Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 50: Chương 50
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Đào Hải Diệp nghe xong, trong lòng càng thêm thấp thỏm.Ông chỉ là một kẻ lừa đảo vặt vãnh, nào có bản lĩnh thật sự? Nếu người khác mời thì ông còn có thể kiếm cớ từ chối, nhưng lần này lại là bạn học của con trai, nếu ông không giúp, Đào Lâm chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.Chần chừ một lát, Đào Hải Diệp chợt nhớ đến lá bùa hộ thân kia.Sau một hồi đắn đo, ông đứng dậy, đi đến tủ kính, lấy ra lá bùa đã được gấp gọn, cẩn thận đặt vào túi nhỏ rồi đưa cho Viên Chu:"Tạm thời chú chưa rõ tình hình cụ thể nhà cháu. Trước tiên, cháu cứ mang lá bùa hộ thân này về, đưa cho cha cháu mang theo bên người."Viên Chu nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, trong lòng không khỏi nghi ngờ.Thứ này… thực sự có tác dụng sao?Cha cậu ta đã từng mời người đến làm phép, đeo không biết bao nhiêu bùa hộ thân, nhưng vận xui vẫn bám theo mãi."Chú ơi, cái này bao nhiêu tiền?" Cậu ta hỏi, trong lòng ôm chút hy vọng mong manh, coi như ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống."Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp nghiến răng, nói ra con số này.Đây là mức giá cô gái nhỏ kia đã dặn. Không chút do dự, Viên Chu lấy ví từ trong cặp, rút ra một xấp tiền mặt rồi đặt vào tay Đào Hải Diệp. Sau khi nhận bùa, cậu ta không quên cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.Người khách vừa rời đi, Đào Lâm không khỏi suy sụp, quay sang chất vấn cha mình:"Cha, cha làm cái gì vậy? Bình thường cái lá bùa rách nát kia cha chỉ bán có hai trăm, đã vậy còn toàn là lừa người! Bây giờ lại hét giá tận một nghìn cho bạn học của con, lỡ bị phát hiện thì con còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa?"Đào Hải Diệp không bận tâm đến lời con trai, chỉ siết chặt xấp tiền trong tay, lẩm bẩm:"Không sao đâu, không sao đâu..."Nhìn thái độ ấy, Đào Lâm càng bực bội. Cậu xách cặp đi thẳng về phòng, nhốt mình bên trong, không dám tưởng tượng mấy ngày tới cả trường sẽ bàn tán ra sao về chuyện này.Viên Chu mang lá bùa vừa mua về nhà họ Viên. Cha cậu, Viên Thành Quân, đang bận rộn trong thư phòng. Cậu đi vào, đặt lá bùa trước mặt ông:"Cha, con mua cho cha lá bùa hộ thân này, cha mang theo bên người đi."Viên Thành Quân bật cười: "Con trai à, con còn tin mấy thứ này sao? Con xem, dạo gần đây cha đã cầu xin không biết bao nhiêu lá bùa hộ thân rồi, nhưng có thấy gì khác đâu! Cha nghe nói ở ngoại thành có một vị đại sư rất cao tay, hai ngày nữa cha tính đến gặp ông ấy một chuyến. Con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ chuyên tâm học hành cho tốt là được.""Cha cứ giữ theo bên người đi, dù sao cũng chẳng mất gì mà."
Đào Hải Diệp nghe xong, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Ông chỉ là một kẻ lừa đảo vặt vãnh, nào có bản lĩnh thật sự? Nếu người khác mời thì ông còn có thể kiếm cớ từ chối, nhưng lần này lại là bạn học của con trai, nếu ông không giúp, Đào Lâm chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Chần chừ một lát, Đào Hải Diệp chợt nhớ đến lá bùa hộ thân kia.
Sau một hồi đắn đo, ông đứng dậy, đi đến tủ kính, lấy ra lá bùa đã được gấp gọn, cẩn thận đặt vào túi nhỏ rồi đưa cho Viên Chu:
"Tạm thời chú chưa rõ tình hình cụ thể nhà cháu. Trước tiên, cháu cứ mang lá bùa hộ thân này về, đưa cho cha cháu mang theo bên người."
Viên Chu nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Thứ này… thực sự có tác dụng sao?
Cha cậu ta đã từng mời người đến làm phép, đeo không biết bao nhiêu bùa hộ thân, nhưng vận xui vẫn bám theo mãi.
"Chú ơi, cái này bao nhiêu tiền?" Cậu ta hỏi, trong lòng ôm chút hy vọng mong manh, coi như ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống.
"Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp nghiến răng, nói ra con số này.
Đây là mức giá cô gái nhỏ kia đã dặn.
