Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 53: Chương 53

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Người này chính là Viên Thành Quân, một thương nhân có tiếng. Xưa nay, ông tự nhận bản thân chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý, mỗi năm đều trích ra hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu để làm từ thiện. Ông không tin số mệnh mình lại bạc bẽo đến thế, nhưng những chuyện quái dị xảy ra gần đây lại khiến ông không thể không suy nghĩ.Đào Hải Diệp ngây người trong giây lát, rồi như chợt hoàn hồn, ông ta thở dài, xoa mặt đầy mệt mỏi:"Viên tiên sinh, tôi phải nói thật với ông… lá bùa hộ mệnh đó không phải do tôi vẽ."Viên Thành Quân sững sờ: "Thầy Đào, ý ông là… lá bùa đó do người khác vẽ?""Đúng vậy." Đào Hải Diệp gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra một tuần trước, khi một cô gái trẻ đến cửa hàng mua chu sa.Nghe xong, Viên Thành Quân ngây người: "Vậy theo lời thầy Đào, lá bùa cứu mạng tôi… là do một cô bé chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi vẽ ra?""Thiên chân vạn xác!" Đào Hải Diệp cười khổ, bất đắc dĩ nói, "Thực ra ban đầu tôi cũng không tin cô gái đó có bản lĩnh gì. Nhưng hôm qua bị Viên Chu ép quá, tôi không còn cách nào khác, lại sợ cậu ta mất mặt trước bạn bè, nên mới lấy lá bùa của cô ấy đưa cho cậu ta."Viên Thành Quân nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vậy thầy có thông tin liên lạc của cô gái đó không?"Đào Hải Diệp thở dài, lắc đầu: "Tôi không có. Lúc đó tôi còn nghĩ cô ta là kẻ lừa đảo nên cũng chẳng để tâm."Viên Chu lo lắng không thôi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?" Viên Thành Quân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Chúng ta đợi ở đây trước đã. Thầy Đào nói cô gái đó sẽ quay lại để bán thêm bùa đúng không? Cha ở lại chờ, con thì cứ về trường đi."Nhưng Viên Chu lại không chịu. Cậu ta cảm thấy bất an vô cùng, không muốn rời khỏi đây.Thấy vậy, Đào Hải Diệp đành mang hai cái ghế từ trong cửa hàng ra cho hai cha con ngồi. Trong lúc chờ đợi, Viên Thành Quân hỏi:"Thầy Đào, bùa của cô gái đó bán bao nhiêu tiền?""Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp trả lời, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, không biết có phải do lá bùa có tác dụng thật hay chỉ đơn giản là Viên Thành Quân may mắn mà thôi.Nghe xong, Viên Thành Quân bật cười khổ sở. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mạng sống của mình lại chỉ đáng giá một nghìn tệ. Một lá bùa có thể cứu mạng người, vậy mà chỉ bán với giá một nghìn thôi sao?Ở một nơi khác, Oanh Oanh nhìn chồng bùa dày cộp trước mặt, trong lòng thầm tính toán.Đây đều là những lá bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa an thần, bùa trừ tà đơn giản… Tổng cộng khoảng bốn mươi lá. Không biết số bùa hộ mệnh mà cô gửi ở tiệm hương đèn đã bán hết chưa nhỉ?Có lẽ hôm nay cô nên đến xem thử. 

Người này chính là Viên Thành Quân, một thương nhân có tiếng. Xưa nay, ông tự nhận bản thân chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý, mỗi năm đều trích ra hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu để làm từ thiện. Ông không tin số mệnh mình lại bạc bẽo đến thế, nhưng những chuyện quái dị xảy ra gần đây lại khiến ông không thể không suy nghĩ.

Đào Hải Diệp ngây người trong giây lát, rồi như chợt hoàn hồn, ông ta thở dài, xoa mặt đầy mệt mỏi:

"Viên tiên sinh, tôi phải nói thật với ông… lá bùa hộ mệnh đó không phải do tôi vẽ."

Viên Thành Quân sững sờ: "Thầy Đào, ý ông là… lá bùa đó do người khác vẽ?"

"Đúng vậy." Đào Hải Diệp gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra một tuần trước, khi một cô gái trẻ đến cửa hàng mua chu sa.

Nghe xong, Viên Thành Quân ngây người: "Vậy theo lời thầy Đào, lá bùa cứu mạng tôi… là do một cô bé chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi vẽ ra?"

"Thiên chân vạn xác!" Đào Hải Diệp cười khổ, bất đắc dĩ nói, "Thực ra ban đầu tôi cũng không tin cô gái đó có bản lĩnh gì. Nhưng hôm qua bị Viên Chu ép quá, tôi không còn cách nào khác, lại sợ cậu ta mất mặt trước bạn bè, nên mới lấy lá bùa của cô ấy đưa cho cậu ta."

Viên Thành Quân nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vậy thầy có thông tin liên lạc của cô gái đó không?"

