiều Nhụy cố ý nhắc nhở, đồng thời cũng là đang cảnh cáo anh ta.Hà Bân không nói cái gì.Diệp Ninh dạt dào hứng thú, *****ên là mua rau củ tươi, sau đó đi mua cá và thịt.Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi về đại viện, cô sẽ lập tức đi nhờ mấy người khác dạy cô nấu nướng.Mộng Kiều Nhụy đi theo nhìn một lúc lâu, thấy cô lại đi mua nhiều đồ ăn như thế, vẫn cứ nhíu chặt mày không hề buông lỏng.“Cô Mộng, cô nên đi qua đó rồi.” Hà Bân gằn giọng nói nhỏ với cô ta, mấy quầy hàng ở đằng trước cũng không quá đông người.Trong lòng Mộng Kiều Nhụy trầm xuống, tuy rằng cô ta rất không muốn, nhưng vẫn buộc phải làm theo.Cô ta bước nhanh vài bước, kéo gần khoảng cách với Diệp Ninh.TBC“Diệp Ninh.”Cô ta nhẹ nhàng gọi, thành công làm Diệp Ninh dừng chân.Diệp Ninh nhìn thấy cô ta, mọi biểu cảm trên mặt giống như cứng lại, theo bản năng nhìn xung quanh cô ta.Sau khi xác nhận không có bóng dáng của Mục Văn Hạo rồi, cô mới dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.“Sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì?”Mộng Kiều Nhụy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, cho nên cô ta đã bắt đầu đi theo cô từ lúc nào thế?” 

Chương 1514: Chương 1514