Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 44: Chương 44

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:"Thẩm Dư Huề ít khi đến lớp, nhưng nghe nói cậu ta không phải dạng dễ chọc. Đua xe, đánh nhau, chuyện gì cũng dám làm."Oanh Oanh nghe xong, ánh mắt khẽ trầm xuống.Cô nghĩ, kiếp này, cô nhất định sẽ giúp anh.Sẽ không để anh cô độc cả đời.Trần Linh Bảo nhìn theo bóng lưng Oanh Oanh đang đi lên lầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ điên."Oanh Oanh trở về phòng, ngồi lặng yên bên giường rất lâu.Trong đầu cô, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp uy nghiêm của kiếp trước và chàng thiếu niên lạnh lùng mà cô vừa nghe nhắc đến dần dần chồng lên nhau.Không biết đã bao lâu trôi qua, Oanh Oanh mới hoàn hồn.Cô bắt đầu nghiền cục chu sa thành bột mịn, pha thêm chút nước để điều chế mực. Nghĩ ngợi một lúc, cô cắn đầu ngón tay, để vài giọt m.á.u nhỏ xuống hỗn hợp chu sa, khuấy đều.Sau đó, cô cầm bút lông, cúi người vẽ trận pháp trên sàn đá cẩm thạch của phòng mình.Linh khí trong cơ thể cô theo nét bút lặng lẽ hòa vào mực chu sa, từng đường nét phức tạp dần hiện lên trên mặt sàn. Trận pháp có thể vẽ trực tiếp bằng chu sa như thế này, hoặc có thể mượn thiên thời, địa lợi và ngoại vật để bày trận. Những trận pháp lớn như Mê Hồn Trận, Thất Sát Trận hay Cửu Cung Bát Quái Trận đều hoạt động theo nguyên lý đó.Khoảng mười phút sau, trận pháp hoàn thành.Chu sa hòa lẫn với m.á.u của cô in trên nền đá cẩm thạch, sắc đỏ hơi nhạt nhưng lại mang theo một cảm giác huyền bí khó tả.Đây là một trận pháp đặc biệt, giúp cô tạm thời mở thiên nhãn—thấy được những điều cô muốn nhìn.Thiên nhãn là một trong năm loại nhãn, gồm Nhục Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, Pháp Nhãn và Phật Nhãn.Nói đơn giản, thiên nhãn là con mắt có thể nhìn thấu nhiều thế giới.Có những người sinh ra đã sở hữu thiên nhãn, nhưng đó không hẳn là chuyện tốt. Nếu người thường không có tu luyện mà vô tình mở thiên nhãn, họ sẽ nhìn thấy những điều người khác không thể thấy, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn.Một người phàm nếu nhìn qua thiên nhãn quá mười lần, cơ thể sẽ kiệt quệ, thậm chí suy sụp hoàn toàn.Thiên nhãn có thể được mở tạm thời nhờ vào tu luyện kết hợp với sự hỗ trợ của trận pháp hoặc thuật pháp.Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của mình, Oanh Oanh không thể trực tiếp dùng thuật pháp để mở thiên nhãn, chỉ có thể dựa vào trận pháp hỗ trợ.Cô nhẹ nhàng giật vài sợi tóc, đặt vào trong trận pháp, sau đó cũng bước vào trong đó. Khi những sợi tóc trên mặt đất bất ngờ bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro, cô lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.Bên tai cô dần vang lên những âm thanh hỗn tạp, giữa những tiếng bước chân vội vã là giọng nói hốt hoảng của bác sĩ:"Nhanh lên! Thai phụ song thai, khó sinh, cần lập tức đưa vào phòng mổ!" 

Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Thẩm Dư Huề ít khi đến lớp, nhưng nghe nói cậu ta không phải dạng dễ chọc. Đua xe, đánh nhau, chuyện gì cũng dám làm."

Oanh Oanh nghe xong, ánh mắt khẽ trầm xuống.

Cô nghĩ, kiếp này, cô nhất định sẽ giúp anh.

Sẽ không để anh cô độc cả đời.

Trần Linh Bảo nhìn theo bóng lưng Oanh Oanh đang đi lên lầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

"Đồ điên."

Oanh Oanh trở về phòng, ngồi lặng yên bên giường rất lâu.

Trong đầu cô, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp uy nghiêm của kiếp trước và chàng thiếu niên lạnh lùng mà cô vừa nghe nhắc đến dần dần chồng lên nhau.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Oanh Oanh mới hoàn hồn.

Cô bắt đầu nghiền cục chu sa thành bột mịn, pha thêm chút nước để điều chế mực. Nghĩ ngợi một lúc, cô cắn đầu ngón tay, để vài giọt m.á.u nhỏ xuống hỗn hợp chu sa, khuấy đều.

Sau đó, cô cầm bút lông, cúi người vẽ trận pháp trên sàn đá cẩm thạch của phòng mình.

Linh khí trong cơ thể cô theo nét bút lặng lẽ hòa vào mực chu sa, từng đường nét phức tạp dần hiện lên trên mặt sàn.

 

Trận pháp có thể vẽ trực tiếp bằng chu sa như thế này, hoặc có thể mượn thiên thời, địa lợi và ngoại vật để bày trận. Những trận pháp lớn như Mê Hồn Trận, Thất Sát Trận hay Cửu Cung Bát Quái Trận đều hoạt động theo nguyên lý đó.

Khoảng mười phút sau, trận pháp hoàn thành.

