Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 94: Chương 94
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Thiếu niên bỗng bật cười khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ý vị khó đoán. Anh hơi cúi người, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:"Cô thích tôi?"Không, không phải vậy——Tôi chỉ muốn báo ơn.Nhưng chưa đợi Oanh Oanh mở miệng, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh:"Không sợ c.h.ế.t sao? Tránh xa tôi ra!"Nói xong, anh không hề liếc nhìn cô thêm một cái, dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người tấp nập, biến mất hoàn toàn.Oanh Oanh đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.Có phải do mệnh cách đặc biệt của anh nên mới khiến tính tình lạnh lùng kỳ lạ như vậy không?Thực ra, kiếp trước tính cách của Đoan Vương cũng không tốt lắm. Khi đó, đã có rất nhiều lời đồn về sự lạnh lùng vô tình của anh.Nhưng thì sao chứ?Dù có lạnh lùng đến đâu, thì kiếp trước anh vẫn là người đã cho cô một cỗ quan tài, để cô có thể yên nghỉ dưới lòng đất.Cũng chính vì vậy, cô mới có cơ duyên như hôm nay.Oanh Oanh mơ hồ đoán được vì sao kiếp trước Đoan Vương lại chôn cất cô. Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh cảm thấy bọn họ đều là những kẻ đáng thương giống nhau.Một người bị vứt xác ngoài đồng không ai đoái hoài.Một người mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô độc.Cuối cùng, giữa bọn họ nảy sinh một chút lòng thương hại.Vậy nên, anh đã cho cô một cỗ quan tài, chọn một mảnh đất tốt để chôn cất cô.....Oanh Oanh đứng lặng một lúc trước cổng trường trung học Tiệp An, rồi thở dài một tiếng.Bất kể kiếp trước Đoan Vương đã mang tâm trạng gì khi chôn cất cô, thì ân tình lớn như vậy, kiếp này cô nhất định phải giúp anh thoát khỏi mệnh cách nghiệt ngã.Sau một hồi suy nghĩ, Oanh Oanh đi về phía đối diện trường tìm Đào Hải Diệp. Ông ta đang ngồi trước cửa hàng hương nến, chăm chú xem một quyển sách cũ đã sờn mép.Vừa thấy cô, Đào Hải Diệp lập tức đứng dậy, ánh mắt có chút vui mừng: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"Oanh Oanh bật cười, lắc đầu: "Chú Đào, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ lắm. Gọi tôi là Oanh Oanh đi." "Được." Đào Hải Diệp gật đầu cười, rồi nói: "Oanh Oanh, cô đến thật đúng lúc, hôm nay tôi bán được hai lá bùa, một bùa hộ thân, một bùa trấn trạch. Tôi đang định chuyển tiền cho cô, cô đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi trên WeChat nhé?"Lần trước hai người chỉ trao đổi số điện thoại, chưa thêm bạn trên WeChat, khiến việc chuyển tiền có chút bất tiện.Oanh Oanh lấy điện thoại ra, mở WeChat, thấy một lời mời kết bạn với ảnh đại diện là cửa hàng hương nến phía sau lưng Đào Hải Diệp. Cô nhấn đồng ý, rất nhanh liền nhận được một khoản tiền chuyển đến—một vạn chín.
Thiếu niên bỗng bật cười khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ý vị khó đoán. Anh hơi cúi người, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:
"Cô thích tôi?"
Không, không phải vậy——
Tôi chỉ muốn báo ơn.
Nhưng chưa đợi Oanh Oanh mở miệng, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh:
"Không sợ c.h.ế.t sao? Tránh xa tôi ra!"
Nói xong, anh không hề liếc nhìn cô thêm một cái, dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người tấp nập, biến mất hoàn toàn.
Oanh Oanh đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Có phải do mệnh cách đặc biệt của anh nên mới khiến tính tình lạnh lùng kỳ lạ như vậy không?
Thực ra, kiếp trước tính cách của Đoan Vương cũng không tốt lắm. Khi đó, đã có rất nhiều lời đồn về sự lạnh lùng vô tình của anh.
Nhưng thì sao chứ?
Dù có lạnh lùng đến đâu, thì kiếp trước anh vẫn là người đã cho cô một cỗ quan tài, để cô có thể yên nghỉ dưới lòng đất.
Cũng chính vì vậy, cô mới có cơ duyên như hôm nay.
Oanh Oanh mơ hồ đoán được vì sao kiếp trước Đoan Vương lại chôn cất cô.
Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh cảm thấy bọn họ đều là những kẻ đáng thương giống nhau.
Một người bị vứt xác ngoài đồng không ai đoái hoài.
Một người mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô độc.
Cuối cùng, giữa bọn họ nảy sinh một chút lòng thương hại.
Vậy nên, anh đã cho cô một cỗ quan tài, chọn một mảnh đất tốt để chôn cất cô.
....
