Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 89: Chương 89

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cận Hổ trầm ngâm trong giây lát, rồi thở dài: "Được, cứ gọi hết đến thẩm vấn. Nếu năm đó có ai thi công căn hộ 602 của tòa 6, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra manh mối."Dứt lời, hắn mở cửa bước vào phòng thẩm vấn.Ngay khi vừa đẩy cửa, một cơn gió lạnh quét ngang tai, mang theo cảm giác rợn người khiến hắn vô thức cau mày.Bên trong, Lâm Chí Cường vẫn ngồi bắt chéo chân, khuôn mặt cứng đờ nhưng ánh mắt thì đầy vẻ lì lợm, vô lại.Cận Hổ đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn."Lâm Chí Cường, anh có thể không nói, nhưng đừng quên, những công nhân xây dựng năm đó vẫn còn sống. Chúng tôi sẽ tìm ra người thi công căn hộ 602, chỉ cần có nhân chứng, anh có chối cãi thế nào cũng vô ích."Lâm Chí Cường bặm môi, nghiến răng nói:"Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi muốn gặp luật sư. Các anh không có bằng chứng xác thực, không thể tùy tiện giam giữ tôi."Hắn ta nói đến đây thì đột nhiên im bặt.Cặp mắt trợn trừng, đồng tử co rút, cả người run lên bần bật như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.Cận Hổ cau mày, lạnh giọng: "Anh làm sao vậy?"Nhưng Lâm Chí Cường không trả lời. Hắn cứ ngồi đó, người run cầm cập, răng va vào nhau lập cập, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh Cận Hổ.Mà bên cạnh Cận Hổ... rõ ràng chẳng có gì cả. Từ góc nhìn của Lâm Chí Cường, một bóng người đang lơ lửng ngay bên cạnh viên đội trưởng.Đó là một người đàn ông có gương mặt trắng bệch, trắng đến mức kỳ dị, như thể bị phủ một lớp phấn dày. Trên cổ hắn là một vết cắt sâu hoắm, m.á.u thịt lẫn lộn, lộ ra cả phần thịt thối rữa bên trong. Hai chân người đó lơ lửng giữa không trung, không chạm đất.Mặc dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng Lâm Chí Cường vẫn có thể nhận ra ngay lập tức – đó chính là Trọng Khánh Tường, người mà hắn đã g.i.ế.c tám năm trước!Trọng Khánh Tường không nói gì, chỉ lặng lẽ trôi đến gần hắn, ánh mắt tràn đầy oán hận.Rồi bất chợt, khuôn mặt đáng sợ kia ghé sát vào mặt hắn, cất giọng khàn khàn như âm thanh đến từ địa ngục:"Lâm Chí Cường... nộp mạng đi!""Á á á!"Tiếng hét thảm thiết vang lên chói tai.Không khí trong phòng thẩm vấn đột nhiên xuất hiện một mùi khai nồng nặc.Cận Hổ cúi đầu nhìn xuống – quần của Lâm Chí Cường đã ướt đẫm. Hắn ta sợ đến mức tè ra quần.Cận Hổ cau mày. Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ cõi âm lại vang lên:"Tại sao mày lại g.i.ế.c tao? Tại sao mày lại g.i.ế.c tao!" 

Cận Hổ trầm ngâm trong giây lát, rồi thở dài: "Được, cứ gọi hết đến thẩm vấn. Nếu năm đó có ai thi công căn hộ 602 của tòa 6, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra manh mối."

Dứt lời, hắn mở cửa bước vào phòng thẩm vấn.

Ngay khi vừa đẩy cửa, một cơn gió lạnh quét ngang tai, mang theo cảm giác rợn người khiến hắn vô thức cau mày.

Bên trong, Lâm Chí Cường vẫn ngồi bắt chéo chân, khuôn mặt cứng đờ nhưng ánh mắt thì đầy vẻ lì lợm, vô lại.

Cận Hổ đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn.

"Lâm Chí Cường, anh có thể không nói, nhưng đừng quên, những công nhân xây dựng năm đó vẫn còn sống. Chúng tôi sẽ tìm ra người thi công căn hộ 602, chỉ cần có nhân chứng, anh có chối cãi thế nào cũng vô ích."

Lâm Chí Cường bặm môi, nghiến răng nói:

"Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi muốn gặp luật sư. Các anh không có bằng chứng xác thực, không thể tùy tiện giam giữ tôi."

Hắn ta nói đến đây thì đột nhiên im bặt.

Cặp mắt trợn trừng, đồng tử co rút, cả người run lên bần bật như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

Cận Hổ cau mày, lạnh giọng: "Anh làm sao vậy?"

Nhưng Lâm Chí Cường không trả lời. Hắn cứ ngồi đó, người run cầm cập, răng va vào nhau lập cập, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh Cận Hổ.

