“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1524: Chương 1524
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sắc mặt Mục Văn Hạo âm u như muốn nhỏ nước, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay đang bị thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào phần da bị mũi đao chĩa thẳng vào.Chỉ cần lại thêm một chút nữa, con d.a.o kia sẽ cắt đứt cổ họng của cô.Hơn nữa anh ta cũng hoàn toàn không nghi ngờ chút nào, Diệp Ninh sẽ nói được làm được!Tuy rằng anh ta có chút ảo não, nhưng vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.“Được rồi, tạm thời tôi sẽ không đụng vào em, em đưa đao cho tôi trước đi.”Đây là lần *****ên anh ta dùng thái độ cẩn thận như thế để nói chuyện, muốn thuyết phục cô.Sao Diệp Ninh lại có thể buông đao chứ, đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để tự bảo vệ mình.“Hiện tại anh lập tức đi ra ngoài ngay, đừng để tôi nhìn thấy anh!”Mục Văn Hạo nhíu chặt mày, do dự không dám làm gì.Diệp Ninh không hề do dự nhấn mạnh xuống, mũi đao đ.â.m thủng làn da, m.á.u tươi chảy ròng ròng.Vệt màu đỏ kia ánh vào trong mắt Mục Văn Hạo, làm anh ta hoảng sợ.“Được rồi! Tôi lập tức đi ra ngoài ngay!”Anh ta không dám chần chờ chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống giường.Diệp Ninh nhìn chằm chằm, chờ đến khi anh ta hoàn toàn rời khỏi phòng rồi, lúc này mới thở hổn hển buông con d.a.o gọt hoa quả ra.Miệng vết thương trên cổ vô cùng đau đớn nhưng mà đây đã là kết quả tốt nhất rồi.Cô mất vài phút mới làm bản thân bình tĩnh lại.TBCTrong căn phòng này, cô hoàn toàn không xác định được thời gian, nhưng mà từ lúc cô hôn mê tỉnh lại đến bây giờ ít nhất cũng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì Cố Phong đã phát hiện cô bị mất tích hay chưa?Chờ đến khi cô khôi phục lại một ít sức lực rồi, cho dù chỉ có thể xuống giường đi lại thôi thì có lẽ cô còn có thể nghĩ đến cách khác.Trong lòng cô tính toán như thế, dựa vào trên đầu giường, sốt ruột chờ cơ thể của mình khôi phục lại sức lực.Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.Cô còn cho rằng trạng thái của mình sẽ càng ngày càng tốt, nhưng theo thời gian trôi đi, cơ thể dần dần dâng lên chút cảm xúc bất an xao động. Ngay từ đầu luồng hơi nóng kia cũng còn chưa rõ ràng, nhưng theo nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao, một loại cảm xúc khó chịu không thể miêu tả cũng dần dần dâng lên.“Tại sao lại như thế này?”Diệp Ninh nhịn không được nỉ non.Cô vừa mới nói xong, lại cảm giác buồn nôn đến mức nổi đầy da gà.Mặt giống như bị bốc cháy, giống như có thứ gì đó liên tục chui vào trong xương cốt, ***** nào đó ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng cũng dần dần bị phóng đại.Lúc này bóng dáng của Mục Văn Hạo lại xuất hiện ở cửa lần nữa.Diệp Ninh nhìn thấy anh ta, lập tức siết chặt con d.a.o gọt hoa quả, lại kề d.a.o lên cổ mình lần nữa.“Không được đến đây!”Cô lạnh lùng quát to.Mục Văn Hạo cũng không có ý định tiếp tục đi về phía trước, cũng chỉ đứng yên ở nơi đó.“Tôi không qua đó!”Anh ta vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của cô.Khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, khóe môi của anh ta không nhịn được mà cong lên.“Diệp Ninh, không phải em muốn bình tĩnh nói chuyện với tôi sao? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể nói chuyện.”Anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ là vì muốn đứng lại ở cửa.“Chúng ta không có gì để nói cả, trừ phi anh thả tôi ra.” Diệp Ninh đã đề phòng anh ta rất nhiều, nếu anh ta dám đi vào, cô sẽ thật sự tự tử.“Em cần gì phải làm như thế chứ. Cho dù tôi đồng ý để em đi thì hiện tại em cũng không đi nổi mà.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên: “Thật ra nếu so ra thì tôi phù hợp với em hơn Cố Phong, em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ ủng hộ sự nghiệp của em vô điều kiện. Hơn nữa em không bao giờ cần bị mấy thứ khuôn sáo kia trói buộc, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”Chẳng lẽ như thê không tốt sao?Diệp Ninh cảm giác mình như sắp bị bốc cháy, ước gì có thể ***** quần áo trên người ra, thậm chí cô phải dùng hết toàn bộ lý trí mới có thể đè suy nghĩ này xuống.“Anh, làm gì tôi đó?”Nếu hiện tại cô còn chưa ý thức được khác thường, vậy thì cô thật sự chính là đồ ngốc.
