Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 78: Chương 78

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Trong phòng khách, Thi Việt bỗng nhiên mở mắt.Cậu ngủ rất nông, bởi vì luôn phải để ý đến tình trạng của mẹ.Cậu cau mày nhìn về phía phòng ngủ.Hình như… cậu vừa nghe thấy tiếng quát khẽ của Oanh Oanh?Nhưng rất nhanh, căn nhà lại trở về yên tĩnh.Thi Việt do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.Sáng hôm sau, Oanh Oanh thức dậy sớm.Cô muốn ra ngoài chạy bộ một chút.Trong phòng khách, Thi Việt vẫn chưa dậy. Cậu thường thức giấc lúc bảy giờ, sau đó chuẩn bị bữa sáng, chờ mẹ ăn xong rồi mới đến trường.Oanh Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm nhu hòa mà trong trẻo.Hôm nay là một ngày mới.Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn sang căn hộ đối diện. Cửa vẫn đóng chặt, không có chút động tĩnh nào. Cô hơi cau mày nhưng cũng không tiện xen vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể gạt đi sự tò mò mà xuống dưới chạy bộ trước.Sau khi chạy bộ về, trong nhà đã có tiếng động. Thi Việt và Thi Li Uyển vừa mới thức dậy. Nồi cơm điện đã được hẹn giờ sẵn để nấu cháo. Thi Việt nhanh nhẹn xào một đĩa khoai tây sợi, đặt thêm một đĩa dưa muối ra bàn.Trong lúc ăn sáng, Oanh Oanh không kìm được mà hỏi:"Mẹ, nhà đối diện ở đây lâu chưa?"Hôm qua tinh thần Thi Li Uyển vẫn còn khá tốt, vậy mà hôm nay lại ủ rũ, ho liên tục. Nghe câu hỏi của con gái, bà chưa kịp đáp thì Thi Việt đã lên tiếng trước."Nói về nhà đối diện thì… hình như họ mới chuyển đến. Trước đây căn hộ đó còn là nhà thô, không ai ở cả. Mãi đến năm ngoái mới có người mua lại rồi sửa chữa. Năm nay thì có một gia đình ba người dọn vào."Oanh Oanh khẽ gật đầu, thì ra là người mới chuyển đến, vậy chắc cũng chưa xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.Cô lại hỏi: "Nhà họ có vẻ sống không được thuận lợi lắm đúng không?"Thi Việt im lặng một lúc rồi mới đáp:"Hai vợ chồng đó có một đứa con tầm hai, ba tuổi. Đứa trẻ đó khá ồn ào, đêm nào cũng khóc. Còn những chuyện khác thì em không để ý lắm."Oanh Oanh không hỏi tiếp nữa, nhưng trong đầu lại nhớ đến hồn ma trung niên mà cô thấy ngoài cửa sổ đêm qua. Trông có vẻ là một linh hồn cô độc, không biết liệu có liên quan gì đến gia đình mới chuyển đến kia không.Dù sao thì cô cũng định dành thời gian tìm hồn ma ấy để khuyên bảo nó rời đi. Nếu cứ để nó khóc lóc bên ngoài như vậy, mẹ nghe thấy chắc chắn sẽ càng khó ngủ, sức khỏe vốn đã yếu ớt rồi.Thi Li Uyển đột nhiên ngập ngừng, chần chừ một lát mới hỏi nhỏ:"Oanh Oanh, đêm qua con… có nghe thấy gì lạ không?" 

Trong phòng khách, Thi Việt bỗng nhiên mở mắt.

Cậu ngủ rất nông, bởi vì luôn phải để ý đến tình trạng của mẹ.

Cậu cau mày nhìn về phía phòng ngủ.

Hình như… cậu vừa nghe thấy tiếng quát khẽ của Oanh Oanh?

Nhưng rất nhanh, căn nhà lại trở về yên tĩnh.

Thi Việt do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, Oanh Oanh thức dậy sớm.

Cô muốn ra ngoài chạy bộ một chút.

Trong phòng khách, Thi Việt vẫn chưa dậy. Cậu thường thức giấc lúc bảy giờ, sau đó chuẩn bị bữa sáng, chờ mẹ ăn xong rồi mới đến trường.

Oanh Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm nhu hòa mà trong trẻo.

Hôm nay là một ngày mới.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn sang căn hộ đối diện. Cửa vẫn đóng chặt, không có chút động tĩnh nào. Cô hơi cau mày nhưng cũng không tiện xen vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể gạt đi sự tò mò mà xuống dưới chạy bộ trước.

Sau khi chạy bộ về, trong nhà đã có tiếng động. Thi Việt và Thi Li Uyển vừa mới thức dậy.

 

Nồi cơm điện đã được hẹn giờ sẵn để nấu cháo. Thi Việt nhanh nhẹn xào một đĩa khoai tây sợi, đặt thêm một đĩa dưa muối ra bàn.

Trong lúc ăn sáng, Oanh Oanh không kìm được mà hỏi:

"Mẹ, nhà đối diện ở đây lâu chưa?"

