Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 7: Chương 7

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Nàng không ngừng tu luyện, không ngừng quan sát nhân thế. Nàng chứng kiến những triều đại nổi lên rồi sụp đổ, chứng kiến biển xanh hóa thành nương dâu, chứng kiến từng lớp người đến rồi đi.Nhưng dù mạnh đến đâu, nàng cũng chẳng thể thoát khỏi thân xác đã sớm thành xương trắng kia.Nàng chẳng còn nhớ rõ đã qua bao nhiêu năm tháng. Trăm năm? Ngàn năm? Mọi cuốn sách trong trúc lâu nàng đều đã đọc hết.Sự kiên trì của nàng dần hóa thành sự mỏi mệt. Thế gian này chẳng còn gì đáng để nàng lưu luyến nữa. Cuối cùng, nàng thu ý thức của mình vào trong ngọc bội Hồng Liên, chìm vào giấc ngủ sâu.Lại là ngàn năm trôi qua, trong nháy mắt.Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái.Âm thanh ấy rất khẽ, run rẩy, xen lẫn với tiếng bước chân hỗn loạn ở đằng xa, cùng những tiếng ***** gấp gáp và giọng nói hung dữ của đám nam nhân:"Con nhóc thối đó chạy đi đâu rồi? Mau tìm người đi! Sắp đến Hạt Tử Cốc rồi, chỗ đó tà môn lắm! Nếu không nhanh lên, đợi đến khi trời tối thì càng khó mà tìm!""Đúng vậy, đã chạy gần đến Hạt Tử Cốc rồi! Nghe nói ở đây còn có sói xuất hiện!""Khốn kiếp! Con nhãi đó chạy nhanh thật! Đợi bắt được, ta nhất định phải đánh cho một trận, nhốt đói ba ngày ba đêm!"Giọng nói của bọn chúng vô cùng tức giận, mang theo chút khẩu âm của người Tấn nhưng lại hơi khác biệt. Những tiếng động ấy còn khá xa, nhưng tiếng khóc của cô gái kia lại rất gần—gần đến mức như ngay bên cạnh nàng.Oanh Oanh dần tỉnh lại, thả thần thức ra xung quanh. Dưới gốc cây cổ thụ gần đó, nàng nhìn thấy một cô gái đang co ro ngồi ôm lấy chính mình.Cô gái trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy yếu, toàn thân run rẩy. Nàng mặc một bộ váy dài nhưng để lộ nửa cẳng chân trắng nõn thon thả. Điều khiến Oanh Oanh kinh ngạc là đôi ủng kỳ lạ mà cô gái đang mang—chúng không giống bất kỳ loại giày nào nàng từng thấy, để lộ cả mu bàn chân cùng những ngón chân nhỏ nhắn, đáng yêu.Làn da lộ ra ngoài chi chít vết xước do cành cây cứa phải, từng vệt m.á.u rỉ ra, nhuộm đỏ cả mắt cá chân.Oanh Oanh ngẩn người.Cô gái này…Sao lại trông giống nàng đến vậy?Như thể nàng đang nhìn thấy chính mình của năm xưa, khi còn là một thiếu nữ vô tư chưa biết thế nào là đau khổ. Sự tương đồng kỳ lạ ấy khiến nàng bối rối. Nàng muốn thăm dò xa hơn, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng ngay khoảnh khắc nàng định tản thần thức ra ngoài, một cơn chóng mặt dữ dội bất ngờ ập đến.Trời đất như đảo lộn.Trước mắt nàng tối sầm. 

Nàng không ngừng tu luyện, không ngừng quan sát nhân thế. Nàng chứng kiến những triều đại nổi lên rồi sụp đổ, chứng kiến biển xanh hóa thành nương dâu, chứng kiến từng lớp người đến rồi đi.

Nhưng dù mạnh đến đâu, nàng cũng chẳng thể thoát khỏi thân xác đã sớm thành xương trắng kia.

Nàng chẳng còn nhớ rõ đã qua bao nhiêu năm tháng. Trăm năm? Ngàn năm? Mọi cuốn sách trong trúc lâu nàng đều đã đọc hết.

Sự kiên trì của nàng dần hóa thành sự mỏi mệt. Thế gian này chẳng còn gì đáng để nàng lưu luyến nữa. Cuối cùng, nàng thu ý thức của mình vào trong ngọc bội Hồng Liên, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại là ngàn năm trôi qua, trong nháy mắt.

Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái.

Âm thanh ấy rất khẽ, run rẩy, xen lẫn với tiếng bước chân hỗn loạn ở đằng xa, cùng những tiếng ***** gấp gáp và giọng nói hung dữ của đám nam nhân:

"Con nhóc thối đó chạy đi đâu rồi? Mau tìm người đi! Sắp đến Hạt Tử Cốc rồi, chỗ đó tà môn lắm! Nếu không nhanh lên, đợi đến khi trời tối thì càng khó mà tìm!"

"Đúng vậy, đã chạy gần đến Hạt Tử Cốc rồi! Nghe nói ở đây còn có sói xuất hiện!"

"Khốn kiếp! Con nhãi đó chạy nhanh thật! Đợi bắt được, ta nhất định phải đánh cho một trận, nhốt đói ba ngày ba đêm!"