Oanh Oanh đứng lặng một lúc trước cổng trường trung học Tiệp An, rồi thở dài một tiếng.
Bất kể kiếp trước Đoan Vương đã mang tâm trạng gì khi chôn cất cô, thì ân tình lớn như vậy, kiếp này cô nhất định phải giúp anh thoát khỏi mệnh cách nghiệt ngã.
Sau một hồi suy nghĩ, Oanh Oanh đi về phía đối diện trường tìm Đào Hải Diệp. Ông ta đang ngồi trước cửa hàng hương nến, chăm chú xem một quyển sách cũ đã sờn mép.
Vừa thấy cô, Đào Hải Diệp lập tức đứng dậy, ánh mắt có chút vui mừng: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"
Oanh Oanh bật cười, lắc đầu: "Chú Đào, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ lắm. Gọi tôi là Oanh Oanh đi."
"Được." Đào Hải Diệp gật đầu cười, rồi nói: "Oanh Oanh, cô đến thật đúng lúc, hôm nay tôi bán được hai lá bùa, một bùa hộ thân, một bùa trấn trạch. Tôi đang định chuyển tiền cho cô, cô đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi trên WeChat nhé?"
Lần trước hai người chỉ trao đổi số điện thoại, chưa thêm bạn trên WeChat, khiến việc chuyển tiền có chút bất tiện.
Oanh Oanh lấy điện thoại ra, mở WeChat, thấy một lời mời kết bạn với ảnh đại diện là cửa hàng hương nến phía sau lưng Đào Hải Diệp. Cô nhấn đồng ý, rất nhanh liền nhận được một khoản tiền chuyển đến—một vạn chín.
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Thiếu niên bỗng bật cười khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ý vị khó đoán. Anh hơi cúi người, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:"Cô thích tôi?"Không, không phải vậy——Tôi chỉ muốn báo ơn.Nhưng chưa đợi Oanh Oanh mở miệng, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh:"Không sợ c.h.ế.t sao? Tránh xa tôi ra!"Nói xong, anh không hề liếc nhìn cô thêm một cái, dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người tấp nập, biến mất hoàn toàn.Oanh Oanh đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.Có phải do mệnh cách đặc biệt của anh nên mới khiến tính tình lạnh lùng kỳ lạ như vậy không?Thực ra, kiếp trước tính cách của Đoan Vương cũng không tốt lắm. Khi đó, đã có rất nhiều lời đồn về sự lạnh lùng vô tình của anh.Nhưng thì sao chứ?Dù có lạnh lùng đến đâu, thì kiếp trước anh vẫn là người đã cho cô một cỗ quan tài, để cô có thể yên nghỉ dưới lòng đất.Cũng chính vì vậy, cô mới có cơ duyên như hôm nay.Oanh Oanh mơ hồ đoán được vì sao kiếp trước Đoan Vương lại chôn cất cô. Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh cảm thấy bọn họ đều là những kẻ đáng thương giống nhau.Một người bị vứt xác ngoài đồng không ai đoái hoài.Một người mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô độc.Cuối cùng, giữa bọn họ nảy sinh một chút lòng thương hại.Vậy nên, anh đã cho cô một cỗ quan tài, chọn một mảnh đất tốt để chôn cất cô.....Oanh Oanh đứng lặng một lúc trước cổng trường trung học Tiệp An, rồi thở dài một tiếng.Bất kể kiếp trước Đoan Vương đã mang tâm trạng gì khi chôn cất cô, thì ân tình lớn như vậy, kiếp này cô nhất định phải giúp anh thoát khỏi mệnh cách nghiệt ngã.Sau một hồi suy nghĩ, Oanh Oanh đi về phía đối diện trường tìm Đào Hải Diệp. Ông ta đang ngồi trước cửa hàng hương nến, chăm chú xem một quyển sách cũ đã sờn mép.Vừa thấy cô, Đào Hải Diệp lập tức đứng dậy, ánh mắt có chút vui mừng: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"Oanh Oanh bật cười, lắc đầu: "Chú Đào, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ lắm. Gọi tôi là Oanh Oanh đi." "Được." Đào Hải Diệp gật đầu cười, rồi nói: "Oanh Oanh, cô đến thật đúng lúc, hôm nay tôi bán được hai lá bùa, một bùa hộ thân, một bùa trấn trạch. Tôi đang định chuyển tiền cho cô, cô đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi trên WeChat nhé?"Lần trước hai người chỉ trao đổi số điện thoại, chưa thêm bạn trên WeChat, khiến việc chuyển tiền có chút bất tiện.Oanh Oanh lấy điện thoại ra, mở WeChat, thấy một lời mời kết bạn với ảnh đại diện là cửa hàng hương nến phía sau lưng Đào Hải Diệp. Cô nhấn đồng ý, rất nhanh liền nhận được một khoản tiền chuyển đến—một vạn chín.