Hôm qua tinh thần Thi Li Uyển vẫn còn khá tốt, vậy mà hôm nay lại ủ rũ, ho liên tục. Nghe câu hỏi của con gái, bà chưa kịp đáp thì Thi Việt đã lên tiếng trước.

"Nói về nhà đối diện thì… hình như họ mới chuyển đến. Trước đây căn hộ đó còn là nhà thô, không ai ở cả. Mãi đến năm ngoái mới có người mua lại rồi sửa chữa. Năm nay thì có một gia đình ba người dọn vào."

Oanh Oanh khẽ gật đầu, thì ra là người mới chuyển đến, vậy chắc cũng chưa xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.

Cô lại hỏi: "Nhà họ có vẻ sống không được thuận lợi lắm đúng không?"

Thi Việt im lặng một lúc rồi mới đáp:

"Hai vợ chồng đó có một đứa con tầm hai, ba tuổi. Đứa trẻ đó khá ồn ào, đêm nào cũng khóc. Còn những chuyện khác thì em không để ý lắm."

Oanh Oanh không hỏi tiếp nữa, nhưng trong đầu lại nhớ đến hồn ma trung niên mà cô thấy ngoài cửa sổ đêm qua. Trông có vẻ là một linh hồn cô độc, không biết liệu có liên quan gì đến gia đình mới chuyển đến kia không.

Dù sao thì cô cũng định dành thời gian tìm hồn ma ấy để khuyên bảo nó rời đi. Nếu cứ để nó khóc lóc bên ngoài như vậy, mẹ nghe thấy chắc chắn sẽ càng khó ngủ, sức khỏe vốn đã yếu ớt rồi.

Thi Li Uyển đột nhiên ngập ngừng, chần chừ một lát mới hỏi nhỏ:

"Oanh Oanh, đêm qua con… có nghe thấy gì lạ không?"

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Trong phòng khách, Thi Việt bỗng nhiên mở mắt.Cậu ngủ rất nông, bởi vì luôn phải để ý đến tình trạng của mẹ.Cậu cau mày nhìn về phía phòng ngủ.Hình như… cậu vừa nghe thấy tiếng quát khẽ của Oanh Oanh?Nhưng rất nhanh, căn nhà lại trở về yên tĩnh.Thi Việt do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.Sáng hôm sau, Oanh Oanh thức dậy sớm.Cô muốn ra ngoài chạy bộ một chút.Trong phòng khách, Thi Việt vẫn chưa dậy. Cậu thường thức giấc lúc bảy giờ, sau đó chuẩn bị bữa sáng, chờ mẹ ăn xong rồi mới đến trường.Oanh Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm nhu hòa mà trong trẻo.Hôm nay là một ngày mới.Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn sang căn hộ đối diện. Cửa vẫn đóng chặt, không có chút động tĩnh nào. Cô hơi cau mày nhưng cũng không tiện xen vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể gạt đi sự tò mò mà xuống dưới chạy bộ trước.Sau khi chạy bộ về, trong nhà đã có tiếng động. Thi Việt và Thi Li Uyển vừa mới thức dậy. Nồi cơm điện đã được hẹn giờ sẵn để nấu cháo. Thi Việt nhanh nhẹn xào một đĩa khoai tây sợi, đặt thêm một đĩa dưa muối ra bàn.Trong lúc ăn sáng, Oanh Oanh không kìm được mà hỏi:"Mẹ, nhà đối diện ở đây lâu chưa?"Hôm qua tinh thần Thi Li Uyển vẫn còn khá tốt, vậy mà hôm nay lại ủ rũ, ho liên tục. Nghe câu hỏi của con gái, bà chưa kịp đáp thì Thi Việt đã lên tiếng trước."Nói về nhà đối diện thì… hình như họ mới chuyển đến. Trước đây căn hộ đó còn là nhà thô, không ai ở cả. Mãi đến năm ngoái mới có người mua lại rồi sửa chữa. Năm nay thì có một gia đình ba người dọn vào."Oanh Oanh khẽ gật đầu, thì ra là người mới chuyển đến, vậy chắc cũng chưa xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.Cô lại hỏi: "Nhà họ có vẻ sống không được thuận lợi lắm đúng không?"Thi Việt im lặng một lúc rồi mới đáp:"Hai vợ chồng đó có một đứa con tầm hai, ba tuổi. Đứa trẻ đó khá ồn ào, đêm nào cũng khóc. Còn những chuyện khác thì em không để ý lắm."Oanh Oanh không hỏi tiếp nữa, nhưng trong đầu lại nhớ đến hồn ma trung niên mà cô thấy ngoài cửa sổ đêm qua. Trông có vẻ là một linh hồn cô độc, không biết liệu có liên quan gì đến gia đình mới chuyển đến kia không.Dù sao thì cô cũng định dành thời gian tìm hồn ma ấy để khuyên bảo nó rời đi. Nếu cứ để nó khóc lóc bên ngoài như vậy, mẹ nghe thấy chắc chắn sẽ càng khó ngủ, sức khỏe vốn đã yếu ớt rồi.Thi Li Uyển đột nhiên ngập ngừng, chần chừ một lát mới hỏi nhỏ:"Oanh Oanh, đêm qua con… có nghe thấy gì lạ không?" 

Chương 78: Chương 78