“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1551: Chương 1551
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong lại nhìn về phía bức ảnh kia: “Anh nhìn từ đâu ra mà cảm thấy ánh mắt của anh ta rất cuồng nhiệt chứ?”Lôi Vĩnh Minh nghẹn cười, cơ bắp trên mặt đều đang co giật: “Cảm giác đó.”Cố Phong bình tĩnh phản bác: “Vậy cảm giác của anh chẳng ra cái gì cả.”Lôi Vĩnh Minh còn tiếp tục châm ngòi thổi gió, Cố Phong lại hỏi: “Anh đến đây chắc không phải là vì cố ý muốn thảo luận về chuyện bức ảnh này đúng không?”Lôi Vĩnh Minh chỉ có thể biết điều dừng lại đề tài: “Đương nhiên là không phải rồi. Tôi đến đây hỏi về lịch nhiệm vụ huấn luyện tuần sau của chúng ta.”Cố Phong lấy kế hoạch huấn luyện ra, thuận tiện quăng tờ báo kia vào thùng rác.Tám giờ tối.Diệp Ninh nghe tiếng tút tút từ trong ống nghe truyền đến, hơi nhíu mày.Gần như ngày nào giờ này cô và Cố Phong đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay lại không có ai nghe máy.Cô buông điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ quá nhiều.Dù sao thì tình hình trong bộ đội vẫn luôn không quá ổn định, nói không chừng là vì có nhiệm vụ gì đó.Nếu anh không về quá muộn thì nhất định sẽ gọi lại cho cô thôi.Diệp Ninh chờ đến khoảng mười giờ, vẫn không chờ được điện thoại của Cố Phong, với lại ngày mai cô còn có công việc, cho nên cũng trực tiếp đi ngủ luôn.Ngay lúc cô đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có một bóng đen rón ra rón rén mở cửa phòng ra.Đối phương hành động rất nhẹ nhàng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.Bóng đen kia trực tiếp đi vào mép giường, nương theo ánh trăng mỏng mảnh nhìn Diệp Ninh đang ngủ say, vài giây sau mới cởi áo khoác ra, cẩn thận bò lên giường.Trong tiềm thức Diệp Ninh đột nhiên cảm nhận được khác thường, đang ngủ mơ lập tức bừng tỉnh.Ngay giây phút cô cảm nhận được bên cạnh có người thì da gà da vịt trên người đều dựng đứng hết cả lên.“Ai... Ưm...”Chữ “đó” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đối phương bịt miệng lại. “Tiểu Ninh, là anh!”Diệp Ninh chỉ hoảng sợ trong chớp mắt ngắn ngủi, lập tức nhận ra tiếng nói của đối phương, cô tập trung nhìn vào, ngoại trừ Cố Phong ra thì còn có thể là ai nữa.Nỗi sợ hãi bị kinh hỉ thay thế, nhưng cho dù là thế thì cô cũng sợ hãi đồ đầy mồ hôi lạnh, trái tim sợ hãi đập thình thịch không ngừng.“Làm em sợ sao? Xin lỗi.” Cố Phong vừa xin lỗi vừa ôm cô vào trong lòng, trấn an cảm xúc của cô.“Anh làm em sợ muốn chết!” Trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy, đ.ấ.m mạnh vào lưng anh hai cái.Trên mặt Cố Phong lại tràn ngập ý cười.Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại, cô mới quan tâm hỏi: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Mấy giờ rồi?”“Bốn giờ sáng.” Trên mặt Cố Phong mang theo một chút mỏi mệt, anh vừa tan ca đã lái xe chạy thẳng đến bên này, sau đó là đến lúc này.“Có chuyện gì sao?” Diệp Ninh lo lắng chuẩn bị đi mở đèn lên.Nếu không thì tại sao đêm hôm anh còn lái xe đến đây chứ?TBC“Đừng mở đèn.” Cố Phong cản động tác của cô lại, sau đó chôn mặt vào cổ của cô, tham lam hít thở mùi thơm thuộc về cô.Diệp Ninh ngẩn người, trong lòng hiện ra một chút bất an.Nhưng mà Cố Phong lại còn nhanh chóng nói thêm: “Yên tâm, không có việc gì.”“Không có việc gì?” Diệp Ninh nhíu mày.“Đúng vậy. Anh chỉ là nhớ em thôi.” Giọng của Cố Phong hơi khàn đi, giống như một sợi lông chim trêu chọc nội tâm của Diệp Ninh.“Anh lái xe suốt đêm đến đây chỉ là vì nhớ em thôi?”Anh lặn lội đường xa cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi?“Ừ.” Cố Phong nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, nâng mặt cô lên hôn.Diệp Ninh thậm chí còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại từ hàn vi điên cuồng của anh thì đã bị ***** sẽ rồi.“Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em...”Giọng nói trầm thấp nỉ non của Cố Phong và tiếng rên rĩ thở gấp của Diệp Ninh vang lên thật lâu.
