“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1537: Chương 1537

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh cũng cười, hai người liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào nhau.Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.“Chiều nay có một cuộc họp, anh nhất định phải có mặt. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh làm việc xong sẽ lập tức quay về.”Thật ra Cố Phong cũng rất muốn ở lại bên cạnh cô cả ngày, nhưng dù sao thì cũng không thể trễ nãi công việc trong doanh bộ được.“Ừ, biết rồi.”Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát.Trước khi Cố Phong rời đi, hai người lại triền miên với nhau một lúc, cuối cùng bị cô thúc giục mãi mới đi ra ngoài.Diệp Ninh lười biếng không muốn làm gì hết, nằm trên ghế sofa không bao lâu sau đã lại ngủ thiếp đi.Quân khu, doanh số ba.Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Cố Phong.Nhất là đến cuối cùng Cố Phong nói “tan họp”, khóe miệng của anh lại còn hơi cong lên, càng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.Phải biết rằng Cố Phong có danh hiệu “doanh trưởng mặt lạnh” trong quân đoàn, đừng có nói là nhìn thấy anh cười, cho dù là muốn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó cũng rất hiếm.Hôm nay anh thật sự là quá khác thường, cho nên mới làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có phải sắp sửa có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra hay không?Cố Phong nhìn mấy người kia vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Các anh còn có việc gì sao? Hay là còn chưa nghe rõ nội dung cuộc họp lúc nãy?”“Không có, không có. Doanh trưởng, chúng tôi đi ngay!”Mọi người phản ứng lại, không dám ở lâu thêm một giây nào nữa, ai nấy đều chạy trối chết.TBCCố Phong hơi nhướng mày hỏi: “Bọn họ bị cái gì thế?”Tuy rằng trước kia bọn họ cũng nghe lời, nhưng mà hình như lần này lại không được bình thường cho lắm.Lôi Vĩnh Minh dở khóc dở cười: “Không phải bọn họ bị cái gì, mà là anh bị cái gì đó. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn cười, anh có biết không?” Tuy rằng biểu cảm của anh cũng không quá lộ liễu, nhưng ý cười trong đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng.Cố Phong hơi sửng sốt một chút, có à?“Anh nhìn xem, anh nhìn xem, hiện tại anh cũng đang đắc ý đó. Chỗ này có cái gương nào không?” Lôi Vĩnh Minh cố ý khoa trương nói, giả vờ muốn tìm gương cho anh xem.Cố Phong ho khan, cực lực điều chỉnh lại cảm xúc của mình.Lôi Vĩnh Minh thấy anh không hề phản bác, lại càng thêm xác định chắc chắn đã xảy ra chuyện khác thường gì đó.“Rốt cuộc là có chuyện vui gì mà có thể làm cho doanh trưởng Cố ít nói ít cười của chúng ta vui vẻ thành thế này thế? Anh mau nói ra, để tôi cũng vui chung với.”Anh ta thật sự rất tò mò.“Làm gì có chuyện tốt gì chứ, bình thường tôi cũng như thế mà.” Cố Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ, chờ hết giờ làm việc.Lôi Vĩnh Minh híp mắt nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng anh không chịu nói, nhưng chỉ cần là chuyện vui vẻ thì bọn họ cũng đều mừng thay cho anh!Đêm khuya.Tiếng ***** nặng nề của Cố Phong và tiếng rên rỉ của Diệp Ninh vang vọng trong phòng ngủ thật lâu.Cuối cùng trong tiếng gầm nhẹ của anh, hai người đều đồng thời đạt được niềm vui sướng cực hạn.Toàn thân Diệp Ninh đều mơ mơ màng màng, cứ như đang lơ lửng trên đám mông, chìm chìm nổi nổi.Rõ ràng buổi chiều lúc ăn cơm cô còn kiên quyết nói tối hôm nay nhất định không được làm nữa, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà Cố Phong trêu chọc vài ba lần là cô không chịu được nữa, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.Hiện tại cô nằm liệt trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong giống như một vũng bùn, thậm chí không có đủ sức để nhúc nhích một ngón tay.Cố Phong lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn đắm chìm trong việc này.“Tiểu Ninh, anh sắp c.h.ế.t rồi.”Trái tim Diệp Ninh run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.“Đừng làm em sợ.”“Thật mà. Chiều nay lúc đến doanh bộ mở họp, trong đầu của cô toàn là em, đến cả mấy người phó doanh trưởng Lôi cũng đã nhận ra.” Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói. 

