Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 48: Chương 48

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Ăn hết bát mì, ông ta đặt bát lên quầy, rồi ngồi thừ ra, ánh mắt thất thần nhìn sang phía bên kia đường.Chỉ cách một con đường, nhưng hai thế giới hoàn toàn khác biệt.Bên kia là trường trung học Tiệp An – một ngôi trường tư thục danh giá, với những tòa nhà cao tầng hiện đại, nơi hội tụ con em nhà giàu.Còn bên này… là tiệm hương đèn cũ kỹ, đơn sơ của ông ta.Người đàn ông trung niên này tên là Đào Hải Diệp. Trước đây, ông từng có một người vợ, nhưng vì chê ông nghèo mà bỏ đi theo người khác, để lại cho ông một đứa con trai.Những năm qua, ông và con trai nương tựa lẫn nhau.Vì muốn con trai có một tương lai tốt hơn, ông đã cắn răng gom góp từng đồng, dồn hết khả năng để đưa con vào học tại trường trung học Tiệp An – ngôi trường có nền giáo dục tốt nhất. Ông hiểu rất rõ, thế giới này tàn khốc thế nào. Nếu con trai ông không thể có một xuất phát điểm tốt, thì sau này sẽ chỉ có thể giẫm chân trong cái nghèo giống như ông mà thôi.Tâm trí Đào Hải Diệp lại trôi dạt về tiệm hương đèn của mình.Kể từ một tuần trước, sau khi cô gái nhỏ kỳ lạ kia để lại hai lá bùa rồi rời đi, ông đã dùng ngay lá bùa trấn trạch. Còn lá bùa hộ thân, ông đặt trong tủ kính, cũng chẳng trông mong gì vào việc bán được nó. Dù sao thì, tiệm hương đèn của ông, một tháng bán được dăm ba lá bùa đã là tốt lắm rồi. Một lá bùa hộ thân có bán được hay không vẫn còn là vấn đề nan giải.Nhưng có một chuyện khiến ông không khỏi suy nghĩ. Từ khi dán lá bùa trấn trạch đó, trong tiệm không còn xảy ra tình trạng mất hương, đèn và tiền vàng một cách vô cớ nữa.Trước đây, cứ cách hai ba ngày, ông lại thấy thiếu vài cây hương hoặc một túi tiền vàng. Cũng chẳng biết có kẻ trộm hay là chuyện tâm linh nào khác.Chẳng lẽ... lá bùa kia thực sự có tác dụng?Đang chìm trong dòng suy nghĩ, ông bỗng thấy từ đầu ngõ có hai thiếu niên đang đi tới. Một trong số đó chính là con trai ông, Đào Lâm. Cậu thiếu niên còn lại mặc đồng phục trường trung học Tiệp An, trông có vẻ là bạn học của con trai ông.Vẻ mặt Đào Lâm đầy do dự, còn cậu bạn đi cùng cũng nhíu chặt mày, trông có vẻ khổ sở.Hai đứa nhanh chóng bước vào tiệm hương đèn. Đào Lâm giới thiệu:"Cha, đây là bạn học của con, Viên Chu."Sau đó quay sang Viên Chu, nói:"Đây là cha tớ."Đây là lần *****ên Đào Lâm dẫn bạn học về nhà.Từ nhỏ đến lớn, cậu rất ít khi mời bạn đến nhà chơi. Phần vì tự ti với hoàn cảnh gia đình, phần vì ông Đào làm nghề này, cậu không muốn bạn bè biết nhiều. Tiệm hương đèn của hai cha con không lớn, phía sau có một khoảng sân nhỏ và hai gian nhà cũ – nơi họ đã sống hơn mười năm nay. 

Ăn hết bát mì, ông ta đặt bát lên quầy, rồi ngồi thừ ra, ánh mắt thất thần nhìn sang phía bên kia đường.

Chỉ cách một con đường, nhưng hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bên kia là trường trung học Tiệp An – một ngôi trường tư thục danh giá, với những tòa nhà cao tầng hiện đại, nơi hội tụ con em nhà giàu.

Còn bên này… là tiệm hương đèn cũ kỹ, đơn sơ của ông ta.

Người đàn ông trung niên này tên là Đào Hải Diệp. Trước đây, ông từng có một người vợ, nhưng vì chê ông nghèo mà bỏ đi theo người khác, để lại cho ông một đứa con trai.

Những năm qua, ông và con trai nương tựa lẫn nhau.

Vì muốn con trai có một tương lai tốt hơn, ông đã cắn răng gom góp từng đồng, dồn hết khả năng để đưa con vào học tại trường trung học Tiệp An – ngôi trường có nền giáo dục tốt nhất.

 

Ông hiểu rất rõ, thế giới này tàn khốc thế nào. Nếu con trai ông không thể có một xuất phát điểm tốt, thì sau này sẽ chỉ có thể giẫm chân trong cái nghèo giống như ông mà thôi.

Tâm trí Đào Hải Diệp lại trôi dạt về tiệm hương đèn của mình.

Kể từ một tuần trước, sau khi cô gái nhỏ kỳ lạ kia để lại hai lá bùa rồi rời đi, ông đã dùng ngay lá bùa trấn trạch. Còn lá bùa hộ thân, ông đặt trong tủ kính, cũng chẳng trông mong gì vào việc bán được nó. Dù sao thì, tiệm hương đèn của ông, một tháng bán được dăm ba lá bùa đã là tốt lắm rồi. Một lá bùa hộ thân có bán được hay không vẫn còn là vấn đề nan giải.