Cố Phong lại nhìn về phía bức ảnh kia: “Anh nhìn từ đâu ra mà cảm thấy ánh mắt của anh ta rất cuồng nhiệt chứ?”
Lôi Vĩnh Minh nghẹn cười, cơ bắp trên mặt đều đang co giật: “Cảm giác đó.”
Cố Phong bình tĩnh phản bác: “Vậy cảm giác của anh chẳng ra cái gì cả.”
Lôi Vĩnh Minh còn tiếp tục châm ngòi thổi gió, Cố Phong lại hỏi: “Anh đến đây chắc không phải là vì cố ý muốn thảo luận về chuyện bức ảnh này đúng không?”
Lôi Vĩnh Minh chỉ có thể biết điều dừng lại đề tài: “Đương nhiên là không phải rồi. Tôi đến đây hỏi về lịch nhiệm vụ huấn luyện tuần sau của chúng ta.”
Cố Phong lấy kế hoạch huấn luyện ra, thuận tiện quăng tờ báo kia vào thùng rác.
Tám giờ tối.
Diệp Ninh nghe tiếng tút tút từ trong ống nghe truyền đến, hơi nhíu mày.
Gần như ngày nào giờ này cô và Cố Phong đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay lại không có ai nghe máy.
Cô buông điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì tình hình trong bộ đội vẫn luôn không quá ổn định, nói không chừng là vì có nhiệm vụ gì đó.
Nếu anh không về quá muộn thì nhất định sẽ gọi lại cho cô thôi.
Diệp Ninh chờ đến khoảng mười giờ, vẫn không chờ được điện thoại của Cố Phong, với lại ngày mai cô còn có công việc, cho nên cũng trực tiếp đi ngủ luôn.
Ngay lúc cô đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có một bóng đen rón ra rón rén mở cửa phòng ra.
Đối phương hành động rất nhẹ nhàng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bóng đen kia trực tiếp đi vào mép giường, nương theo ánh trăng mỏng mảnh nhìn Diệp Ninh đang ngủ say, vài giây sau mới cởi áo khoác ra, cẩn thận bò lên giường.
Trong tiềm thức Diệp Ninh đột nhiên cảm nhận được khác thường, đang ngủ mơ lập tức bừng tỉnh.
Ngay giây phút cô cảm nhận được bên cạnh có người thì da gà da vịt trên người đều dựng đứng hết cả lên.
“Ai... Ưm...”
Chữ “đó” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đối phương bịt miệng lại.
“Tiểu Ninh, là anh!”
Diệp Ninh chỉ hoảng sợ trong chớp mắt ngắn ngủi, lập tức nhận ra tiếng nói của đối phương, cô tập trung nhìn vào, ngoại trừ Cố Phong ra thì còn có thể là ai nữa.
Nỗi sợ hãi bị kinh hỉ thay thế, nhưng cho dù là thế thì cô cũng sợ hãi đồ đầy mồ hôi lạnh, trái tim sợ hãi đập thình thịch không ngừng.
“Làm em sợ sao? Xin lỗi.” Cố Phong vừa xin lỗi vừa ôm cô vào trong lòng, trấn an cảm xúc của cô.
“Anh làm em sợ muốn chết!” Trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy, đ.ấ.m mạnh vào lưng anh hai cái.
Trên mặt Cố Phong lại tràn ngập ý cười.
Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại, cô mới quan tâm hỏi: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ sáng.” Trên mặt Cố Phong mang theo một chút mỏi mệt, anh vừa tan ca đã lái xe chạy thẳng đến bên này, sau đó là đến lúc này.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Ninh lo lắng chuẩn bị đi mở đèn lên.
Nếu không thì tại sao đêm hôm anh còn lái xe đến đây chứ?
TBC
“Đừng mở đèn.” Cố Phong cản động tác của cô lại, sau đó chôn mặt vào cổ của cô, tham lam hít thở mùi thơm thuộc về cô.
Diệp Ninh ngẩn người, trong lòng hiện ra một chút bất an.
Nhưng mà Cố Phong lại còn nhanh chóng nói thêm: “Yên tâm, không có việc gì.”
“Không có việc gì?” Diệp Ninh nhíu mày.
“Đúng vậy. Anh chỉ là nhớ em thôi.” Giọng của Cố Phong hơi khàn đi, giống như một sợi lông chim trêu chọc nội tâm của Diệp Ninh.
“Anh lái xe suốt đêm đến đây chỉ là vì nhớ em thôi?”
Anh lặn lội đường xa cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi?
“Ừ.” Cố Phong nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, nâng mặt cô lên hôn.
Diệp Ninh thậm chí còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại từ hàn vi điên cuồng của anh thì đã bị ***** sẽ rồi.
“Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em...”