Diệp Ninh cũng cười, hai người liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào nhau.

Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.

“Chiều nay có một cuộc họp, anh nhất định phải có mặt. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh làm việc xong sẽ lập tức quay về.”

Thật ra Cố Phong cũng rất muốn ở lại bên cạnh cô cả ngày, nhưng dù sao thì cũng không thể trễ nãi công việc trong doanh bộ được.

“Ừ, biết rồi.”

Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát.

Trước khi Cố Phong rời đi, hai người lại triền miên với nhau một lúc, cuối cùng bị cô thúc giục mãi mới đi ra ngoài.

Diệp Ninh lười biếng không muốn làm gì hết, nằm trên ghế sofa không bao lâu sau đã lại ngủ thiếp đi.

Quân khu, doanh số ba.

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Cố Phong.

Nhất là đến cuối cùng Cố Phong nói “tan họp”, khóe miệng của anh lại còn hơi cong lên, càng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Phải biết rằng Cố Phong có danh hiệu “doanh trưởng mặt lạnh” trong quân đoàn, đừng có nói là nhìn thấy anh cười, cho dù là muốn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó cũng rất hiếm.

Hôm nay anh thật sự là quá khác thường, cho nên mới làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có phải sắp sửa có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra hay không?

Cố Phong nhìn mấy người kia vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Các anh còn có việc gì sao? Hay là còn chưa nghe rõ nội dung cuộc họp lúc nãy?”

“Không có, không có. Doanh trưởng, chúng tôi đi ngay!”

Mọi người phản ứng lại, không dám ở lâu thêm một giây nào nữa, ai nấy đều chạy trối chết.

TBC

Cố Phong hơi nhướng mày hỏi: “Bọn họ bị cái gì thế?”

Tuy rằng trước kia bọn họ cũng nghe lời, nhưng mà hình như lần này lại không được bình thường cho lắm.

Lôi Vĩnh Minh dở khóc dở cười: “Không phải bọn họ bị cái gì, mà là anh bị cái gì đó. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn cười, anh có biết không?”

 

Tuy rằng biểu cảm của anh cũng không quá lộ liễu, nhưng ý cười trong đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Cố Phong hơi sửng sốt một chút, có à?

“Anh nhìn xem, anh nhìn xem, hiện tại anh cũng đang đắc ý đó. Chỗ này có cái gương nào không?” Lôi Vĩnh Minh cố ý khoa trương nói, giả vờ muốn tìm gương cho anh xem.

Cố Phong ho khan, cực lực điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Lôi Vĩnh Minh thấy anh không hề phản bác, lại càng thêm xác định chắc chắn đã xảy ra chuyện khác thường gì đó.

“Rốt cuộc là có chuyện vui gì mà có thể làm cho doanh trưởng Cố ít nói ít cười của chúng ta vui vẻ thành thế này thế? Anh mau nói ra, để tôi cũng vui chung với.”

Anh ta thật sự rất tò mò.

“Làm gì có chuyện tốt gì chứ, bình thường tôi cũng như thế mà.” Cố Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ, chờ hết giờ làm việc.

Lôi Vĩnh Minh híp mắt nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng anh không chịu nói, nhưng chỉ cần là chuyện vui vẻ thì bọn họ cũng đều mừng thay cho anh!

Đêm khuya.

Tiếng ***** nặng nề của Cố Phong và tiếng rên rỉ của Diệp Ninh vang vọng trong phòng ngủ thật lâu.

Cuối cùng trong tiếng gầm nhẹ của anh, hai người đều đồng thời đạt được niềm vui sướng cực hạn.

Toàn thân Diệp Ninh đều mơ mơ màng màng, cứ như đang lơ lửng trên đám mông, chìm chìm nổi nổi.

Rõ ràng buổi chiều lúc ăn cơm cô còn kiên quyết nói tối hôm nay nhất định không được làm nữa, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà Cố Phong trêu chọc vài ba lần là cô không chịu được nữa, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.

Hiện tại cô nằm liệt trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong giống như một vũng bùn, thậm chí không có đủ sức để nhúc nhích một ngón tay.

Cố Phong lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn đắm chìm trong việc này.

“Tiểu Ninh, anh sắp c.h.ế.t rồi.”

Trái tim Diệp Ninh run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Đừng làm em sợ.”