Đào Hải Diệp thở dài, lắc đầu: "Tôi không có. Lúc đó tôi còn nghĩ cô ta là kẻ lừa đảo nên cũng chẳng để tâm."

Viên Chu lo lắng không thôi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?"

 

Viên Thành Quân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Chúng ta đợi ở đây trước đã. Thầy Đào nói cô gái đó sẽ quay lại để bán thêm bùa đúng không? Cha ở lại chờ, con thì cứ về trường đi."

Nhưng Viên Chu lại không chịu. Cậu ta cảm thấy bất an vô cùng, không muốn rời khỏi đây.

Thấy vậy, Đào Hải Diệp đành mang hai cái ghế từ trong cửa hàng ra cho hai cha con ngồi. Trong lúc chờ đợi, Viên Thành Quân hỏi:

"Thầy Đào, bùa của cô gái đó bán bao nhiêu tiền?"

"Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp trả lời, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, không biết có phải do lá bùa có tác dụng thật hay chỉ đơn giản là Viên Thành Quân may mắn mà thôi.

Nghe xong, Viên Thành Quân bật cười khổ sở. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mạng sống của mình lại chỉ đáng giá một nghìn tệ.

 

Một lá bùa có thể cứu mạng người, vậy mà chỉ bán với giá một nghìn thôi sao?

Ở một nơi khác, Oanh Oanh nhìn chồng bùa dày cộp trước mặt, trong lòng thầm tính toán.

Đây đều là những lá bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa an thần, bùa trừ tà đơn giản… Tổng cộng khoảng bốn mươi lá. Không biết số bùa hộ mệnh mà cô gửi ở tiệm hương đèn đã bán hết chưa nhỉ?

Có lẽ hôm nay cô nên đến xem thử.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Người này chính là Viên Thành Quân, một thương nhân có tiếng. Xưa nay, ông tự nhận bản thân chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý, mỗi năm đều trích ra hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu để làm từ thiện. Ông không tin số mệnh mình lại bạc bẽo đến thế, nhưng những chuyện quái dị xảy ra gần đây lại khiến ông không thể không suy nghĩ.Đào Hải Diệp ngây người trong giây lát, rồi như chợt hoàn hồn, ông ta thở dài, xoa mặt đầy mệt mỏi:"Viên tiên sinh, tôi phải nói thật với ông… lá bùa hộ mệnh đó không phải do tôi vẽ."Viên Thành Quân sững sờ: "Thầy Đào, ý ông là… lá bùa đó do người khác vẽ?""Đúng vậy." Đào Hải Diệp gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra một tuần trước, khi một cô gái trẻ đến cửa hàng mua chu sa.Nghe xong, Viên Thành Quân ngây người: "Vậy theo lời thầy Đào, lá bùa cứu mạng tôi… là do một cô bé chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi vẽ ra?""Thiên chân vạn xác!" Đào Hải Diệp cười khổ, bất đắc dĩ nói, "Thực ra ban đầu tôi cũng không tin cô gái đó có bản lĩnh gì. Nhưng hôm qua bị Viên Chu ép quá, tôi không còn cách nào khác, lại sợ cậu ta mất mặt trước bạn bè, nên mới lấy lá bùa của cô ấy đưa cho cậu ta."Viên Thành Quân nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vậy thầy có thông tin liên lạc của cô gái đó không?"Đào Hải Diệp thở dài, lắc đầu: "Tôi không có. Lúc đó tôi còn nghĩ cô ta là kẻ lừa đảo nên cũng chẳng để tâm."Viên Chu lo lắng không thôi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?" Viên Thành Quân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Chúng ta đợi ở đây trước đã. Thầy Đào nói cô gái đó sẽ quay lại để bán thêm bùa đúng không? Cha ở lại chờ, con thì cứ về trường đi."Nhưng Viên Chu lại không chịu. Cậu ta cảm thấy bất an vô cùng, không muốn rời khỏi đây.Thấy vậy, Đào Hải Diệp đành mang hai cái ghế từ trong cửa hàng ra cho hai cha con ngồi. Trong lúc chờ đợi, Viên Thành Quân hỏi:"Thầy Đào, bùa của cô gái đó bán bao nhiêu tiền?""Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp trả lời, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, không biết có phải do lá bùa có tác dụng thật hay chỉ đơn giản là Viên Thành Quân may mắn mà thôi.Nghe xong, Viên Thành Quân bật cười khổ sở. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mạng sống của mình lại chỉ đáng giá một nghìn tệ. Một lá bùa có thể cứu mạng người, vậy mà chỉ bán với giá một nghìn thôi sao?Ở một nơi khác, Oanh Oanh nhìn chồng bùa dày cộp trước mặt, trong lòng thầm tính toán.Đây đều là những lá bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa an thần, bùa trừ tà đơn giản… Tổng cộng khoảng bốn mươi lá. Không biết số bùa hộ mệnh mà cô gửi ở tiệm hương đèn đã bán hết chưa nhỉ?Có lẽ hôm nay cô nên đến xem thử. 

Chương 53: Chương 53