Nhưng có một chuyện khiến ông không khỏi suy nghĩ.

 

Từ khi dán lá bùa trấn trạch đó, trong tiệm không còn xảy ra tình trạng mất hương, đèn và tiền vàng một cách vô cớ nữa.

Trước đây, cứ cách hai ba ngày, ông lại thấy thiếu vài cây hương hoặc một túi tiền vàng. Cũng chẳng biết có kẻ trộm hay là chuyện tâm linh nào khác.

Chẳng lẽ... lá bùa kia thực sự có tác dụng?

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, ông bỗng thấy từ đầu ngõ có hai thiếu niên đang đi tới. Một trong số đó chính là con trai ông, Đào Lâm. Cậu thiếu niên còn lại mặc đồng phục trường trung học Tiệp An, trông có vẻ là bạn học của con trai ông.

Vẻ mặt Đào Lâm đầy do dự, còn cậu bạn đi cùng cũng nhíu chặt mày, trông có vẻ khổ sở.

Hai đứa nhanh chóng bước vào tiệm hương đèn. Đào Lâm giới thiệu:

"Cha, đây là bạn học của con, Viên Chu."

Sau đó quay sang Viên Chu, nói:

"Đây là cha tớ."

Đây là lần *****ên Đào Lâm dẫn bạn học về nhà.

Từ nhỏ đến lớn, cậu rất ít khi mời bạn đến nhà chơi. Phần vì tự ti với hoàn cảnh gia đình, phần vì ông Đào làm nghề này, cậu không muốn bạn bè biết nhiều. Tiệm hương đèn của hai cha con không lớn, phía sau có một khoảng sân nhỏ và hai gian nhà cũ – nơi họ đã sống hơn mười năm nay.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Ăn hết bát mì, ông ta đặt bát lên quầy, rồi ngồi thừ ra, ánh mắt thất thần nhìn sang phía bên kia đường.Chỉ cách một con đường, nhưng hai thế giới hoàn toàn khác biệt.Bên kia là trường trung học Tiệp An – một ngôi trường tư thục danh giá, với những tòa nhà cao tầng hiện đại, nơi hội tụ con em nhà giàu.Còn bên này… là tiệm hương đèn cũ kỹ, đơn sơ của ông ta.Người đàn ông trung niên này tên là Đào Hải Diệp. Trước đây, ông từng có một người vợ, nhưng vì chê ông nghèo mà bỏ đi theo người khác, để lại cho ông một đứa con trai.Những năm qua, ông và con trai nương tựa lẫn nhau.Vì muốn con trai có một tương lai tốt hơn, ông đã cắn răng gom góp từng đồng, dồn hết khả năng để đưa con vào học tại trường trung học Tiệp An – ngôi trường có nền giáo dục tốt nhất. Ông hiểu rất rõ, thế giới này tàn khốc thế nào. Nếu con trai ông không thể có một xuất phát điểm tốt, thì sau này sẽ chỉ có thể giẫm chân trong cái nghèo giống như ông mà thôi.Tâm trí Đào Hải Diệp lại trôi dạt về tiệm hương đèn của mình.Kể từ một tuần trước, sau khi cô gái nhỏ kỳ lạ kia để lại hai lá bùa rồi rời đi, ông đã dùng ngay lá bùa trấn trạch. Còn lá bùa hộ thân, ông đặt trong tủ kính, cũng chẳng trông mong gì vào việc bán được nó. Dù sao thì, tiệm hương đèn của ông, một tháng bán được dăm ba lá bùa đã là tốt lắm rồi. Một lá bùa hộ thân có bán được hay không vẫn còn là vấn đề nan giải.Nhưng có một chuyện khiến ông không khỏi suy nghĩ. Từ khi dán lá bùa trấn trạch đó, trong tiệm không còn xảy ra tình trạng mất hương, đèn và tiền vàng một cách vô cớ nữa.Trước đây, cứ cách hai ba ngày, ông lại thấy thiếu vài cây hương hoặc một túi tiền vàng. Cũng chẳng biết có kẻ trộm hay là chuyện tâm linh nào khác.Chẳng lẽ... lá bùa kia thực sự có tác dụng?Đang chìm trong dòng suy nghĩ, ông bỗng thấy từ đầu ngõ có hai thiếu niên đang đi tới. Một trong số đó chính là con trai ông, Đào Lâm. Cậu thiếu niên còn lại mặc đồng phục trường trung học Tiệp An, trông có vẻ là bạn học của con trai ông.Vẻ mặt Đào Lâm đầy do dự, còn cậu bạn đi cùng cũng nhíu chặt mày, trông có vẻ khổ sở.Hai đứa nhanh chóng bước vào tiệm hương đèn. Đào Lâm giới thiệu:"Cha, đây là bạn học của con, Viên Chu."Sau đó quay sang Viên Chu, nói:"Đây là cha tớ."Đây là lần *****ên Đào Lâm dẫn bạn học về nhà.Từ nhỏ đến lớn, cậu rất ít khi mời bạn đến nhà chơi. Phần vì tự ti với hoàn cảnh gia đình, phần vì ông Đào làm nghề này, cậu không muốn bạn bè biết nhiều. Tiệm hương đèn của hai cha con không lớn, phía sau có một khoảng sân nhỏ và hai gian nhà cũ – nơi họ đã sống hơn mười năm nay. 

Chương 48: Chương 48