Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 92: Chương 92

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Thật sự có người lợi hại như vậy sao?" Một người khác tỏ vẻ nghi hoặc. "Nếu nói là một đại sư cao tuổi thì còn dễ tin, nhưng mà…""Chủ nhà kể rằng vị ấy là một cô gái trẻ! Nghe nói rất xinh đẹp, lại còn bán bùa nữa. Bùa hộ mệnh, bùa bình an, bùa trấn trạch, gì cũng có! Nhưng giá thì không rẻ đâu, tận một vạn một lá!" "Trời ạ, đắt thế! Chắc chắn là lừa đảo rồi!"Oanh Oanh đi ngang qua, nghe loáng thoáng đoạn hội thoại mà dở khóc dở cười.Bùa của cô đều là thật, giá cao là do chúng thực sự có công dụng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà cửa yên ổn thì chẳng ai cần dùng đến bùa làm gì.Cô không quan tâm mấy chuyện bàn tán này, định ghé hiệu thuốc xem thử giá cả dược liệu.Mấy ngày nay, Oanh Oanh đã quen dần với việc sử dụng điện thoại. Dù không rành lắm về công nghệ hiện đại, nhưng ít ra cô đã biết cách tra bản đồ vệ tinh – một thứ vô cùng tiện lợi.Bản đồ hiển thị có vài hiệu thuốc gần đây, cô quyết định ghé từng nơi một.Thế nhưng sau một vòng dạo qua, Oanh Oanh thất vọng nhận ra rằng những hiệu thuốc này quá nhỏ, dược liệu ở đây không phải thứ cô cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh đều có, nhưng không hề chứa chút linh khí nào, hoàn toàn không thể dùng để luyện đan. Đứng trước cửa hiệu thuốc, cô lướt tìm xem thành phố này có hiệu thuốc nào lớn hơn không.Rất nhanh, cô tìm thấy một nơi khá có tiếng – hiệu thuốc lớn nhất thành phố Ninh Bắc. Địa chỉ lại gần trường trung học Tiệp An, hình như khu đó còn có một trung tâm thương mại lớn."Xa quá…" Oanh Oanh lẩm bẩm, nhìn khoảng cách hai mươi cây số mà chán nản.Cô vẫn chưa học được cách ngự kiếm phi hành, đi bộ thì rõ ràng là không khả thi, thế nên đành chọn phương án đi tàu điện ngầm.Giờ cao điểm, tàu điện ngầm ở thành phố mới hạng nhất đông nghẹt người. Điều hòa chạy hết công suất mà không khí vẫn ngột ngạt, oi bức.Thế nhưng giữa đám đông chen chúc, Oanh Oanh vẫn bình thản. Cô mặc áo dài, tóc xõa ngang vai, da trắng như ngọc, dung nhan kiều diễm. Dù xung quanh người ta mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không hề có lấy một giọt mồ hôi.Không ít người len lén nhìn cô, vừa tò mò vừa kinh ngạc.May mắn là tuyến tàu này không cần đổi trạm, chỉ hơn nửa tiếng sau đã đến nơi.Bước ra khỏi tàu điện ngầm, Oanh Oanh lần theo bản đồ tìm đến hiệu thuốc lớn nhất thành phố.Lần này, cô đã thấy được dược liệu mình cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh – tất cả đều là hàng thượng phẩm, hoang dã trên năm mươi năm, ẩn chứa linh khí. 

"Thật sự có người lợi hại như vậy sao?" Một người khác tỏ vẻ nghi hoặc. "Nếu nói là một đại sư cao tuổi thì còn dễ tin, nhưng mà…"

"Chủ nhà kể rằng vị ấy là một cô gái trẻ! Nghe nói rất xinh đẹp, lại còn bán bùa nữa. Bùa hộ mệnh, bùa bình an, bùa trấn trạch, gì cũng có! Nhưng giá thì không rẻ đâu, tận một vạn một lá!"

 

"Trời ạ, đắt thế! Chắc chắn là lừa đảo rồi!"

Oanh Oanh đi ngang qua, nghe loáng thoáng đoạn hội thoại mà dở khóc dở cười.

Bùa của cô đều là thật, giá cao là do chúng thực sự có công dụng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà cửa yên ổn thì chẳng ai cần dùng đến bùa làm gì.

Cô không quan tâm mấy chuyện bàn tán này, định ghé hiệu thuốc xem thử giá cả dược liệu.

Mấy ngày nay, Oanh Oanh đã quen dần với việc sử dụng điện thoại. Dù không rành lắm về công nghệ hiện đại, nhưng ít ra cô đã biết cách tra bản đồ vệ tinh – một thứ vô cùng tiện lợi.

Bản đồ hiển thị có vài hiệu thuốc gần đây, cô quyết định ghé từng nơi một.

Thế nhưng sau một vòng dạo qua, Oanh Oanh thất vọng nhận ra rằng những hiệu thuốc này quá nhỏ, dược liệu ở đây không phải thứ cô cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh đều có, nhưng không hề chứa chút linh khí nào, hoàn toàn không thể dùng để luyện đan.