Chu sa hòa lẫn với m.á.u của cô in trên nền đá cẩm thạch, sắc đỏ hơi nhạt nhưng lại mang theo một cảm giác huyền bí khó tả.

Đây là một trận pháp đặc biệt, giúp cô tạm thời mở thiên nhãn—thấy được những điều cô muốn nhìn.

Thiên nhãn là một trong năm loại nhãn, gồm Nhục Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, Pháp Nhãn và Phật Nhãn.

Nói đơn giản, thiên nhãn là con mắt có thể nhìn thấu nhiều thế giới.

Có những người sinh ra đã sở hữu thiên nhãn, nhưng đó không hẳn là chuyện tốt. Nếu người thường không có tu luyện mà vô tình mở thiên nhãn, họ sẽ nhìn thấy những điều người khác không thể thấy, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn.

Một người phàm nếu nhìn qua thiên nhãn quá mười lần, cơ thể sẽ kiệt quệ, thậm chí suy sụp hoàn toàn.

Thiên nhãn có thể được mở tạm thời nhờ vào tu luyện kết hợp với sự hỗ trợ của trận pháp hoặc thuật pháp.

Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của mình, Oanh Oanh không thể trực tiếp dùng thuật pháp để mở thiên nhãn, chỉ có thể dựa vào trận pháp hỗ trợ.

Cô nhẹ nhàng giật vài sợi tóc, đặt vào trong trận pháp, sau đó cũng bước vào trong đó. Khi những sợi tóc trên mặt đất bất ngờ bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro, cô lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Bên tai cô dần vang lên những âm thanh hỗn tạp, giữa những tiếng bước chân vội vã là giọng nói hốt hoảng của bác sĩ:

"Nhanh lên! Thai phụ song thai, khó sinh, cần lập tức đưa vào phòng mổ!"

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:"Thẩm Dư Huề ít khi đến lớp, nhưng nghe nói cậu ta không phải dạng dễ chọc. Đua xe, đánh nhau, chuyện gì cũng dám làm."Oanh Oanh nghe xong, ánh mắt khẽ trầm xuống.Cô nghĩ, kiếp này, cô nhất định sẽ giúp anh.Sẽ không để anh cô độc cả đời.Trần Linh Bảo nhìn theo bóng lưng Oanh Oanh đang đi lên lầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ điên."Oanh Oanh trở về phòng, ngồi lặng yên bên giường rất lâu.Trong đầu cô, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp uy nghiêm của kiếp trước và chàng thiếu niên lạnh lùng mà cô vừa nghe nhắc đến dần dần chồng lên nhau.Không biết đã bao lâu trôi qua, Oanh Oanh mới hoàn hồn.Cô bắt đầu nghiền cục chu sa thành bột mịn, pha thêm chút nước để điều chế mực. Nghĩ ngợi một lúc, cô cắn đầu ngón tay, để vài giọt m.á.u nhỏ xuống hỗn hợp chu sa, khuấy đều.Sau đó, cô cầm bút lông, cúi người vẽ trận pháp trên sàn đá cẩm thạch của phòng mình.Linh khí trong cơ thể cô theo nét bút lặng lẽ hòa vào mực chu sa, từng đường nét phức tạp dần hiện lên trên mặt sàn. Trận pháp có thể vẽ trực tiếp bằng chu sa như thế này, hoặc có thể mượn thiên thời, địa lợi và ngoại vật để bày trận. Những trận pháp lớn như Mê Hồn Trận, Thất Sát Trận hay Cửu Cung Bát Quái Trận đều hoạt động theo nguyên lý đó.Khoảng mười phút sau, trận pháp hoàn thành.Chu sa hòa lẫn với m.á.u của cô in trên nền đá cẩm thạch, sắc đỏ hơi nhạt nhưng lại mang theo một cảm giác huyền bí khó tả.Đây là một trận pháp đặc biệt, giúp cô tạm thời mở thiên nhãn—thấy được những điều cô muốn nhìn.Thiên nhãn là một trong năm loại nhãn, gồm Nhục Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, Pháp Nhãn và Phật Nhãn.Nói đơn giản, thiên nhãn là con mắt có thể nhìn thấu nhiều thế giới.Có những người sinh ra đã sở hữu thiên nhãn, nhưng đó không hẳn là chuyện tốt. Nếu người thường không có tu luyện mà vô tình mở thiên nhãn, họ sẽ nhìn thấy những điều người khác không thể thấy, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn.Một người phàm nếu nhìn qua thiên nhãn quá mười lần, cơ thể sẽ kiệt quệ, thậm chí suy sụp hoàn toàn.Thiên nhãn có thể được mở tạm thời nhờ vào tu luyện kết hợp với sự hỗ trợ của trận pháp hoặc thuật pháp.Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của mình, Oanh Oanh không thể trực tiếp dùng thuật pháp để mở thiên nhãn, chỉ có thể dựa vào trận pháp hỗ trợ.Cô nhẹ nhàng giật vài sợi tóc, đặt vào trong trận pháp, sau đó cũng bước vào trong đó. Khi những sợi tóc trên mặt đất bất ngờ bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro, cô lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.Bên tai cô dần vang lên những âm thanh hỗn tạp, giữa những tiếng bước chân vội vã là giọng nói hốt hoảng của bác sĩ:"Nhanh lên! Thai phụ song thai, khó sinh, cần lập tức đưa vào phòng mổ!" 

Chương 44: Chương 44