Giọng nói trầm thấp nỉ non của Cố Phong và tiếng rên rĩ thở gấp của Diệp Ninh vang lên thật lâu.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong lại nhìn về phía bức ảnh kia: “Anh nhìn từ đâu ra mà cảm thấy ánh mắt của anh ta rất cuồng nhiệt chứ?”Lôi Vĩnh Minh nghẹn cười, cơ bắp trên mặt đều đang co giật: “Cảm giác đó.”Cố Phong bình tĩnh phản bác: “Vậy cảm giác của anh chẳng ra cái gì cả.”Lôi Vĩnh Minh còn tiếp tục châm ngòi thổi gió, Cố Phong lại hỏi: “Anh đến đây chắc không phải là vì cố ý muốn thảo luận về chuyện bức ảnh này đúng không?”Lôi Vĩnh Minh chỉ có thể biết điều dừng lại đề tài: “Đương nhiên là không phải rồi. Tôi đến đây hỏi về lịch nhiệm vụ huấn luyện tuần sau của chúng ta.”Cố Phong lấy kế hoạch huấn luyện ra, thuận tiện quăng tờ báo kia vào thùng rác.Tám giờ tối.Diệp Ninh nghe tiếng tút tút từ trong ống nghe truyền đến, hơi nhíu mày.Gần như ngày nào giờ này cô và Cố Phong đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay lại không có ai nghe máy.Cô buông điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ quá nhiều.Dù sao thì tình hình trong bộ đội vẫn luôn không quá ổn định, nói không chừng là vì có nhiệm vụ gì đó.Nếu anh không về quá muộn thì nhất định sẽ gọi lại cho cô thôi.Diệp Ninh chờ đến khoảng mười giờ, vẫn không chờ được điện thoại của Cố Phong, với lại ngày mai cô còn có công việc, cho nên cũng trực tiếp đi ngủ luôn.Ngay lúc cô đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có một bóng đen rón ra rón rén mở cửa phòng ra.Đối phương hành động rất nhẹ nhàng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.Bóng đen kia trực tiếp đi vào mép giường, nương theo ánh trăng mỏng mảnh nhìn Diệp Ninh đang ngủ say, vài giây sau mới cởi áo khoác ra, cẩn thận bò lên giường.Trong tiềm thức Diệp Ninh đột nhiên cảm nhận được khác thường, đang ngủ mơ lập tức bừng tỉnh.Ngay giây phút cô cảm nhận được bên cạnh có người thì da gà da vịt trên người đều dựng đứng hết cả lên.“Ai... Ưm...”Chữ “đó” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đối phương bịt miệng lại. “Tiểu Ninh, là anh!”Diệp Ninh chỉ hoảng sợ trong chớp mắt ngắn ngủi, lập tức nhận ra tiếng nói của đối phương, cô tập trung nhìn vào, ngoại trừ Cố Phong ra thì còn có thể là ai nữa.Nỗi sợ hãi bị kinh hỉ thay thế, nhưng cho dù là thế thì cô cũng sợ hãi đồ đầy mồ hôi lạnh, trái tim sợ hãi đập thình thịch không ngừng.“Làm em sợ sao? Xin lỗi.” Cố Phong vừa xin lỗi vừa ôm cô vào trong lòng, trấn an cảm xúc của cô.“Anh làm em sợ muốn chết!” Trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy, đ.ấ.m mạnh vào lưng anh hai cái.Trên mặt Cố Phong lại tràn ngập ý cười.Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại, cô mới quan tâm hỏi: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Mấy giờ rồi?”“Bốn giờ sáng.” Trên mặt Cố Phong mang theo một chút mỏi mệt, anh vừa tan ca đã lái xe chạy thẳng đến bên này, sau đó là đến lúc này.“Có chuyện gì sao?” Diệp Ninh lo lắng chuẩn bị đi mở đèn lên.Nếu không thì tại sao đêm hôm anh còn lái xe đến đây chứ?TBC“Đừng mở đèn.” Cố Phong cản động tác của cô lại, sau đó chôn mặt vào cổ của cô, tham lam hít thở mùi thơm thuộc về cô.Diệp Ninh ngẩn người, trong lòng hiện ra một chút bất an.Nhưng mà Cố Phong lại còn nhanh chóng nói thêm: “Yên tâm, không có việc gì.”“Không có việc gì?” Diệp Ninh nhíu mày.“Đúng vậy. Anh chỉ là nhớ em thôi.” Giọng của Cố Phong hơi khàn đi, giống như một sợi lông chim trêu chọc nội tâm của Diệp Ninh.“Anh lái xe suốt đêm đến đây chỉ là vì nhớ em thôi?”Anh lặn lội đường xa cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi?“Ừ.” Cố Phong nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, nâng mặt cô lên hôn.Diệp Ninh thậm chí còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại từ hàn vi điên cuồng của anh thì đã bị ***** sẽ rồi.“Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em...”Giọng nói trầm thấp nỉ non của Cố Phong và tiếng rên rĩ thở gấp của Diệp Ninh vang lên thật lâu.