Sắc mặt Mục Văn Hạo âm u như muốn nhỏ nước, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay đang bị thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào phần da bị mũi đao chĩa thẳng vào.
Chỉ cần lại thêm một chút nữa, con d.a.o kia sẽ cắt đứt cổ họng của cô.
Hơn nữa anh ta cũng hoàn toàn không nghi ngờ chút nào, Diệp Ninh sẽ nói được làm được!
Tuy rằng anh ta có chút ảo não, nhưng vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Được rồi, tạm thời tôi sẽ không đụng vào em, em đưa đao cho tôi trước đi.”
Đây là lần *****ên anh ta dùng thái độ cẩn thận như thế để nói chuyện, muốn thuyết phục cô.
Sao Diệp Ninh lại có thể buông đao chứ, đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để tự bảo vệ mình.
“Hiện tại anh lập tức đi ra ngoài ngay, đừng để tôi nhìn thấy anh!”
Mục Văn Hạo nhíu chặt mày, do dự không dám làm gì.
Diệp Ninh không hề do dự nhấn mạnh xuống, mũi đao đ.â.m thủng làn da, m.á.u tươi chảy ròng ròng.
Vệt màu đỏ kia ánh vào trong mắt Mục Văn Hạo, làm anh ta hoảng sợ.
“Được rồi! Tôi lập tức đi ra ngoài ngay!”
Anh ta không dám chần chờ chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống giường.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm, chờ đến khi anh ta hoàn toàn rời khỏi phòng rồi, lúc này mới thở hổn hển buông con d.a.o gọt hoa quả ra.
Miệng vết thương trên cổ vô cùng đau đớn nhưng mà đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cô mất vài phút mới làm bản thân bình tĩnh lại.
TBC
Trong căn phòng này, cô hoàn toàn không xác định được thời gian, nhưng mà từ lúc cô hôn mê tỉnh lại đến bây giờ ít nhất cũng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì Cố Phong đã phát hiện cô bị mất tích hay chưa?
Chờ đến khi cô khôi phục lại một ít sức lực rồi, cho dù chỉ có thể xuống giường đi lại thôi thì có lẽ cô còn có thể nghĩ đến cách khác.
Trong lòng cô tính toán như thế, dựa vào trên đầu giường, sốt ruột chờ cơ thể của mình khôi phục lại sức lực.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô còn cho rằng trạng thái của mình sẽ càng ngày càng tốt, nhưng theo thời gian trôi đi, cơ thể dần dần dâng lên chút cảm xúc bất an xao động.
Ngay từ đầu luồng hơi nóng kia cũng còn chưa rõ ràng, nhưng theo nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao, một loại cảm xúc khó chịu không thể miêu tả cũng dần dần dâng lên.
“Tại sao lại như thế này?”
Diệp Ninh nhịn không được nỉ non.
Cô vừa mới nói xong, lại cảm giác buồn nôn đến mức nổi đầy da gà.
Mặt giống như bị bốc cháy, giống như có thứ gì đó liên tục chui vào trong xương cốt, ***** nào đó ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng cũng dần dần bị phóng đại.
Lúc này bóng dáng của Mục Văn Hạo lại xuất hiện ở cửa lần nữa.
Diệp Ninh nhìn thấy anh ta, lập tức siết chặt con d.a.o gọt hoa quả, lại kề d.a.o lên cổ mình lần nữa.
“Không được đến đây!”
Cô lạnh lùng quát to.
Mục Văn Hạo cũng không có ý định tiếp tục đi về phía trước, cũng chỉ đứng yên ở nơi đó.
“Tôi không qua đó!”
Anh ta vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của cô.
Khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, khóe môi của anh ta không nhịn được mà cong lên.
“Diệp Ninh, không phải em muốn bình tĩnh nói chuyện với tôi sao? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể nói chuyện.”
Anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ là vì muốn đứng lại ở cửa.
“Chúng ta không có gì để nói cả, trừ phi anh thả tôi ra.” Diệp Ninh đã đề phòng anh ta rất nhiều, nếu anh ta dám đi vào, cô sẽ thật sự tự tử.
“Em cần gì phải làm như thế chứ. Cho dù tôi đồng ý để em đi thì hiện tại em cũng không đi nổi mà.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên: “Thật ra nếu so ra thì tôi phù hợp với em hơn Cố Phong, em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ ủng hộ sự nghiệp của em vô điều kiện. Hơn nữa em không bao giờ cần bị mấy thứ khuôn sáo kia trói buộc, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
Chẳng lẽ như thê không tốt sao?
Diệp Ninh cảm giác mình như sắp bị bốc cháy, ước gì có thể ***** quần áo trên người ra, thậm chí cô phải dùng hết toàn bộ lý trí mới có thể đè suy nghĩ này xuống.
“Anh, làm gì tôi đó?”