Mà bên cạnh Cận Hổ... rõ ràng chẳng có gì cả.

 

Từ góc nhìn của Lâm Chí Cường, một bóng người đang lơ lửng ngay bên cạnh viên đội trưởng.

Đó là một người đàn ông có gương mặt trắng bệch, trắng đến mức kỳ dị, như thể bị phủ một lớp phấn dày. Trên cổ hắn là một vết cắt sâu hoắm, m.á.u thịt lẫn lộn, lộ ra cả phần thịt thối rữa bên trong. Hai chân người đó lơ lửng giữa không trung, không chạm đất.

Mặc dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng Lâm Chí Cường vẫn có thể nhận ra ngay lập tức – đó chính là Trọng Khánh Tường, người mà hắn đã g.i.ế.c tám năm trước!

Trọng Khánh Tường không nói gì, chỉ lặng lẽ trôi đến gần hắn, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Rồi bất chợt, khuôn mặt đáng sợ kia ghé sát vào mặt hắn, cất giọng khàn khàn như âm thanh đến từ địa ngục:

"Lâm Chí Cường... nộp mạng đi!"

"Á á á!"

Tiếng hét thảm thiết vang lên chói tai.

Không khí trong phòng thẩm vấn đột nhiên xuất hiện một mùi khai nồng nặc.

Cận Hổ cúi đầu nhìn xuống – quần của Lâm Chí Cường đã ướt đẫm. Hắn ta sợ đến mức tè ra quần.

Cận Hổ cau mày. Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao vậy?

 

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ cõi âm lại vang lên:

"Tại sao mày lại g.i.ế.c tao? Tại sao mày lại g.i.ế.c tao!"

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cận Hổ trầm ngâm trong giây lát, rồi thở dài: "Được, cứ gọi hết đến thẩm vấn. Nếu năm đó có ai thi công căn hộ 602 của tòa 6, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra manh mối."Dứt lời, hắn mở cửa bước vào phòng thẩm vấn.Ngay khi vừa đẩy cửa, một cơn gió lạnh quét ngang tai, mang theo cảm giác rợn người khiến hắn vô thức cau mày.Bên trong, Lâm Chí Cường vẫn ngồi bắt chéo chân, khuôn mặt cứng đờ nhưng ánh mắt thì đầy vẻ lì lợm, vô lại.Cận Hổ đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn."Lâm Chí Cường, anh có thể không nói, nhưng đừng quên, những công nhân xây dựng năm đó vẫn còn sống. Chúng tôi sẽ tìm ra người thi công căn hộ 602, chỉ cần có nhân chứng, anh có chối cãi thế nào cũng vô ích."Lâm Chí Cường bặm môi, nghiến răng nói:"Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi muốn gặp luật sư. Các anh không có bằng chứng xác thực, không thể tùy tiện giam giữ tôi."Hắn ta nói đến đây thì đột nhiên im bặt.Cặp mắt trợn trừng, đồng tử co rút, cả người run lên bần bật như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.Cận Hổ cau mày, lạnh giọng: "Anh làm sao vậy?"Nhưng Lâm Chí Cường không trả lời. Hắn cứ ngồi đó, người run cầm cập, răng va vào nhau lập cập, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh Cận Hổ.Mà bên cạnh Cận Hổ... rõ ràng chẳng có gì cả. Từ góc nhìn của Lâm Chí Cường, một bóng người đang lơ lửng ngay bên cạnh viên đội trưởng.Đó là một người đàn ông có gương mặt trắng bệch, trắng đến mức kỳ dị, như thể bị phủ một lớp phấn dày. Trên cổ hắn là một vết cắt sâu hoắm, m.á.u thịt lẫn lộn, lộ ra cả phần thịt thối rữa bên trong. Hai chân người đó lơ lửng giữa không trung, không chạm đất.Mặc dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng Lâm Chí Cường vẫn có thể nhận ra ngay lập tức – đó chính là Trọng Khánh Tường, người mà hắn đã g.i.ế.c tám năm trước!Trọng Khánh Tường không nói gì, chỉ lặng lẽ trôi đến gần hắn, ánh mắt tràn đầy oán hận.Rồi bất chợt, khuôn mặt đáng sợ kia ghé sát vào mặt hắn, cất giọng khàn khàn như âm thanh đến từ địa ngục:"Lâm Chí Cường... nộp mạng đi!""Á á á!"Tiếng hét thảm thiết vang lên chói tai.Không khí trong phòng thẩm vấn đột nhiên xuất hiện một mùi khai nồng nặc.Cận Hổ cúi đầu nhìn xuống – quần của Lâm Chí Cường đã ướt đẫm. Hắn ta sợ đến mức tè ra quần.Cận Hổ cau mày. Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ cõi âm lại vang lên:"Tại sao mày lại g.i.ế.c tao? Tại sao mày lại g.i.ế.c tao!" 

Chương 89: Chương 89