 

Đứng trước cửa hiệu thuốc, cô lướt tìm xem thành phố này có hiệu thuốc nào lớn hơn không.

Rất nhanh, cô tìm thấy một nơi khá có tiếng – hiệu thuốc lớn nhất thành phố Ninh Bắc. Địa chỉ lại gần trường trung học Tiệp An, hình như khu đó còn có một trung tâm thương mại lớn.

"Xa quá…" Oanh Oanh lẩm bẩm, nhìn khoảng cách hai mươi cây số mà chán nản.

Cô vẫn chưa học được cách ngự kiếm phi hành, đi bộ thì rõ ràng là không khả thi, thế nên đành chọn phương án đi tàu điện ngầm.

Giờ cao điểm, tàu điện ngầm ở thành phố mới hạng nhất đông nghẹt người. Điều hòa chạy hết công suất mà không khí vẫn ngột ngạt, oi bức.

Thế nhưng giữa đám đông chen chúc, Oanh Oanh vẫn bình thản. Cô mặc áo dài, tóc xõa ngang vai, da trắng như ngọc, dung nhan kiều diễm. Dù xung quanh người ta mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không hề có lấy một giọt mồ hôi.

Không ít người len lén nhìn cô, vừa tò mò vừa kinh ngạc.

May mắn là tuyến tàu này không cần đổi trạm, chỉ hơn nửa tiếng sau đã đến nơi.

Bước ra khỏi tàu điện ngầm, Oanh Oanh lần theo bản đồ tìm đến hiệu thuốc lớn nhất thành phố.

Lần này, cô đã thấy được dược liệu mình cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh – tất cả đều là hàng thượng phẩm, hoang dã trên năm mươi năm, ẩn chứa linh khí.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Thật sự có người lợi hại như vậy sao?" Một người khác tỏ vẻ nghi hoặc. "Nếu nói là một đại sư cao tuổi thì còn dễ tin, nhưng mà…""Chủ nhà kể rằng vị ấy là một cô gái trẻ! Nghe nói rất xinh đẹp, lại còn bán bùa nữa. Bùa hộ mệnh, bùa bình an, bùa trấn trạch, gì cũng có! Nhưng giá thì không rẻ đâu, tận một vạn một lá!" "Trời ạ, đắt thế! Chắc chắn là lừa đảo rồi!"Oanh Oanh đi ngang qua, nghe loáng thoáng đoạn hội thoại mà dở khóc dở cười.Bùa của cô đều là thật, giá cao là do chúng thực sự có công dụng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà cửa yên ổn thì chẳng ai cần dùng đến bùa làm gì.Cô không quan tâm mấy chuyện bàn tán này, định ghé hiệu thuốc xem thử giá cả dược liệu.Mấy ngày nay, Oanh Oanh đã quen dần với việc sử dụng điện thoại. Dù không rành lắm về công nghệ hiện đại, nhưng ít ra cô đã biết cách tra bản đồ vệ tinh – một thứ vô cùng tiện lợi.Bản đồ hiển thị có vài hiệu thuốc gần đây, cô quyết định ghé từng nơi một.Thế nhưng sau một vòng dạo qua, Oanh Oanh thất vọng nhận ra rằng những hiệu thuốc này quá nhỏ, dược liệu ở đây không phải thứ cô cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh đều có, nhưng không hề chứa chút linh khí nào, hoàn toàn không thể dùng để luyện đan. Đứng trước cửa hiệu thuốc, cô lướt tìm xem thành phố này có hiệu thuốc nào lớn hơn không.Rất nhanh, cô tìm thấy một nơi khá có tiếng – hiệu thuốc lớn nhất thành phố Ninh Bắc. Địa chỉ lại gần trường trung học Tiệp An, hình như khu đó còn có một trung tâm thương mại lớn."Xa quá…" Oanh Oanh lẩm bẩm, nhìn khoảng cách hai mươi cây số mà chán nản.Cô vẫn chưa học được cách ngự kiếm phi hành, đi bộ thì rõ ràng là không khả thi, thế nên đành chọn phương án đi tàu điện ngầm.Giờ cao điểm, tàu điện ngầm ở thành phố mới hạng nhất đông nghẹt người. Điều hòa chạy hết công suất mà không khí vẫn ngột ngạt, oi bức.Thế nhưng giữa đám đông chen chúc, Oanh Oanh vẫn bình thản. Cô mặc áo dài, tóc xõa ngang vai, da trắng như ngọc, dung nhan kiều diễm. Dù xung quanh người ta mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không hề có lấy một giọt mồ hôi.Không ít người len lén nhìn cô, vừa tò mò vừa kinh ngạc.May mắn là tuyến tàu này không cần đổi trạm, chỉ hơn nửa tiếng sau đã đến nơi.Bước ra khỏi tàu điện ngầm, Oanh Oanh lần theo bản đồ tìm đến hiệu thuốc lớn nhất thành phố.Lần này, cô đã thấy được dược liệu mình cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh – tất cả đều là hàng thượng phẩm, hoang dã trên năm mươi năm, ẩn chứa linh khí. 

Chương 92: Chương 92