Không chút do dự, Viên Chu lấy ví từ trong cặp, rút ra một xấp tiền mặt rồi đặt vào tay Đào Hải Diệp. Sau khi nhận bùa, cậu ta không quên cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Người khách vừa rời đi, Đào Lâm không khỏi suy sụp, quay sang chất vấn cha mình:
"Cha, cha làm cái gì vậy? Bình thường cái lá bùa rách nát kia cha chỉ bán có hai trăm, đã vậy còn toàn là lừa người! Bây giờ lại hét giá tận một nghìn cho bạn học của con, lỡ bị phát hiện thì con còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa?"
Đào Hải Diệp không bận tâm đến lời con trai, chỉ siết chặt xấp tiền trong tay, lẩm bẩm:
"Không sao đâu, không sao đâu..."
Nhìn thái độ ấy, Đào Lâm càng bực bội. Cậu xách cặp đi thẳng về phòng, nhốt mình bên trong, không dám tưởng tượng mấy ngày tới cả trường sẽ bàn tán ra sao về chuyện này.
Viên Chu mang lá bùa vừa mua về nhà họ Viên. Cha cậu, Viên Thành Quân, đang bận rộn trong thư phòng. Cậu đi vào, đặt lá bùa trước mặt ông:
"Cha, con mua cho cha lá bùa hộ thân này, cha mang theo bên người đi."
Viên Thành Quân bật cười:
"Con trai à, con còn tin mấy thứ này sao? Con xem, dạo gần đây cha đã cầu xin không biết bao nhiêu lá bùa hộ thân rồi, nhưng có thấy gì khác đâu! Cha nghe nói ở ngoại thành có một vị đại sư rất cao tay, hai ngày nữa cha tính đến gặp ông ấy một chuyến. Con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ chuyên tâm học hành cho tốt là được."
"Cha cứ giữ theo bên người đi, dù sao cũng chẳng mất gì mà."
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Đào Hải Diệp nghe xong, trong lòng càng thêm thấp thỏm.Ông chỉ là một kẻ lừa đảo vặt vãnh, nào có bản lĩnh thật sự? Nếu người khác mời thì ông còn có thể kiếm cớ từ chối, nhưng lần này lại là bạn học của con trai, nếu ông không giúp, Đào Lâm chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.Chần chừ một lát, Đào Hải Diệp chợt nhớ đến lá bùa hộ thân kia.Sau một hồi đắn đo, ông đứng dậy, đi đến tủ kính, lấy ra lá bùa đã được gấp gọn, cẩn thận đặt vào túi nhỏ rồi đưa cho Viên Chu:"Tạm thời chú chưa rõ tình hình cụ thể nhà cháu. Trước tiên, cháu cứ mang lá bùa hộ thân này về, đưa cho cha cháu mang theo bên người."Viên Chu nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, trong lòng không khỏi nghi ngờ.Thứ này… thực sự có tác dụng sao?Cha cậu ta đã từng mời người đến làm phép, đeo không biết bao nhiêu bùa hộ thân, nhưng vận xui vẫn bám theo mãi."Chú ơi, cái này bao nhiêu tiền?" Cậu ta hỏi, trong lòng ôm chút hy vọng mong manh, coi như ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống."Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp nghiến răng, nói ra con số này.Đây là mức giá cô gái nhỏ kia đã dặn. Không chút do dự, Viên Chu lấy ví từ trong cặp, rút ra một xấp tiền mặt rồi đặt vào tay Đào Hải Diệp. Sau khi nhận bùa, cậu ta không quên cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.Người khách vừa rời đi, Đào Lâm không khỏi suy sụp, quay sang chất vấn cha mình:"Cha, cha làm cái gì vậy? Bình thường cái lá bùa rách nát kia cha chỉ bán có hai trăm, đã vậy còn toàn là lừa người! Bây giờ lại hét giá tận một nghìn cho bạn học của con, lỡ bị phát hiện thì con còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa?"Đào Hải Diệp không bận tâm đến lời con trai, chỉ siết chặt xấp tiền trong tay, lẩm bẩm:"Không sao đâu, không sao đâu..."Nhìn thái độ ấy, Đào Lâm càng bực bội. Cậu xách cặp đi thẳng về phòng, nhốt mình bên trong, không dám tưởng tượng mấy ngày tới cả trường sẽ bàn tán ra sao về chuyện này.Viên Chu mang lá bùa vừa mua về nhà họ Viên. Cha cậu, Viên Thành Quân, đang bận rộn trong thư phòng. Cậu đi vào, đặt lá bùa trước mặt ông:"Cha, con mua cho cha lá bùa hộ thân này, cha mang theo bên người đi."Viên Thành Quân bật cười: "Con trai à, con còn tin mấy thứ này sao? Con xem, dạo gần đây cha đã cầu xin không biết bao nhiêu lá bùa hộ thân rồi, nhưng có thấy gì khác đâu! Cha nghe nói ở ngoại thành có một vị đại sư rất cao tay, hai ngày nữa cha tính đến gặp ông ấy một chuyến. Con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ chuyên tâm học hành cho tốt là được.""Cha cứ giữ theo bên người đi, dù sao cũng chẳng mất gì mà."