“Thật mà. Chiều nay lúc đến doanh bộ mở họp, trong đầu của cô toàn là em, đến cả mấy người phó doanh trưởng Lôi cũng đã nhận ra.” Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh cũng cười, hai người liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào nhau.Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.“Chiều nay có một cuộc họp, anh nhất định phải có mặt. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh làm việc xong sẽ lập tức quay về.”Thật ra Cố Phong cũng rất muốn ở lại bên cạnh cô cả ngày, nhưng dù sao thì cũng không thể trễ nãi công việc trong doanh bộ được.“Ừ, biết rồi.”Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát.Trước khi Cố Phong rời đi, hai người lại triền miên với nhau một lúc, cuối cùng bị cô thúc giục mãi mới đi ra ngoài.Diệp Ninh lười biếng không muốn làm gì hết, nằm trên ghế sofa không bao lâu sau đã lại ngủ thiếp đi.Quân khu, doanh số ba.Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Cố Phong.Nhất là đến cuối cùng Cố Phong nói “tan họp”, khóe miệng của anh lại còn hơi cong lên, càng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.Phải biết rằng Cố Phong có danh hiệu “doanh trưởng mặt lạnh” trong quân đoàn, đừng có nói là nhìn thấy anh cười, cho dù là muốn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó cũng rất hiếm.Hôm nay anh thật sự là quá khác thường, cho nên mới làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có phải sắp sửa có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra hay không?Cố Phong nhìn mấy người kia vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Các anh còn có việc gì sao? Hay là còn chưa nghe rõ nội dung cuộc họp lúc nãy?”“Không có, không có. Doanh trưởng, chúng tôi đi ngay!”Mọi người phản ứng lại, không dám ở lâu thêm một giây nào nữa, ai nấy đều chạy trối chết.TBCCố Phong hơi nhướng mày hỏi: “Bọn họ bị cái gì thế?”Tuy rằng trước kia bọn họ cũng nghe lời, nhưng mà hình như lần này lại không được bình thường cho lắm.Lôi Vĩnh Minh dở khóc dở cười: “Không phải bọn họ bị cái gì, mà là anh bị cái gì đó. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn cười, anh có biết không?” Tuy rằng biểu cảm của anh cũng không quá lộ liễu, nhưng ý cười trong đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng.Cố Phong hơi sửng sốt một chút, có à?“Anh nhìn xem, anh nhìn xem, hiện tại anh cũng đang đắc ý đó. Chỗ này có cái gương nào không?” Lôi Vĩnh Minh cố ý khoa trương nói, giả vờ muốn tìm gương cho anh xem.Cố Phong ho khan, cực lực điều chỉnh lại cảm xúc của mình.Lôi Vĩnh Minh thấy anh không hề phản bác, lại càng thêm xác định chắc chắn đã xảy ra chuyện khác thường gì đó.“Rốt cuộc là có chuyện vui gì mà có thể làm cho doanh trưởng Cố ít nói ít cười của chúng ta vui vẻ thành thế này thế? Anh mau nói ra, để tôi cũng vui chung với.”Anh ta thật sự rất tò mò.“Làm gì có chuyện tốt gì chứ, bình thường tôi cũng như thế mà.” Cố Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ, chờ hết giờ làm việc.Lôi Vĩnh Minh híp mắt nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng anh không chịu nói, nhưng chỉ cần là chuyện vui vẻ thì bọn họ cũng đều mừng thay cho anh!Đêm khuya.Tiếng ***** nặng nề của Cố Phong và tiếng rên rỉ của Diệp Ninh vang vọng trong phòng ngủ thật lâu.Cuối cùng trong tiếng gầm nhẹ của anh, hai người đều đồng thời đạt được niềm vui sướng cực hạn.Toàn thân Diệp Ninh đều mơ mơ màng màng, cứ như đang lơ lửng trên đám mông, chìm chìm nổi nổi.Rõ ràng buổi chiều lúc ăn cơm cô còn kiên quyết nói tối hôm nay nhất định không được làm nữa, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà Cố Phong trêu chọc vài ba lần là cô không chịu được nữa, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.Hiện tại cô nằm liệt trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong giống như một vũng bùn, thậm chí không có đủ sức để nhúc nhích một ngón tay.Cố Phong lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn đắm chìm trong việc này.“Tiểu Ninh, anh sắp c.h.ế.t rồi.”Trái tim Diệp Ninh run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.“Đừng làm em sợ.”“Thật mà. Chiều nay lúc đến doanh bộ mở họp, trong đầu của cô toàn là em, đến cả mấy người phó doanh trưởng Lôi cũng đã nhận ra.” Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói. 

Chương 1537: Chương 1537