Giọng nói của bọn chúng vô cùng tức giận, mang theo chút khẩu âm của người Tấn nhưng lại hơi khác biệt.

 

Những tiếng động ấy còn khá xa, nhưng tiếng khóc của cô gái kia lại rất gần—gần đến mức như ngay bên cạnh nàng.

Oanh Oanh dần tỉnh lại, thả thần thức ra xung quanh. Dưới gốc cây cổ thụ gần đó, nàng nhìn thấy một cô gái đang co ro ngồi ôm lấy chính mình.

Cô gái trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy yếu, toàn thân run rẩy. Nàng mặc một bộ váy dài nhưng để lộ nửa cẳng chân trắng nõn thon thả. Điều khiến Oanh Oanh kinh ngạc là đôi ủng kỳ lạ mà cô gái đang mang—chúng không giống bất kỳ loại giày nào nàng từng thấy, để lộ cả mu bàn chân cùng những ngón chân nhỏ nhắn, đáng yêu.

Làn da lộ ra ngoài chi chít vết xước do cành cây cứa phải, từng vệt m.á.u rỉ ra, nhuộm đỏ cả mắt cá chân.

Oanh Oanh ngẩn người.

Cô gái này…

Sao lại trông giống nàng đến vậy?

Như thể nàng đang nhìn thấy chính mình của năm xưa, khi còn là một thiếu nữ vô tư chưa biết thế nào là đau khổ.

 

Sự tương đồng kỳ lạ ấy khiến nàng bối rối. Nàng muốn thăm dò xa hơn, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng ngay khoảnh khắc nàng định tản thần thức ra ngoài, một cơn chóng mặt dữ dội bất ngờ ập đến.

Trời đất như đảo lộn.

Trước mắt nàng tối sầm.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Nàng không ngừng tu luyện, không ngừng quan sát nhân thế. Nàng chứng kiến những triều đại nổi lên rồi sụp đổ, chứng kiến biển xanh hóa thành nương dâu, chứng kiến từng lớp người đến rồi đi.Nhưng dù mạnh đến đâu, nàng cũng chẳng thể thoát khỏi thân xác đã sớm thành xương trắng kia.Nàng chẳng còn nhớ rõ đã qua bao nhiêu năm tháng. Trăm năm? Ngàn năm? Mọi cuốn sách trong trúc lâu nàng đều đã đọc hết.Sự kiên trì của nàng dần hóa thành sự mỏi mệt. Thế gian này chẳng còn gì đáng để nàng lưu luyến nữa. Cuối cùng, nàng thu ý thức của mình vào trong ngọc bội Hồng Liên, chìm vào giấc ngủ sâu.Lại là ngàn năm trôi qua, trong nháy mắt.Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái.Âm thanh ấy rất khẽ, run rẩy, xen lẫn với tiếng bước chân hỗn loạn ở đằng xa, cùng những tiếng ***** gấp gáp và giọng nói hung dữ của đám nam nhân:"Con nhóc thối đó chạy đi đâu rồi? Mau tìm người đi! Sắp đến Hạt Tử Cốc rồi, chỗ đó tà môn lắm! Nếu không nhanh lên, đợi đến khi trời tối thì càng khó mà tìm!""Đúng vậy, đã chạy gần đến Hạt Tử Cốc rồi! Nghe nói ở đây còn có sói xuất hiện!""Khốn kiếp! Con nhãi đó chạy nhanh thật! Đợi bắt được, ta nhất định phải đánh cho một trận, nhốt đói ba ngày ba đêm!"Giọng nói của bọn chúng vô cùng tức giận, mang theo chút khẩu âm của người Tấn nhưng lại hơi khác biệt. Những tiếng động ấy còn khá xa, nhưng tiếng khóc của cô gái kia lại rất gần—gần đến mức như ngay bên cạnh nàng.Oanh Oanh dần tỉnh lại, thả thần thức ra xung quanh. Dưới gốc cây cổ thụ gần đó, nàng nhìn thấy một cô gái đang co ro ngồi ôm lấy chính mình.Cô gái trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy yếu, toàn thân run rẩy. Nàng mặc một bộ váy dài nhưng để lộ nửa cẳng chân trắng nõn thon thả. Điều khiến Oanh Oanh kinh ngạc là đôi ủng kỳ lạ mà cô gái đang mang—chúng không giống bất kỳ loại giày nào nàng từng thấy, để lộ cả mu bàn chân cùng những ngón chân nhỏ nhắn, đáng yêu.Làn da lộ ra ngoài chi chít vết xước do cành cây cứa phải, từng vệt m.á.u rỉ ra, nhuộm đỏ cả mắt cá chân.Oanh Oanh ngẩn người.Cô gái này…Sao lại trông giống nàng đến vậy?Như thể nàng đang nhìn thấy chính mình của năm xưa, khi còn là một thiếu nữ vô tư chưa biết thế nào là đau khổ. Sự tương đồng kỳ lạ ấy khiến nàng bối rối. Nàng muốn thăm dò xa hơn, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng ngay khoảnh khắc nàng định tản thần thức ra ngoài, một cơn chóng mặt dữ dội bất ngờ ập đến.Trời đất như đảo lộn.Trước mắt nàng tối sầm. 

Chương 7: Chương 7