Nếu hiện tại cô còn chưa ý thức được khác thường, vậy thì cô thật sự chính là đồ ngốc.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sắc mặt Mục Văn Hạo âm u như muốn nhỏ nước, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay đang bị thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào phần da bị mũi đao chĩa thẳng vào.Chỉ cần lại thêm một chút nữa, con d.a.o kia sẽ cắt đứt cổ họng của cô.Hơn nữa anh ta cũng hoàn toàn không nghi ngờ chút nào, Diệp Ninh sẽ nói được làm được!Tuy rằng anh ta có chút ảo não, nhưng vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.“Được rồi, tạm thời tôi sẽ không đụng vào em, em đưa đao cho tôi trước đi.”Đây là lần *****ên anh ta dùng thái độ cẩn thận như thế để nói chuyện, muốn thuyết phục cô.Sao Diệp Ninh lại có thể buông đao chứ, đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để tự bảo vệ mình.“Hiện tại anh lập tức đi ra ngoài ngay, đừng để tôi nhìn thấy anh!”Mục Văn Hạo nhíu chặt mày, do dự không dám làm gì.Diệp Ninh không hề do dự nhấn mạnh xuống, mũi đao đ.â.m thủng làn da, m.á.u tươi chảy ròng ròng.Vệt màu đỏ kia ánh vào trong mắt Mục Văn Hạo, làm anh ta hoảng sợ.“Được rồi! Tôi lập tức đi ra ngoài ngay!”Anh ta không dám chần chờ chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống giường.Diệp Ninh nhìn chằm chằm, chờ đến khi anh ta hoàn toàn rời khỏi phòng rồi, lúc này mới thở hổn hển buông con d.a.o gọt hoa quả ra.Miệng vết thương trên cổ vô cùng đau đớn nhưng mà đây đã là kết quả tốt nhất rồi.Cô mất vài phút mới làm bản thân bình tĩnh lại.TBCTrong căn phòng này, cô hoàn toàn không xác định được thời gian, nhưng mà từ lúc cô hôn mê tỉnh lại đến bây giờ ít nhất cũng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì Cố Phong đã phát hiện cô bị mất tích hay chưa?Chờ đến khi cô khôi phục lại một ít sức lực rồi, cho dù chỉ có thể xuống giường đi lại thôi thì có lẽ cô còn có thể nghĩ đến cách khác.Trong lòng cô tính toán như thế, dựa vào trên đầu giường, sốt ruột chờ cơ thể của mình khôi phục lại sức lực.Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.Cô còn cho rằng trạng thái của mình sẽ càng ngày càng tốt, nhưng theo thời gian trôi đi, cơ thể dần dần dâng lên chút cảm xúc bất an xao động. Ngay từ đầu luồng hơi nóng kia cũng còn chưa rõ ràng, nhưng theo nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao, một loại cảm xúc khó chịu không thể miêu tả cũng dần dần dâng lên.“Tại sao lại như thế này?”Diệp Ninh nhịn không được nỉ non.Cô vừa mới nói xong, lại cảm giác buồn nôn đến mức nổi đầy da gà.Mặt giống như bị bốc cháy, giống như có thứ gì đó liên tục chui vào trong xương cốt, ***** nào đó ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng cũng dần dần bị phóng đại.Lúc này bóng dáng của Mục Văn Hạo lại xuất hiện ở cửa lần nữa.Diệp Ninh nhìn thấy anh ta, lập tức siết chặt con d.a.o gọt hoa quả, lại kề d.a.o lên cổ mình lần nữa.“Không được đến đây!”Cô lạnh lùng quát to.Mục Văn Hạo cũng không có ý định tiếp tục đi về phía trước, cũng chỉ đứng yên ở nơi đó.“Tôi không qua đó!”Anh ta vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của cô.Khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, khóe môi của anh ta không nhịn được mà cong lên.“Diệp Ninh, không phải em muốn bình tĩnh nói chuyện với tôi sao? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể nói chuyện.”Anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ là vì muốn đứng lại ở cửa.“Chúng ta không có gì để nói cả, trừ phi anh thả tôi ra.” Diệp Ninh đã đề phòng anh ta rất nhiều, nếu anh ta dám đi vào, cô sẽ thật sự tự tử.“Em cần gì phải làm như thế chứ. Cho dù tôi đồng ý để em đi thì hiện tại em cũng không đi nổi mà.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên: “Thật ra nếu so ra thì tôi phù hợp với em hơn Cố Phong, em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ ủng hộ sự nghiệp của em vô điều kiện. Hơn nữa em không bao giờ cần bị mấy thứ khuôn sáo kia trói buộc, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”Chẳng lẽ như thê không tốt sao?Diệp Ninh cảm giác mình như sắp bị bốc cháy, ước gì có thể ***** quần áo trên người ra, thậm chí cô phải dùng hết toàn bộ lý trí mới có thể đè suy nghĩ này xuống.“Anh, làm gì tôi đó?”Nếu hiện tại cô còn chưa ý thức được khác thường, vậy thì cô thật sự chính là đồ ngốc.